Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế - Lục Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Bởi vì xuất phát trễ hơn một tiếng, đợi đến khi đi được nửa đường, trời đã tối đen rồi.

Trong rừng rậm đủ loại âm thanh tầng tầng lớp lớp, có những người lần đầu tiên ra ngoài nhịn không được khóc lên: "Tôi sợ, tôi muốn về nhà..."

Chu Diệu Binh mắng: "Khóc cái gì khóc, im đi! Coi chừng dẫn những thứ khác đến!"

Cô bé kia bị dọa đến nấc cục, cũng không dám khóc nữa.

"Đổi đường khác, phía trước con đường này có cái gì đang tới!"

Thật vất vả trấn an xong mọi người, lại nghe được câu này, Chu Diệu Binh giận dữ: "Cậu nói bậy nói bạ gì đó, đừng nói lung tung dọa mọi người nữa!"

Du Hành nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hắn: "Thật, nghe tiếng bước chân không chỉ một con, là một đám."

"Nhất định phải đổi đường."

"Hu hu hu..." Những lời này thoáng chốc dọa mấy người khóc nấc.

Chung Tuệ Minh đẩy anh một cái, nổi giận đùng đùng nói: "Cậu... cậu trưởng thành rồi sao còn ngây thơ như thế! Đang lúc thế này còn đùa dai được sao?"

Quả thật Du Hành nghe thấy được, vì phòng ngừa đối đầu trực tiếp với quần thể không biết kia, nên mới nói ra lời đề nghị như vậy.

"Những hoa kia có vấn đề à?"

"Đúng, sẽ cắn người." Du Hành tai nghe tám hướng, cẩn thận chú ý động tĩnh bên người, lúc nghiêng đầu thấy Thôi Nam vẫn còn quay đầu nhìn cánh hoa, liền nói: "Dù cho nhìn cũng sẽ ăn người đấy."

Thôi Nam cười khổ: "Tôi chỉ tò mò thôi..." Bụi hoa có nhiều đóa hoa màu vàng nhạt duyên dáng yêu kiều, làm sao lại cắn người cho được?

Du Hành như nghe hiểu ẩn ý trong lời Thôi Nam, liền vừa đi vừa nói: "Trong hoa tâm những đóa hoa kia có giác hút, lúc bắt được cắn một ngụm trừ phi cắn rớt xuống một khối thịt, nếu không sẽ không nhả ra. Dù cho anh bẻ gẫy hoa, cành của nó cũng vô dụng mà thôi."

Thôi Nam hít một hơi khí lạnh.

Hai người đi hơn hai mươi phút đồng hồ, sau lưng truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, còn kèm theo tiếng kêu la thảm thiết.

"Muốn chờ bọn hắn không?"

Du Hành: "Đi thôi, con đường này ngoại trừ những đóa hoa kia, không có thực vật nguy hiểm nào khác nữa. Đã trễ thế này, mẹ em nhất định rất lo lắng cho chúng ta." Trừ phi bọn hắn hết lần này đến lần khác không đi theo con đường anh và Thôi Nam kéo thùng nhựa, con đường này vô cùng rõ ràng, nếu muốn đi hái hoa, vậy càng không có cách nào rồi.

Hai người lại đi hơn năm mươi mét, sau lưng những người kia đã đuổi theo đến nơi.

"Đáng sợ, thật là đáng sợ!"

Thôi Nam nhìn lại, những người kia chạy đến sắc mặt trắng bệch, không ít người trên người còn mang theo máu tươi, cảm thấy kinh nghi: "Các người gặp phải cái gì sao?"

"Sói! Rất nhiều Sói!"

"Bị ăn... bọn hắn bị ăn sạch rồi!"

"Hu hu hu... Tôi phải về nhà, tôi phải về nhà!"

Một cô gái trẻ vừa khóc vừa chạy đến bên người Du Hành, Du Hành đưa tay túm người lại: "Không muốn chết không nên chạy loạn." Lại nói với những người khác "Đi mau, nếu là sói, trên người các người đều là mùi máu tươi, bọn chúng sẽ đuổi theo đấy."

Một câu kinh người.

Những người kia không cần thúc giục, lập tức đứng lên tiếp tục chạy.

"Xịt chút nước hoa này lên trên người đi!" Du Hành nhỏ giọng hô, mò trên người mình ném ra một lọ đưa cho những người không có mang theo để bọn họ dùng.

Những người kia vừa chạy vừa phun, rất nhanh liền ném Du Hành và Thôi Nam ra sau lưng rồi.

"Để em, anh chạy trước đi." Du Hành đoạt lấy thùng của Thôi Nam, một tay nâng một thùng, bước đi như bay.

Thôi Nam trợn mắt há hốc mồm, dưới ánh mắt thúc giục của Du Hành liền chạy. Trong lòng lại nghĩ: mình nhất định phải tăng cường rèn luyện!

"Phía trước quẹo phải!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Thôi Nam không hỏi nguyên nhân vội vàng quẹo vào, trong tay hai cây chổi càng không ngừng quét qua quét lại, cúi đầu tránh cành cây cản đường.

Đợi đến lúc chạy ra thật xa, Thôi Nam mới thở hỏi: "Có phải bọn chúng đuổi tới rồi hay không?"

"Ừ, hướng bên trái bên kia."

Bên trái chính là người khu chung cư bên cạnh.

Thôi Nam cảm thấy thở dài, nghĩ những người kia sẽ không phải lành ít dữ nhiều rồi chứ? Lại vừa kinh nghi với bản lĩnh của Du Hành: "Cậu làm sao biết được? Đặc dị công năng à? Hay siêu năng lực?"

"Thính lực của em rất tốt."

Du Hành thả hai thùng đồ đạc xuống, xoa xoa tay để cánh tay tê liệt hòa hoãn một chút: "Đi thôi, trời đã tối rồi."

Quả thật trời đã tối đen. Trong rừng nhìn không ra bất luận ánh sáng gì, có vài loại côn trùng như bươm bướm phát ra ánh sáng, từng vòng du dãng khắp nơi, trước khi bọn chúng đến gần họ, đã bị mùi hóa học nồng đậm trên người bọn họ dọa chạy mất đất.

"Thị lực của cậu cũng rất tốt?"

"Ừm."

Thôi Nam mắt cận thị yên lặng thoáng đẩy mắt kính của mình.

Bọn họ không mở đèn pin, Du Hành đi ở phía trước, Thôi Nam giữ chặt cây chỗi Du Hành duỗi ra phía sau, cẩn thận đi theo phía sau.

"Pằng pằng pằng!"

"Làm sao vậy? Thanh âm gì?"

"Không có chuyện gì, mấy con rắn."

Thôi Nam thật sự không cách nào "Không có chuyện gì", vừa rồi ba tiếng nổ kia, là tiếng súng đó? Dù cho âm thanh phát ra hơi nhỏ, như che trong chăn bông phát ra, nhưng thật sự là tiếng súng đó?

Người hàng xóm bên cạnh này, thật sự vượt quá sức tưởng tượng rồi.

Thuận lợi nhìn thấy cánh cổng chung cư, Thôi Nam thở phào một hơi, cảm giác trái tim mình rốt cuộc không cần phải chịu kích thích nữa rồi.

"Cuối cùng các con cũng trở về rồi hả? Mẹ con ở nhà đều dọa phát khóc rồi! Đi nhanh một chút, Tiểu Thôi à đến nhà chú ăn cơm tối đi, đã trễ thế này cũng đừng tự chính mình nấu nữa!"

Hai người vừa vào cổng lớn, đã nhìn thấy cha Du, ông mặc áo liền quần nhựa plastic đứng đợi ở hành lang, còn mở đèn pin, xa xa vừa nhìn thấy bọn họ đã chạy ra.

Dùng sức khiêng thùng đồ đạc trong tay Du Hành, lại mời Thôi Nam: "Mau mau, hai đứa mau vào trong."

Thùng quá lớn, chỉ có thể khiêng qua tường rồi người bên dưới đón lấy, cha Du cẩn thận khiêng thùng qua tường, sau đó đưa đồ đạc cho con trai dưới tường.

