Chương 11 Tỏ tình
Sau màn tỏ tình chớp mắt hôm qua, đến hiện tại Nhược Đồng vẫn chưa quen được với cách chăm sóc tận tình của Chu Hắc Minh.
Một tờ giấy từ trên bàn bay lại phía giường Nhược Đồng, cậu khom người xuống nhặt lên thì phát hiện đó là một bản hợp đồng.
“Anh không cần phải ở đây với tôi đâu, công việc quan trọng hơn. Với lại, ở đây là bệnh viện, đối với tôi đây là nơi an toàn nhất rồi.”
“Không sao, anh không ngại. Chỉ là mấy việc cần giải quyết nhỏ thôi, đến công ty cũng không có việc gì làm.”
Nếu Chương Phi và những cổ đông khác nghe được những lời hiện tại anh nói, nhất định sẽ hộc máu mà chết mất thôi. Chỉ riêng tờ giấy khi nãy Nhược Đồng nhặt lên thôi, cũng đã có tầm ngàn tỷ rồi. Chương Phi thì muốn bị nhốt ở công ty luôn, còn anh thì nhởn nhơ ở đây nói không có việc gì để làm.
Thấy cậu có vẻ chán, Chu Hắc Minh đóng hồ sơ lại, bước đến bên giường Nhược Đồng.
“Có muốn đi dạo không?”
“Không sao, anh cứ làm việc của anh đi, tôi muốn đi sẽ tự mình đi.” Cái này là Nhược Đồng thật tâm suy nghĩ vì anh, chứ không phải vì muốn né tránh sự chăm sóc của anh.
“Anh đang làm trách nhiệm của một người bạn trai, em không thể phối hợp chút sao?” Nói xong cũng không đợi Nhược Đồng đồng ý hay không, Chu Hắc Minh hai tay luồn qua chân bế cậu lên.
Nhược Đồng bị anh làm cho đỏ mặt, không biết phải làm sao, cứ thể rúc vào trong ngực Chu Hắc Minh trốn tránh ánh mắt của người khác. Nhưng chính vì thế, càng làm cho tư thế của hai người thêm phần tình cảm và. . . . .mờ ám.
Chu Hắc Minh bế Nhược Đồng đến một băng ghế, được đặt dưới bóng râm của cây đại thụ nằm ở sân sau của bệnh viện. Đây là một trong những bệnh viện lớn nhất thành phố, nên cả bên trong lần bên ngoài đều được chăm chút rất cẩn thận. Hai người ngồi song song với nhau trong một khung cảnh hết sức yên bình. Bãi cỏ xanh thẳm dưới chân, những khóm hoa xinh đẹp hai bên, trước mặt còn có một cái hồ lớn, rất nhiều cá đang bơi lội bên trong.
Tiếng gió thổi rì rào bên tai, chỉ có hai người cùng nhau tận hưởng, Nhược Đồng bình tĩnh lên tiếng: “Tại sao anh lại thích tôi? Một người giống như tôi thì có điểm nào khiến anh phải nhọc lòng theo đuổi như thế?”
“Vậy em nghĩ một người như thế nào mới có thể khiến anh nhọc lòng theo đuổi?” Không tức giận khi Nhược Đồng lại tự hạ thấp bản thân, Chu Hắc Minh nhỏ giọng hỏi lại.
“Ít nhất cũng là một người thích hợp với anh, có thể là xinh đẹp, tài giỏi và. . . . .” Nhược Đồng đang định nói thêm sống lâu, nhưng lại sợ phá hủy bầu không khí đang tốt đẹp nên dừng lại.
“Em biết tình yêu là gì không?”
Nhược Đồng quay sang nhìn anh, nhưng lại không biết phải trả lời như thế nào, vì cậu đã từng yêu ai đâu.
“Tình yêu là một điều rất kỳ diệu nhưng cũng rất tàn nhẫn. Nó khiến con người ta thay đổi, cả về mặt tích cực lẫn tiêu cực. Một số người sẽ vì người mình yêu mà trở nên tốt đẹp, một số lại dùng nó làm lý do mà bản thân trở nên kém cỏi, thiếu hụt. Có những người đến với nhau chỉ vì một lần gặp gỡ, và mối tình đó kéo dài đến thiên trường địa cửu. Nhưng ngược lại, có những người dùng cả thanh xuân để bên nhau, nhưng sau đó lại không thể kiên trì đến cuối cùng.”
“Vậy còn anh, anh là người có tình yêu như thế nào?”
“Nếu em muốn biết tình yêu của anh như thế nào, sao không để chính bản thân mình cảm nhận nó.”
“Tôi từ trước tới nay đều không dám yêu ai, hay nhận tình cảm của ai. Vì tôi sợ, nếu tôi có chuyện gì bọn họ sẽ rất đau lòng. Biết đâu chừng còn sinh hận với tôi, tại sao biết bản thân không có nhiều thời gian vẫn bắt chước người khác yêu đương.”
“Chính vì thế mà em nghĩ bản thân mình không đáng được yêu thương, hay nói cách khác là mất hết dũng cảm để yêu. Nếu vậy thì thật sự quá bất công!”
“Bất công? Với ai?”
“Bất công với anh, với những người yêu em.” Chu Hắc Minh buông cánh tay nãy giờ vẫn nắm chặt tay Nhược Đồng, quỳ xuống chân cậu, bắt cậu phải đối mặt với anh, nói:
“Xin em, xin em hãy cho anh một cơ hội, để bản thân được chứng tỏ tình yêu thương của mình. Anh của hơn ba mươi năm qua chưa từng biết chữ yêu có nghĩa là gì, đối với anh, công việc mới là chính yếu. Nhưng lần đầu tiên gặp được em, anh biết bản thân mình đã bỏ qua những gì. Đã phí phạm nhiều thứ như thế, nhưng thượng đế vẫn cho anh gặp được em, chính là ông trời còn ưu ái cho anh thêm một cơ hội. Anh biết, bản thân mình ngay lúc này không có gì để bảo đảm được mọi lời anh nói. Nhưng anh xin thề, những lời anh nói ngày hôm nay, cho đến khi bản thân vẫn còn ý thức nhất định sẽ giữ vững được. Nếu không hãy cho anh được ch—”
Nhược Đồng từ lúc anh bắt cậu nhìn vào mình, đôi mắt cậu đã không kìm được mà đỏ lên. Từng lời, từng lời mà anh nói, chạm đến tai cậu đều giống như thần dược. Nó chữa lành những vết thương, nỗi đau, xoa dịu đi sự sợ hãi, những suy nghĩ mặc định bên trong cậu. Chưa bao giờ Nhược Đồng có cảm nhận như thế.
Nhưng vừa nghe được Chu Hắc Minh sắp nói lên những lời chết chóc, Nhược Đồng nhanh một bước dùng tay chặn miệng anh lại. Đây có thể nói là lần đầu tiên, Nhược Đồng chân chính chạm vào anh, mặc dù hình thức có vẻ không đúng lắm.
Hai tay dùng sức chặn miệng Chu Hắc Minh, không để cho anh nói những lời không may. Nước mắt vẫn không kìm lại được, rơi lộp độp xuống chiếc áo bệnh nhân, ướt cả một mảng lớn. Nhưng song song với hai hàng nước mắt đó, lại là nụ cười hạnh phúc đan xen bên trong.
Chu Hắc Minh thuận theo tư thế của hai người, hôn nhẹ lên lòng bàn tay đang chặn miệng mình của Nhược Đồng, làm cho cậu vừa xấu hổ vừa tức giận rụt tay lại.
“Em vẫn chưa cho anh câu trả lời rõ ràng.”
Nghe anh nói như thế, Nhược Đồng ngược lại cũng không nói cho anh câu trả lời anh muốn, chỉ là hành động tiếp theo của cậu khiến Chu Hắc Minh muốn bay lên trời luôn.
Nhược Đồng chồm người tới phía trước, hôn nhẹ lên trán Chu Hắc Minh, trong lúc anh ngẩn ngơ lại dời xuống, in lên môi anh một nụ hôn khác.
“Vậy anh có cần câu trả lời rõ ràng nào nữa không?” Nhược Đồng ngượng ngùng nói.
“Có lẽ. . . . .là không cần nữa. . . . .đâu.” Chu Hắc Minh trong trạng thái đơ người mà trả lời Nhược Đồng. Trạng thái này của anh mà bị Chương Phi bắt gặp, nhất định sẽ cười nghẹn mà chết.