• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14 Bị dụ dỗ
 
             Nhược Đồng bị lời đề nghị bất ngờ của Chu Hắc Minh dọa cho đứng hình. Tổng thời gian hai người biết nhau, quen nhau và xác định trở thành người yêu của nhau là một ngày, mười chín tiếng cộng thêm hai mươi phút hai người nói chuyện nãy giờ nữa.   

             Tiến độ nhanh như thế, cậu có phần không theo kịp. Chưa kể Bạch Hy còn là phụ nữa, còn là bạn gái của cấp dưới anh, sống chung như thế thì có hơi. . . . .  

             “Nhà Thanh Phi cách công ty không xa lắm, hắn cũng có xe riêng, rất thuận tiện để làm tài xế. Nếu như Bạch Hy có tăng ca, Thanh Phi vẫn có thể làm thêm giờ để chờ đợi.”   

             “Anh đang nói về chuyện gì vậy?” Nhược Đồng bị lời anh nói xoay đến chóng mặt.  

             “Rõ ràng rồi còn gì, Bạch Hy đến ở với Thanh Phi, còn em thì ở nhà của anh. Không cần tốn thêm tiền thuê nhà, dù sao thì rốt cuộc cũng phải ở chung, thì sớm hay muộn cũng giống nhau mà thôi.”  

             “Tuyệt đối không được!” Nhược Đồng nghiêm túc phản đối chuyện này.  

             Lần đầu tiên thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhược Đồng, Chu Hắc Minh cảm thấy rất thú vị. Nhưng đồng thời lại sợ cậu khiến tâm trạng bản thân xấu đi, ảnh hưởng đến sức khỏe. Nghĩ lại một chút cách nói chuyện khi nãy của bản thân, anh đã hiểu được tại sao Nhược Đồng lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.  

             “Em đã hiểu lầm ý của anh rồi, cũng không phải là hiểu lầm, nhưng không phải giống như em đang nghĩ đâu. Anh không có ý nói hai chị em em dễ dãi, ý anh là bọn anh có phòng trống, có thể cho hai người đến ở.”  

             Chu Hắc Minh đâu có bị thần kinh mà lại nghĩ theo hướng kia, anh chỉ đơn thuần nghĩ rằng bọn họ không cần phải tốn thêm tiền cho việc thuê nhà. Bạch Hy là nữ, lại là bạn gái của cấp dưới, anh không thể để cô ấy ở chung nhà với mình được. Ngược lại, Nhược Đồng là người yêu của anh, hai người lại mới vừa xác định quan hệ, sau có thể để cậu đi làm bóng đèn cho người khác. Cho nên cách tốt nhất chính là của ai thì người nấy giữ, hai bên đều có không riêng tư của nhau, không ai làm phiền ai.  

             Nghe Chu Hắc Minh nói rõ ràng ý của bản thân, Nhược Đồng mới cảm thấy ngại ngùng vì thái độ của mình khi nãy. Nghĩ lại một chút, cậu thấy anh nói cũng có lý, nên quyết định theo ý của anh. Nhưng điều quan trọng hơn chính là, Bạch Hy cũng phải đồng ý, nếu không Nhược Đồng cũng không thể để cô một mình ở bên ngoài.  

             Nhưng điều ngạc nhiên chính là, Bạch Hy lại rất thoải mái chấp nhận chuyện đó.   

             Vì sao ư? Vì Bạch Hy đã dành sự tin tưởng tuyệt đối vào Chu Hắc Minh.   

             Không phải vì vui mừng cho bản thân khi có thể được ở bên cạnh người mình yêu, mà cô vui mừng vì Nhược Đồng đã có chỗ dựa vững chắc. Cô tin Chu Hắc Minh, nhất định sẽ cho em trai cô một khoảng thời gian tràn ngập sự hạnh phúc.  

             Thế là mọi chuyện đều đã xong, một tuần sau hai chị em Bạch Hy đến gặp dì Lâm để trả nhà. Trước khi rời đi, dì Hoa sát vách còn tay kéo chân níu hai chị em lại đưa rất nhiều đồ ăn. Còn dặn hai người nhất định phải quay về thăm bà, nếu không sẽ từ mặt hai người luôn.  

             Nhưng đến tạm biệt hai chị em Bạch Hy, lại thiếu mất Lâm Bình. Từ lần trước ở bệnh viện, sau khi ra ngoài tránh mặt một chút, lúc trở lại cũng chỉ nói đôi ba câu rồi rời đi. Nhược Đồng cũng cảm thấy bản thân quá vô tâm, từ bữa đó cũng chỉ lo chuyện của cậu với Chu Hắc Minh, rồi việc dọn nhà, cũng không để ý đến hắn gì hết.  

             Nhược Đồng có số điện thoại của Lâm Bình, tuy hôm nay không gặp được hắn, cậu định sau khi đến nơi, sắp xếp đồ đạt xong sẽ gọi điện cho hắn thử.  

             Bạch Hy nói với cậu, hôm đó Lâm Bình đã bế cậu chạy bán sống bán chết xuống lầu, rồi lại làm dữ với cả bác sĩ khi ông nói cậu sẽ không thể sống được lâu. Tỉnh lại, cậu cũng chỉ nói được vài câu với hắn vì Chu Hắc Minh đang ở đó, sau đó thì Lâm Bình không thấy đến nữa.  