Thở phì phò đi vào cửa, sau khi đóng cửa lại cầm đồ vật lẫn lộn nhét vào cổng tò vò, lúc này mới bước nhanh lên lầu.

Đến nhà, Du Hành mới biết cha anh nói không phải khoa trương, mẹ anh khóc chạy đến ôm chầm lấy anh: "Bọn hắn nói gặp sói, còn có hoa ăn thịt người! Con không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

"Không có, mẹ đừng khóc."

Đợi đến lúc xác định Du Hành không bị thương, sau đó mẹ Du mới lau nước mắt nói: "Đi tắm rửa đi, mẹ hâm cơm lại, rất nhanh có thể ăn được rồi."

Đợi đến lúc Du Hành tắm rửa xong đi ra, lại thêm năm phút trôi qua, Thôi Nam cũng gõ cửa qua đến.

Hai người quá đói rồi, tận lực vùi đầu ăn.

Đợi đến khi cơm nước xong xuôi, mới có thời gian ngồi xuống, kể lại chuyển gặp phải hôm nay.

Vẫn là cha Du mở cửa hỏi thăm, nên ông mới biết bọn hắn gặp phải đàn sói.

"Bên ngoài quá nguy hiểm, thậm chí có sói."

"Các con không có việc gì, thật sự tốt quá!"

Mẹ Du tính toán đợi sau khi Thôi Nam trở về, đóng cửa lại nói chuyện cùng con trai, đừng lại đi ra ngoài nữa, trong nhà đồ đạc đủ cả rồi.

Dù cho con trai có súng, làm sao đánh thằng bầy sói đây chứ?

Lại ngồi trong chốc lát, Thôi Nam liền tạm biệt, cha Du tiễn anh đi ra cửa, vừa định đóng cửa, kết quả cửa bị đẩy mạnh ra.

"Bảo Du Hành nhà các người ra đây cho tôi! Tôi muốn nó đền mạng đây!!"

Ngoài cửa một đám người, túm lấy quần áo cha Du, còn muốn đánh người. Cha Du bất ngờ không kịp chuẩn bị bị đánh vài cái.

Du Hành nhanh chóng lao ra kéo cha Du vào nhà, trở tay đánh trả lại.

Sức lực anh lớn, thoáng chốc đã đẩy người phụ nữ kia ngã lăn ra đất.

"Hung thủ giết người! Cậu còn dám đánh tôi hả!" Người phụ nữ đứng lên đánh về phía Du Hành, bị Du Hành quét chân lại trượt chân ngã.

Một loạt động tác nhanh chóng quyết liệt, hù đám người bên ngoài thoáng chốc im bặt rồi.

"Hu hu hu không có thiên lý mà! Ông trời ơi ông mau nhìn xuống mà coi, tên tội phạm giết người đáng chém ngàn đao này! Vậy mà còn dám đánh tôi! Mau đánh chết nó đi!"

"Câm miệng!"

Du Hành đập đao lên cửa sắt, phát ra âm thanh chói tai, anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trên mặt đất nói: "Bà ở trước cửa nhà tôi nhao nhào ồn ào, dao này liền rơi xuống cổ bà, bà có tin hay không?"

Anh rủ đôi mắt đối diện với người phụ nữ đang ngẩng đầu lên, người phụ nữ nhìn thấy từ trong đôi mắt ấy sự lạnh lùng cùng sát ý.

Anh nói thật sự!

Tiếng khóc người phụ nự ngừng bặt, ánh mắt lộ ra sợ hãi.

"Có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ? Đứng lên, đi ra ngoài trước!"

Du Hành vung dao phay chỉ vào ngoài cửa, đám người kia đồng thời lui về phía sau, lại lui về phía sau, cho đến khi đi ra ngoài.

"Cậu, cậu đừng kích động, trước bỏ dao xuống đi?"

Du Hành liền lấy dao găm đâm vào phía sau cửa, gật đầu nói: "Nói, có chuyện gì."

"Cậu, cậu cậu... cậu hại con tôi!"

Nói đến con trai, người phụ nữ lại khóc lên: "Nó mới hai mươi tuổi, đã bị... sói ăn mất!"

"Thứ nhất, con của bà là ai tôi không biết, thứ hai bà đều nói... cậu ta bị sói ăn, thế chuyện đâu liên quan gì đến tôi."

"Là cậu, cậu biết rõ có sói, còn để con tôi đi đến con đường đó, cậu còn nói không phải cậu hại chết con tôi sao!"

"Nha." Du Hành đã hiểu rõ chuyện gì rồi. Thật ra anh cảm thấy, chính mình đã nhắc nhở qua, lại chỉ là hàng xóm bình thường, không phải cha mẹ ruột, chẳng lẽ còn phải theo sau đít dắt người ta đi cùng với mình?

"Tôi nhớ đã nhắc nhở bọn họ, hắn không tin là chuyện của hắn."

"Nhưng... nhưng..."

Du Hành ngăn cản ở cửa, nhìn về phía những người khác: "Vậy còn các người... đến nhà tôi làm gì?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Những người kia nhìn xem lại ra hiện tại hắn dao găm trong tay, miệng giật giật, cuối cùng đều nói: "Không có việc gì, không có việc gì..."

Bọn hắn bởi vì người thân qua đời mà phẫn nộ, giận chó đánh mèo, thực sự bởi vì đối tượng giận chó đánh mèo cũng không bằng lòng làm đối tượng giận chó đánh mèo, nên bọn hắn không dám cường ngạnh đối đáp với đối phương.

Cuối cùng chỉ là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

Nhìn những người kia rời khỏi, Du Hành gật gật đầu với Thôi Nam đang khẩn trương nhìn xem, tùy thời chuẩn bị hỗ trợ anh. Anh đóng cửa lại.

Quay người, Du Hành đối diện với vẻ mặt không thể tin của cha mẹ mình.

Biết rõ con trai xảy ra "biến hóa", thế nhưng biến hóa mạnh mẽ như vậy —— bạt tay người ta, còn đùa nghịch dao?

Hai ông bà già như bọn hắn thật sự chấn kinh không nhỏ.

"Cha mẹ, các người biểu lộ gì thế?" Du Hành cười khổ: "Bị con làm cho sợ hãi?"

"Không có! Không có!" mẹ Du đi tới, vốn cẩn thận từng li từng tí đưa tay lên, sau đó lại rơi xuống đầu Du Hành.

Kiểm tra, con trai dịu dàng ngoan ngoãn nhìn bà, quả nhiên vẫn là con trai của mình!


Đều do những kẻ không nói đạo lý kia, mới khiến con trai bạo lực như vậy. Nhưng bạo lực cũng tốt, như vậy mới không bị bắt nạt.


Mẹ Dy đã xây dựng xong tâm lý trong lòng mình, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ đầu con trai: "Con làm rất đúng, nếu con yếu đuối, bọn hắn chắc chắn được một tấc lại muốn tiến một thước. Những người kia... Không liên quan đến con."


Du Hành mỉm cười gật đầu: "Cảm ơn mẹ."


Cha Du cũng nói: "Không liên quan đến con, nếu có người đến tim, xem cha có quất đám bọn họ không."


"Chính ông còn bị đánh vài bạt tai rồi, còn muốn quất người khác?" Mẹ Du giễu cợt ông.


"Không phải tôi không kịp phản ứng sao, lần tới nhất định sẽ đánh trả lại." Nghĩ đến nếu không phải mình, mấy bàn tay kia sẽ rơi trên mặt con trai mình, từ nhỏ đến lớn con trai đều chưa từng bị mình đánh một bạt tai. Những kẻ kia dựa vào cái gì đánh con mình?


Cha Du cũng bị kích thích tính tình nổi lên, vì vậy đợi đến lúc rạng sáng ngày hôm sau lại có người đến gõ cửa, nói có chuyện tìm con ông trò chuyện một chút, ông cứng rắn nói: "Nó chỉ là con nít con nôi, có cái gì tốt trò chuyện với nó chứ? Tôi là cha nó, có việc gì cứ tìm tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK