• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15 Bị dụ dỗ (2)
 
             Nhìn thấy Chu Hắc Minh đi ra ngoài, Nhược Đồng bước lại gần mở ngăn tủ ra, lấy ra một cái quần ướm thử lên người, nhỏ giọng bình luận: “Thật sự nhỏ lắm sao?”  

             Nhược Đồng mang theo nỗi lòng khó nói mà tiếp tục sắp xếp đồ đạt, cho đến khi tiếng Chu Hắc Minh bên ngoài gọi với vào. Nhược Đồng đi ra thì thấy trên bàn đã được dọn sẵn thức ăn, đều là những món dân dã bình thường mà cậu đã rất quen thuộc.   

             Có đánh chết cậu cũng không tin bình thường anh hay ăn như thế, chắc chắn là lại vì có cậu ở đây rồi. Nhìn đây kìa, kể cả đậu bắp luộc mà anh cũng không biết phải ăn phần nào, bỏ phần nào.   

             Nhược Đồng thấy thế thì hảo tâm giúp anh giải thích sơ qua một chút, xong lại nói với anh không cần phải như thế. Bình thường như thế nào thì bây giờ như thế ấy, không cần phải vì cậu mà thay đổi, anh chỉ nên thay đổi những điều không tốt mà thôi.  

             Sau khi Nhược Đồng nói xong, thì bầu không khí thả lỏng hơn nhiều, cái gì anh không biết điều rất vui vẻ hỏi cậu, đương nhiên cậu cũng rất vui vẻ mà trả lời. Một bữa cơm bình thường nhưng hạnh phúc cứ thế mà qua đi.  

             Buổi tối, Chu Hắc Minh xem chừng Nhược Đồng uống thuốc, sau đó đưa cho cậu một ly sữa nóng, cuối cùng là vệ sinh cá nhân thì mới được yên ổn mà nằm trên giường.   

             Khi nãy bị sự tiện nghi của căn phòng hấp dẫn, Nhược Đồng đã bỏ qua mất một chi tiết khác lạ của căn phòng. Có một cánh cửa thông giữa hai phòng của Nhược Đồng và Chu Hắc Minh, nhìn lớp sơn sáng bóng không tỳ vết trên cửa, Nhược Đồng chắc chắn là nó vừa mới được lắp gần đây.  

             Điều cậu cảm nhận được đầu tiên không phải là sự tức giận hay khó hiểu, mà là sự cảm động khi anh lại chia sẻ sự riêng tư của mình đối với cậu. Chu Hắc Minh đường đường là chủ tịch một tập đoàn có tiếng, những thứ mà anh đang nắm giữ có liên quan đến vận mệnh của cả một tập đoàn.   

             Còn người như cậu, bài kiểm tra vừa rồi bị điểm ba thì có tính không?  

             Buổi sáng ngày mới bắt đầu, theo thói quen thì Nhược Đồng sẽ đánh một dấu lên tờ lịch treo tường, nhưng hôm nay lại khác. Vì ngày hôm qua trong lúc sắp xếp đồ đạt giùm cậu, Chu Hắc Minh đã thẳng tay tịch thu nó rồi không biết đã quăng đi xó nào.   

             Vừa gấp chăn xong, tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến. Nhược Đồng đến mở cửa, thì thấy anh đã trang phục chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài.   

             Chu Hắc Minh nói: “Hôm nay anh có cuộc họp, tầm mười một giờ sẽ trở lại. Bữa sáng anh để trên bàn, nhớ anh rồi uống thuốc. Mà, em có định làm gì không?”  

             “Em tưởng anh đã quên luôn rồi ấy chứ. Em là sinh viên, nên phải đến trường đấy, Chu tổng ạ.”  

             Chu Hắc Minh bị cách nói đùa của cậu làm bật cười, nhưng nhanh chóng quay lại trạng thái lo lắng. Anh ước gì mình có thể ở bên cạnh cậu suốt hai mươi bốn giờ, để cậu luôn trong tầm mắt mình. Có đôi khi, chính suy nghĩ đó khiến anh cảm thấy bản thân giống mấy tên biến thái.  

             Nhưng xin hãy hiểu cho Chu tổng của chúng ta, vì người đàn ông với vẻ cao ngạo đó chỉ mới biết yêu mà thôi.  

             “Đến trường sao? Vậy đợi anh một chút.” Vừa nói xong, Chu Hắc Minh lấy điện thoại trong túi áo ra, bấm gọi cho Thanh Phi.  

             Nhược Đồng cũng không biết anh định làm gì, cho đến khi nghe được lời anh nói với Thanh Phi mới biết được. Thì ra Chu Hắc Minh kêu hắn lùi thời gian họp lại hai tiếng, để anh có thể đưa cậu đến trường.   

             Tuy chỉ là tiểu tiết, nhưng Nhược Đồng lại bị cảm động nữa rồi.  

             Thấy anh tắt máy, Nhược Đồng đi lại gần nói: “Em có thể tự đi mà, anh sao có thể tự tiện như thế? Tuy bản thân là sếp cũng không thể muốn đổi là đổi, muốn hồi là hồi. Em không muốn trở thành một gánh nặng, không thể tự làm bất cứ chuyện gì trong mắt anh đâu.”  

             “Em không phải gánh nặng, mà là tiểu bảo bối của anh. Anh không cảm thấy phiền khi làm những chuyện này, mà là đang tận hưởng sự hạnh phúc khi được chăm sóc người mình yêu, có gì sai sao?”  

             Khuôn mặt hiện tại của Chu Hắc Minh kiểu như, em thử nói sai xem nào, kèm thêm chút nghiến răng cho đồng bộ.  

             “Mới sáng đừng có nói những lời như thế được không? Nổi hết cả da gà lên rồi.”  

             Chu Hắc Minh cười đến vui vẻ rồi nắm lấy tay Nhược Đồng, hai người đồng bước đi xuống cầu thang. Dùng xong bữa sáng thì anh chở cậu đến trường học, trước khi Nhược Đồng bước vào cổng còn bị Chu Hắc Minh bảy bảy bốn chín lần dặn dò đủ kiểu.  

             Trước mặt Nhược Đồng là thế, nhưng khi Chu Hắc Minh đến công ty thì khuôn mặt đã trở về trạng thái của hơn hai mươi năm qua. Một câu “bắt đầu họp” của anh, cũng làm nhân viên trong phòng phải xanh mặt. Vẫn như mọi lần, sự căng thẳng bên trong phòng họp cũng không vì Chu Hắc Minh có niềm hạnh phúc mà giảm bớt.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK