• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Chỉ là không ngờ, Chu Hắc Minh một chân trước vừa đi, chân sau Liên Sương lại một lần nữa đến. Lần này còn rút kinh nghiệm mang theo rất nhiều người, nhìn qua là một lòng muốn mang Nhược Đồng đi cho bằng được.  

             “Bà lại muốn làm gì, không phải chúng tôi đã nói rõ rồi hay sao?” Thanh Phi đứng ra ngăn cản trước mặt hai chị em Bạch Hy.  

             “Ta cũng đã nói rõ, nhất định Nhược Đồng phải đi theo ta. Nhưng lần này không phải là ta ép buộc, mà là nó tự nguyện đi theo.” Liên Sương đắc ý nói.  

             “Bà nói vậy là sao?” Bạch Hy bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa.  

             “Nếu Nhược Đồng không đi theo ta, mọi người ở thành phố An Huy này đều sẽ biết tổng giám đốc của Thiên Vượng là một người đồng tính.”  

             Thanh Phi và Bạch Hy đều nghệch mặt ra tỏ vẻ không hiểu, chuyện đó thì. . . . .nghiêm trọng lắm sao?   

             Thấy mấy người Bạch Hy không có phản ứng gì, tưởng là đã hù dọa được bọn họ, Liên Sương nói tiếp: “Sẽ như thế nào nếu những cổ đông khác biết được người mình đang hợp tác lại có mối quan hệ yêu đương với một người con trai, hơn nữa hai người còn cách nhau gần chục tuổi. Ai biết được trong lúc bàn hợp đồng, hắn có nhìn chằm chằm vào mình hay trợ lý của mình không chứ? Đúng là kinh tởm phải không?”  

             Nhược Đồng nghe Liên Sương nói thế thì ngược lại rất bình tĩnh, cậu từ giường bệnh đứng dậy, xuyên qua Bạch Hy và Thanh Phi, đứng đối mặt với bà, nói:   

             “Việc hai người đàn ông có mối quan hệ yêu đương từ lâu đã được pháp luật công nhận rồi, người không cần phải lo về chuyện đó. Còn nữa, việc ai đó tìm đến hợp tác với anh ấy đều là dựa vào năng lực, không phải dựa vào người anh ấy thích là nam hay nữ. Việc cuối cùng, nếu người lo lắng về khoảng cách tuổi tác giữa hai người chúng tôi, thì câu trả lời là không có vấn đề gì, vì lúc anh ấy đến tuổi nghỉ ngơi thì tôi vẫn còn đủ khả năng để chăm sóc cho anh ấy. Nếu mọi chuyện đều đã nói xong, mời bà một lần nữa quay về đi.”  

             “Hay, nói rất hay!” Tiếng vỗ tay bộp bộp từ bên ngoài truyền đến. Cánh cửa mở ra, người bước vào lại là một ông lão nhìn qua có lẽ cũng sáu mươi, bảy mươi gì đó. Nhưng phong thái này. . . . .đúng là không thể xem thường được.  

             “Ông là ai?” Thấy có người xen vào chuyện của mình Liên Sương tỏ vẻ không vui, quay sang chỉ tay thẳng vào mặt ông.  

             Người bước vào chính là ông nội Chu, chính là không ai để ý Chu Hắc Minh cũng theo vào và hiện tại đang đứng bên cạnh Nhược Đồng. Ông nội Chu thấy Liên Sương chỉ tay vào mặt mình, cũng không ngại trước mặt nhiều người, cầm cây gậy trên tay đánh một cái thật mạnh lên tay bà.  

             Liên Sương có thể nói rõ cho người khác biết nỗi đau gãy xương là như thế nào từ lần trải nghiệm này. Bà ta ôm cánh tay run rẩy, hai mắt bắt đầu tuôn lệ, lùi về một góc không dám nhín ông nội Chu.  

             “Mang người đàn bà thiếu giáo dưỡng này ra ngoài đi!” Theo sau lời ông nội Chu, hai người đàn ông lực lưỡng từ bên ngoài xông tới kéo bà ra ngoài. Những người đi theo bà thấy ông nội Chu ra tay không nể mặt như thế thì cũng không dám hó hé nữa lời. Bọn họ làm việc là vì tiền đấy, không phải liều mạng đâu.  

             “Ông có biết tôi là ai hay không? Tôi sẽ kêu chồng tôi khiến các người phải bị trừng phạt thích đáng vì dám đánh tôi.” Liên Sương trong cơn đau, lại còn bị đám đàn ông thô thiển không chút nhu mì lôi kéo ra ngoài, vừa giãy giụa vừa hét lớn.  

             “Tôi thì không muốn biết cô là ai, mà chỉ muốn biết Trần Lượng sẽ cảm thấy như thế nào nếu biết công ty hắn bị phá sản là vì người vợ yêu quý của mình.”  

             Liên Sương còn chưa kịp nói lời nào đã bị đám người của ông nội Chu lôi ra đến trước cổng bệnh viện.   

             Trần Lượng là chồng của bà, thật ra Liên Sương cũng không biết Thiên Vượng là công ty lớn như thế nào. Buổi sáng khi bị bẻ mặt tại trường học, Liên Sương chỉ quay về nhà để kéo thêm vài người đến, bà đã lên kế hoạch xong rồi thì làm sao có thể chỉ vì hai ba khó khăn mà rút lui được.  

             Đều đáng trách là trước khi rời đi, bà cũng thấy được Nhược Đồng ngã xuống, thế mà lại không một chút lo lắng hay hỏi thăm. Một bên phân phó đi gọi thêm người, một bên lén lút đi theo Nhược Đồng, vốn định sẽ nhân lúc đám người Bạch Hy hỗn loạn mà đem Nhược Đồng đi. Không ngờ lúc đứng trước cửa phòng Nhược Đồng, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của cậu và Chu Hắc Minh.  

             Một người bên phe Liên Sương nói cho bà nghe về Chu Hắc Minh, nhưng chỉ là hắn nói không đầy đủ, hắn chỉ nói Chu Hắc Minh là người của Thiên Vượng. Vốn dĩ phải nói Thiên Vượng là của Chu Hắc Minh mới đúng.  

             Mà ngay tại lúc Liên Sương bị đám người kia kéo đi, Trần Lượng đang ngồi thưởng trà ngắm hoa trong vườn nhà thì nhận được điện thoại của thư ký. Hắn nói với ông ta không hiểu vì sao hàng loạt đối tác, nhãn hàng gọi đến đòi hủy hợp đồng, cho dù là vi phạm và phải bồi thường bọn họ cũng đồng ý.   

             Còn bên trong công ty, cổ đông lớn nhất Thiên Vượng, quyết định rút vốn đầu tư lại. Chỉ trong chưa đầy bốn tiếng, những cổ đông khác cũng lăm le rút lui, công ty của bọn họ gần như bước một chân vào con đường phá sản.  

             “Khi tôi hỏi tại sao, người đại diện bên Thiên Vượng nói. . . . .nói phu nhân đã đắc tội với Chu tổng.” Trợ lý bên kia ấp úng nói.  

             Trần Lượng giống như không còn nghe thấy được gì nữa, vì ông ta đang giận đến điếng cả người.   

             Một câu “mang Liên Sương đến đây” cũng đủ khiến ông ta kìm nén hết sức cơn điên tiết mới nói ra được.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK