• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8 Hối hận
 
             Xe vừa đậu xuống, Lâm Bình nhanh chóng ôm Nhược Đồng chạy vào trong. Vừa bước vào sảnh, sự bình tĩnh đã bắt đầu hết hạn, Lâm Bình không để ý được gì nữa, la lớn: “Bác sĩ! Cứu người! Bác sĩ đâu rồi?”  

             Một y tá nhanh chân đẩy cáng lại, Lâm Bình đặt Nhược Đồng lên xe, gấp gáp cùng y tá đẩy vào trong. Nhưng đến cửa phòng cấp cứu lại bị cản lại, Lâm Bình vẫn chưa bình tĩnh lại được, liều mình xông vào trong liền bị Bạch Hy ngăn lại.  

             “Để bác sĩ làm việc, chúng ta không thể vào trong.”  

             Nhận ra sự thất thố của bản thân, Lâm Bình cúi đầu với mấy bác sĩ chuẩn bị bước vào trong, sau đó bị Bạch Hy kéo lại ghế ngồi bên ngoài.  

             Vừa lúc đó thì điện thoại của Bạch Hy reo lên, nhìn thấy số điện đến là Thanh Phi cô mới nhớ ra sáng nay có hẹn sẽ đi ăn sáng với hắn.  

             Bạch Hy bắt máy, người bên kia đã vội vàng nói: “Bạch Hy, anh đến trước cửa nhà em rồi.”  

             “ Thanh Phi, xin lỗi, hôm nay em không đi làm, cũng không thể đi ăn cùng anh.”  

             “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”  

             “Nhược Đồng phát bệnh, hiện tại tụi em đang ở bệnh viện.”  

             Chỉ cần nói như thế, Thanh Phi đã hiểu được phần lớn mọi chuyện. Bác sĩ có kê đơn thuốc cho Nhược Đồng, mỗi khi bệnh tái phát cậu chỉ cần uống hai viên thì cơn đau sẽ giảm. Bạch Hy nói hiện tại bọn họ đang ở bệnh viện, chứng tỏ tình trạng phải rất nghiệm trọng.   

             Nghĩ lại việc hôm qua gặp Nhược Đồng ở chỗ cậu làm thêm, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lại tuôn ra xối xả một cách bất thường. Đáng lẽ ra lúc đó anh phải ngăn cản cậu, đằng này bản thân còn giúp cậu một tay che giấu Bạch Hy. Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không yên tâm, Thanh Phi lấy điện thoại ra, bấm gọi cho Chu Hắc Minh.  

             “Lão Chu, hôm nay tôi không đến công ty, ông tự bắt xe đến hội nghị đi nhé!”  

             “Việc tư hay việc riêng?”  

             “Là việc riêng, em trai của Bạch Hy phát bệnh nhập viện rồi, là người hôm qua làm ở tiệm hoa đấy. Tôi cũng có ở đó nhưng lại không cản em ấy lại, tôi thấy không yên tâm lắm.”  

             Đây là lần đầu tiên trong đời Thanh Phi biết như thế nào gọi là tốc độ đỉnh cao. Vừa mới nói lý do xin nghỉ xong, Chu Hắc Minh bên kia chẳng những không đồng ý, còn để lại chỉ có hai chữ “Đến đây!”, rồi cúp máy luôn.  

             Thanh Phi không biết phải làm sao, Chu Hắc Minh là sếp của hắn, hơn nữa sắp tới giờ làm việc, sếp không phê chuẩn nghỉ thì hắn vẫn phải đi làm.  

             Ai ngờ vừa đến cửa công ty đã thấy Chu Hắc Minh đứng đó, vừa thấy xe dừng lại, anh không nói tiếng nào bước vào trong xe.  

             “Đi thôi!”  

             “Đi đâu?”  

             “Bệnh viện.”  

             “Sao cậu phải đi?”  

             “Tôi cũng có mặt.”  

             Thanh Phi ngớ người ra một lát mới hiểu được anh đang nói đến chuyện gì. Thì ra khi nãy Thanh Phi nói hắn có mặt ở đó mà không ngăn cản, nên không yên tâm muốn đến bệnh viện xem thử. Chu Hắc Minh hôm qua cũng có mặt ở đó, nhưng anh có quen Nhược Đồng đâu, có biết bệnh của cậu đâu, làm sao mà ngăn cản?  

             Nhưng tình huống gấp gáp, Thanh Phi cũng không tìm hiểu sâu nữa. Hắn biết Chu Hắc Minh sẽ không làm gì mà không có lý do, trước mắt phải đi xem tình tình của Nhược Đồng trước đã.  

             Khi Thanh Phi và Chu Hắc Minh đến, bác sĩ cũng vừa lúc bước ra từ phòng cấp cứu. Bạch Hy cũng không còn thời gian để ý đến Thanh Phi và ai đó đang đi đến, cô nôn nóng muốn biết tình trạng của Nhược Đồng hơn.  

             Lâm Bình nhanh hơn một bước, lên tiếng gấp gáp hỏi: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”  

             “Hai người là người nhà của bệnh nhân sao?”  

             “Vâng.”  

             “Còn người lớn đâu, chuyện này có phần nghiêm trọng, chúng tôi phải có sự đồng ý của người giám hộ.”  