             Chu Hắc Minh và Thanh Phi, hai người hai chiếc xe cùng nhau đến đón hai người khác, ai về nhà nấy.  

             Biệt thự bên đây của Chu Hắc Minh là do mẹ hắn tự tay bày trí, cho nên có phần thiên về sự hoài cổ, rất thích hợp với người an tĩnh như Nhược Đồng. Anh dẫn cậu đến phòng của mình, vừa bước vào trong cậu đã bị kinh ngạc bởi sự hoành tráng của nó.  

             Một chiếc giường cỡ bự, có thể chứa được ba bốn người đàn ông là chuyện bình thường, bên trong còn có phòng tắm và nhà vệ sinh cỡ lớn. Tủ quần áo âm tường được đặt phía bên trái giường ngủ, đầu giường còn bố trí một chiếc bàn làm việc nhỏ gọn, rất tiện cho Nhược Đồng làm bài tập. Chu Hắc Minh nhìn thấy được sự hài lòng trên gương mặt cậu thì mỉm cười, xách vali trên tay cậu để qua một bên, sau đó nắm tay cậu kéo ra ngoài ban công.  

             Không gian bên ngoài ban công không lớn lắm, nhưng có rất nhiều chậu hoa nhỏ xinh, bên góc còn có một cái ghế xích đu và một chiếc bàn cao chân. Trong đầu Nhược Đồng thoáng một chút vẽ lên hình ảnh một buổi chiều hoàng hôn, cầm trên tay một tách trà chanh, phóng tầm mắt ra khung cảnh rộng lớn kia. Thật hoàn mỹ làm sao!  

             “Có thích không?”  

             “Thích, cách bố trí căn phòng thật đẹp. Cảm ơn anh!”  

             “Anh không làm gì cả, điều duy nhất anh làm chính là đưa em đến đây. Mẹ anh mới là người bố trí những thứ này, là đặc biệt dành riêng cho em.”  

             Nhược Đồng bị hai chữ “mẹ anh” của Chu Hắc Minh làm kinh hoảng. Nếu mẹ Chu Hắc Minh bố trí căn phòng này là dành riêng cho cậu, chứng tỏ anh ấy đã nói mối quan hệ của hai người cho gia đình biết. Cậu còn chưa đến gặp mặt họ một lần, thế mà họ lại nhọc lòng vì cậu như thế, Nhược Đồng bị gia đình Chu Hắc Minh làm cảm động đến phát khóc.  

             “Khi nghe anh nói sẽ dẫn người yêu về ở chung, em không biết cả nhà họ Chu hỗn loạn như thế nào đâu. Người yêu em là một người mà ai cũng trông đợi đấy, em mà không tự hào mà không được đâu.” Chu Hắc Minh vỗ ngực tự hào.  

             Nhược Đồng nhìn thấy anh tự khen bản thân đến vui vẻ như thế, sự cảm động bỗng chốc không thấy tăm hơi đâu cả.   

             Chu Hắc Minh giúp Nhược Đồng sắp xếp lại đồ đạt, trong lúc cậu đang phân loại sách vở bên kia, Chu Hắc Minh phụ trách treo quần áo của cậu vào tủ. Không gian bỗng nhiên im lặng, Nhược Đồng quay người lại vừa vặn thấy được cảnh Chu Hắc Minh đang cầm quần lót của cậu. Đã thế anh còn trải hết đồ lót của cậu ra giường, sau đó lại ngồi đó mà nhìn lâu lâu còn hơi cau mày như đang suy nghĩ gì đó.  

             “Anh biến thái sao?” Nhược Đồng chạy lại, vơ hết đồ lót trên nệm bỏ vào trong một ngăn tủ, nghiến răng nhìn anh.  

             “Không có, hiểu làm thôi. Anh thấy mấy cái đó quá nhỏ, nên định lấy ra để riêng, nếu miễn cưỡng mặc vào sẽ không tốt.”  

             Bị anh nói như vậy làm Nhược Đồng đỏ mặt đến muốn bốc khói luôn, không còn cách nào, chỉ biết ấp úng nói: “Của em như thế là đủ. . . . .đủ vừa vặn rồi.”  

             Chu Hắc Minh nghe cậu nói, theo phản xạ nhìn xuống phần dưới của mình, sau đó lại nhìn sang phần dưới của Nhược Đồng, trong đầu hiện lên sự so sánh.   

             Nhược Đồng bị anh nhìn đến muốn tìm cái lỗ chui xuống, sau lại thấy khuôn mặt đầy vẻ hiểu rõ của anh. Khuôn mặt Nhược Đồng đen lại, hai mắt như dao, sắc bén nhìn Chu Hắc Minh.  

             Đang lẩm nhẩm tính toán tự nhiên lại rùng mình, cho đến khi nhìn lên thấy được khuôn mặt đen như đáy nồi của Nhược Đồng, anh mói vội rút lại suy nghĩ trong đầu.  

             “Anh, anh đi gọi đồ ăn, em tự xếp số còn lại đi.” Sau đó bật công tắc chân, chuồn nhanh khỏi phòng.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK