Chương 7 Nguy hiểm
Nhược Đồng vừa bước đến cửa thì đụng Lâm Bình đang đứng đó hút thuốc. Nhìn thấy cậu từ xa đi đến, Lâm Bình nhanh chóng dập tắt thuốc, còn dùng tay quạt quạt vào không khí nhằm xóa mùi.
“Em thấy hết rồi.” Nhược Đồng cười điệu nham hiểm.
“Vậy thì cảm ơn nha. Mà. . . . .sao trễ thế?”
“Gặp người quen, nên dừng lại nói chuyện một chút. Anh có nói gì với chị em không?”
“Em nghĩ anh là người thế nào chứ? Anh rất giữ chữ tín đó.” Nói xong còn không thiếu cái chớp chớp mắt tăng lòng tin.
Nhà Lâm Bình không phải ở đây mà cách nơi đây chừng hai cua quẹo. Từ sau khi biết về bệnh tình của cậu, một tuần có đến sáu ngày Lâm Bình đều “vô tình” đến đây để mua đồ. Có lúc cũng sẽ đi dạo, đi gặp bạn rồi tiện đường ghé qua, và rất nhiều những lần tình cờ khác, nhưng tuyệt nhiên là lúc nào cũng trùng hợp với lúc Nhược Đồng trở về.
Mỗi tối cậu sẽ tình cờ gặp được Lâm Bình dưới nhà, sau đó nói chuyện vài câu. Kết thúc một ngày của hai người chính là lúc Nhược Đồng nói chúc ngủ ngon với hắn, còn với Lâm Bình chính là hình ảnh cậu bước vào cửa nhà một cách bình an.
Nhược Đồng vào nhà rồi, Lâm Bình cũng không còn lý do gì ở đó nữa. Nghĩ đến việc phải về nhà, đối mặt với những con người giả dối kia cũng đủ khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.
Bạch Hy thấy Nhược Đồng quay về, biết cậu không thích nói đến chuyện Thanh Phi, cô cũng không nhắc đến. Chỉ hỏi cậu đã ăn gì chưa, hôm nay đã uống thuốc hay chưa, và những chuyện khác ở trường học.
Hiện tại tứ chi Nhược Đồng đều đã bủn rủn hết rồi, lết được cái thân về tới nhà đã là kỳ tích. Lúc ở tiệm hoa, vì không muốn Phương Di nghi ngờ, nên dù lồng ngực đã âm ỉ đâu cậu vẫn cố chịu. Bây giờ Nhược Đồng mới cảm nhận rõ được thân thể nát bét của bản thân, sắp không dùng được nữa rồi.
“Chị à, em ăn ở nhà bạn rồi, em đi ngủ trước nhé!”
“À, được rồi, em đi ngủ đi. Ngày mai em không có tiết phải không? Vậy sáng chị sẽ làm đồ ăn để lại, khỏi phải kêu em nha.”
“Dạ, cảm ơn chị!”
Vừa bước vào phòng liền đưa tay khóa cửa lại, Nhược Đồng không đợi được nữa nằm luôn xuống giường.
Nhưng chỉ là mọi chuyện luôn có sự việc ngoài mong đợi xảy ra.
Bạch Hy đang trong giấc ngủ sâu, mơ màng nghe thấy tiếng rên khe khẽ, giống như đang kìm chế sự đau đớn. Tưởng bản thân đang nằm mơ, chợt nhớ đến chuyện gì đó, Bạch Hy tung chăn chạy sang phòng Nhược Đồng.
“Nhược Đồng, Nhược Đồng, em bị sao vậy?” Đứng trước cửa phòng, Bạch Hy càng nghe rõ hơn tiếng rên rỉ bên trong, có lẽ là rất đau nên Nhược Đồng không kìm nén được nữa.
Không có tiếng trả lời lại càng khiến Bạch Hy thêm hoảng, cô liên tục đập cửa, rồi cố gắng vặn cửa từ bên ngoài, nước mắt không kìm được bắt đầu rơi xuống. Bạch Hy càng ngày càng cảm nhận được rõ ràng sự mất mát, bên trong đầu như có ai đó đang ra sức thúc giục cô, rằng: “Nhanh lên, mở cánh cửa đó ra, Nhược Đồng sẽ chết mất.”
Đôi tay vì đập cửa đến đỏ lên của Bạch Hy vẫn không ngừng lại, tiếng chuông cửa bên ngoài đánh động khiến cô dừng lại. Ý nghĩ duy nhất hiện tại chính là, có người tới, cô có thể nhờ họ giúp.
Bạch Hy nhanh chân chạy đến mở cửa, người bên ngoài lại không ngờ chính là Lâm Bình. Hôm nay Nhược Đồng không có tiết buổi sáng đương nhiên hắn đã biết, chỉ là nếu một ngày không gặp được cậu, hắn sẽ cảm thấy khó chịu trong người. Chỉ mới hơn bốn giờ sáng Lâm Bình đã ra cửa, đi bộ từ từ đến trước khu nhà của Nhược Đồng, rồi lại không biết dùng lý do gì để gặp cậu vào giờ này. Trong lúc do dự Lâm Bình không hề biết bản thân đã bước đến gần cửa nhà cậu từ bao giờ, đó cũng là lúc hắn nghe được tiếng Bạch Hy gọi lớn bên trong.
Cửa vừa mở, nhìn thấy Bạch Hy đã nước mắt giàn giụa, tiếng nấc khiến cô không thể nói nên lời, nhưng cánh tay vẫn trung thành chỉ về phía cánh cửa đóng chặt kia. Lâm Bình cũng không có thời gian xin phép, bước nhanh đến cánh cửa, dùng hết sức vào chân đạp mạnh lên cánh cửa.
Một tiếng rầm thật lớn đánh tan sự yên tĩnh lúc rạng sáng, cánh cửa thành công mở ra, Bạch Hy và Lâm Bình nhanh chóng đi vào trong.
Nhược Đồng vốn dĩ nằm trên giường, hiện tại lại đang bất động dưới sàn nhà. Có lẽ vì cơn đau quá dữ dội, Nhược Đồng rõ ràng không còn ý thức, nhưng hai tay vẫn nắm chặt lồng ngực. Tiếng kêu đau cũng không kìm được khe khẽ đánh vào lòng hai người bên cạnh.
Bạch Hy nhanh chóng kéo ngăn tủ ra, lấy một lọ thuốc đổ ra hai viên. Nhưng hàm răng Nhược Đồng vì để kìm nén sự đau đớn liền cắn chặt, Lâm Bình thậm chí còn dùng tay bóp miệng cậu, nhưng vẫn không được.
“Phải nhanh chóng đưa em ấy đến bệnh viện!” Bạch Hy không cố gắng đưa viên thuốc vào nữa, ý thức của Nhược Đồng đã bắt đầu rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Nếu như thế này, cho dù thuốc có vào cổ họng cậu cũng không thể nuốt xuống được. Việc quan trọng hiện tại, chính là đưa Nhược Đồng đến bệnh viện nhanh chóng, bác sĩ ở đó sẽ có cách giúp được cậu.
Hơn nữa, cô đã nhiều lần thấy Nhược Đồng phát bệnh, nhưng chưa bao giờ thấy tình trạng nghiêm trọng như thế này. Không lẽ tình trạng đã nghiêm trọng hơn? Bạch Hy bắt đầu rơi vào sự hoảng loạn cùng lo lắng tột độ.
Lâm Bình thì bình tĩnh hơn một chút, hắn nói Bạch Hy chạy trước gọi xe, còn bản thân thì bế thốc Nhược Đồng lên.
Bạch Hy thấy thế liền hiểu ý, ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu.
Lâm Bình phía sau ôm lấy Nhược Đồng, cố gắng khiến cho cậu có tư thế thoải mái nhất. Không ai biết hiện tại Lâm Bình đã hoảng loạn như thế nào, có lẽ không thua gì khi Nhược Đồng phát bệnh đâu. Nhìn hình ảnh Nhược Đồng quặn người vì đau, nằm bất động ở đó, tim Lâm Bình cũng tưởng như đã ngừng lại.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự hối hận.
Nếu Nhược Đồng có chuyện gì, Lâm Bình nhất định sẽ hận chết bản thân. Tình trạng cậu bỗng nhiên nghiêm trọng hơn, có lẽ vì hôm nay đã làm việc quá sức. Mà công việc đó, là do hắn tìm cho Nhược Đồng. Hơn nữa, lúc ở trường hắn đã thấy Nhược Đồng không khỏe, nhưng vẫn để cậu đi, cho nên hiện tại mới xảy ra chuyện.
Bạch Hy chặn được một chiếc xe, mở sẵn cửa cho Lâm Bình. Tài xế thấy có người được ôm đến thì biết tình hình rất nghiêm trọng, không cần hỏi lời nào khởi động xe chạy đến bệnh viện gần nhất.
Đồng hồ trên xe kêu tích tắc báo hiệu đã sáu giờ sáng, nhưng Bạch Hy không còn tinh thần nào dành cho công việc nữa. Nhược Đồng vì đau, bật ra tiếng rên thống khổ, một tay nắm chặt lấy áo Lâm Bình.
“Chú ơi, chạy nhanh hơn nữa đi!” Lâm Bình bất lực ôm lấy Nhược Đồng, một bên không bình tĩnh được nữa hét lên với tài xế.
“Được, được.” Người tài xế nhìn qua có thể đáng bậc cha chú của Lâm Bình, nhưng bị hắn hét vào mặt cũng không có chút gì tức giận, đạp gia phóng xe hết tốc lực về phía trước. Vì ông biết tâm trạng kích động của hắn là do đâu, người thân mình đang có chuyện ai lại bình tĩnh lễ phép được cơ chứ.
Bạch Hy nhìn thấy Lâm Bình ôm Nhược Đồng vào lòng, nhẹ đưa tay vuốt lưng cậu, còn nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, chỉ một lát nữa thôi, chỉ một chút nữa là hết đau rồi.”
Tình cảnh ám muội như thế bảo Bạch Hy không để ý cũng không được, nhưng hiện tại cô không thể ngồi đó mà chất vấn được. Vừa đưa tay lau nước mắt trên mặt, cánh cửa bệnh viện xuất hiện trước mắt khiến những người trong xe đều thở phào.