             Bạch Hy nghe bác sĩ nói như thế thì không khỏi đau lòng, nhưng nhanh chóng bỏ qua một bên, lên tiếng: “Tôi là người giám hộ của em ấy, trong nhà không còn ai nữa.”  

             Bác sĩ có phần hơi ngạc nhiên, nhưng có lẽ cũng đã hiểu được một chút hoàn cảnh của hai chị em, nên không hỏi sâu vào vấn đề nữa. Bạch Hy coi như là phụ huynh của Nhược Đồng, bác sĩ cũng không còn gì vấn đề gì, bắt đầu giải thích tình trạng của Nhược Đồng.  

             Chu Hắc Minh đứng bên cạnh, nhìn vẻ có chút không quan tâm, nhưng nếu anh là yêu tinh thì ai cũng có thể thấy, lỗ tai anh đang dựng đứng lên rồi.  

             “Có lẽ người nhà cũng biết rõ tình trạng bệnh tình của bệnh nhân rồi phải không? Biện pháp duy nhất mà hiện tại bệnh viện có thể áp dụng để chữa trị, chính là phải làm phẫu thuật.”  

             “Bên chúng tôi đã tìm được người hiến tặng, hiện tại có thể làm ngay không?” Thanh Phi nói chen vào, tuy trước đó có nghe qua kế hoạch của Nhược Đồng, nhưng lại không ngờ mọi chuyện đã tệ đến mức này.  

             “Đó chính là vấn đề đáng lo nhất hiện tại!”  

             “Bác sĩ nói vậy là sao?” Bạch Hy bắt đầu hoảng hốt.  

             “Tình trạng của bệnh nhân hiện tại không thích hợp để trải qua một cuộc đại phẫu như thế. Thân thể bệnh nhân đã trải qua một khoảng thời gian dùng thuốc kìm chế quá lâu, đã bắt đầu kháng thuốc rồi. Hơn nữa qua quan sát của tôi, cậu ấy có lẽ đã biết rõ tình trạng của mình rồi, lượng thuốc trong cơ thể cậu ấy nhiều hơn số lượng tính toán phải có. Rất tiếc phải nói điều này, nhưng hiện tại chúng tôi cũng không còn chẩn đoán nào khả quan hơn đối với tình trạng của cậu ấy.”  

             Bầu không khí từ khi nãy đã không mấy khả quan, hiện tại còn u ám hơn. Bạch Hy thì không kìm được tiếng nấc nghẹn của mình. Cô đã mạnh miệng nói sẽ tự lo được cho Nhược Đồng, nên lúc trước đã không đưa cậu đến cô nhi viện. Tất cả là do cô đã chọn sai, quá tự tin vào bản thân.  

             Thanh Phi thấy thế thì bước đến an ủi Bạch Hy. Hắn cũng đã làm hết cách rồi, tìm thì cũng tìm được phương pháp rồi, hiện tại lại trở nên vô dụng. Lúc này Thanh Phi mới lơ mơ nhận ra được mọi chuyện.  

             Không phải Nhược Đồng không muốn nhận ân huệ từ người ngoài, mà cậu biết rõ tình trạng cơ thể của mình có lẽ sẽ không rời khỏi bàn phẫu thuật được. Còn kế hoạch hay tính toán gì đó, thật ra chỉ là để đối phó với hắn thôi. Nhược Đồng có lẽ đã tính toán hết thảy cho những bước đi cuối cùng của mình rồi.  

             “Tất cả là do em! Nếu em chịu đưa Nhược Đồng đến cô nhi viện, để nó có thể được chữa trị sớm hơn, mọi chuyện sẽ không đi đến bước đường này.” Bạch Hy vừa nói vừa tự đánh vào mặt mình, Thanh Phi dùng hết lực mới có thể giữ được hai tay cô lại. Hắn cũng không biết phải an ủi cô như thế nào, chuyện lúc đó hắn cũng không biết được chút gì. Hiện tại nghe Bạch Hy nói, Thanh Phi mới biết thì ra lúc đó hai chị em chút nữa đã vào cô nhi viện ở.  

             Chu Hắc Minh bên kia nhìn mặt vẫn lạnh tanh, nhưng thật ra trong lòng hắn đang rất khó chịu, có một chút mất mát len lỏi vào trong. Ngày hôm qua, tuy có chút chật vật vì công việc nặng nhọc, nhưng gương mặt thanh thoát, đôi mắt trong sáng đó, vẫn khiến Chu Hắc Minh mất ngủ một đêm. Giờ tên bác sĩ đằng kia đang nói gì vậy? Nói người đó không qua khỏi sao?  

             “Tuy là hiện tại nói lời này có vẻ không hợp lý, nhưng người nhà cũng không cần tự trách hay đau lòng. Vì đối với bệnh nhân, đôi khi đó lại là sự giải thoát êm đẹp nhất. Gần cả cuộc đời, lúc nào cũng bị dằn vặt, đau đớn bởi căn bệnh, cuộc sống chỉ có thể bình thường dựa trên từng liều thuốc được bác sĩ kê đơn. Thật sự là không dễ dàng gì mấy đâu, nên là. . . . .”  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK