Anh ở hai ngày, cảm xúc trong lòng Du Hành càng ngày càng sâu. Quả nhiên Phúc Thọ Sơn có vốn liếng hấp dẫn người, chỉ tham quan một lần, cảm nhận một lúc, tuyệt đối sẽ rung động sâu sắc. Lại nghe bên trên truyền đến một hồi hai buổi lễ Thần Long nương nương cầu phúc, vậy cách tẩy não không xa.
Bây giờ anh đang đứng ở hiện trường một buổi cầu phúc, nghe bà lão cho thuê phòng nói, loại cầu phúc này cách ba ngày sẽ có, nửa tháng sẽ có hội cầu phúc lớn hơn. Chỉ cần người ở Phúc Thọ Sơn, đều phải đi nghe, nói cách khác Thần Long nương nương tức giận, côn trùng sẽ tấn công người không đi đấy.
"Nếu không đến kịp thì sao?" Du Hành hỏi. Núi này lớn như vậy, mặc dù mọi người tận hết khả năng đến gần thôn của Thần Long nương nương, nhưng chỉ ở mé ngoài, đi đi lại lại như vậy rất bất tiện.
Căn cứ theo công tác thống kê hoàn toàn khác với khu vực an toàn trước kia, ngọn núi này cộng thêm dân bản địa, đã có hơn mười ba vạn người.
"Vậy thì ở nhà quỳ xuống bái lạy, đợi đến lúc cầu phúc kết thúc là được." Lão thái thái nói: "Đừng không tin, trước kia đã có nười không tôn kính nương nương, một nhà đều bị ăn sạch á!"
Cầu phúc sẽ diễn ra ở một mảnh đất bằng trên núi, đây là mặt đất được hình thành từ tự nhiên, trước kia mười thôn xóm dùng để bái thần trong dịp tết âm lịch đấy.
Người người đuổi đến tham gia lễ cầu phúc đều ở bên ngoài, từng vòng từng vòng dần dần mở rộng ra phía ngoài.
Du Hành đứng ở nơi trung tâm, bên cạnh là bà lão cho thuê phòng và cháu trai của bà.
Cách khá xa, nhưng sau khi Thần Long nương nương đi ra, Du Hành vẫn nhìn thấy. Anh đứng ở nơi có thể nhìn thấy bóng lưng của người đó, đó là thân hình mảnh mai của người phụ nữ, mặc trường bào màu đen, rất cao.
Tiếng nói lãnh đạm, xuyên thấu qua loa phát thanh, tiếng vọng vang trong núi, rơi vào trong tai mỗi người.
"Từ khi Long thần đại nhân điều động trùng đại nhân đến đây, đã sắp được hai năm rồi..."
Lúc này cũng không ngoại lệ, Thần Long nương nương chọn hai mươi người, nhiều hơn gấp đôi so trước kia, nói là để ăn mừng mấy hoạt động tế trời trước được cử hành thuận lợi.
Nhìn bà lão bên cạnh thành kính hai tay chắp trước ngực lẩm bẩm nói, còn dạy cháu trai trong ngực nhắm mắt lại cầu xin, bộ dáng tín đồ mười phần, Du Hành nhỏ giọng hỏi: "Bà đã tin tưởng như vậy, vì sao không đi lên đó?"
Bà lão mở to mắt, trong ánh mắt đục ngầu không nhìn ra cảm xúc gì, trong miệng nói: "Còn sống là được." Không tự giác xoa đầu cháu trai.
"Bà nội!"
"Suỵt, đừng lớn tiếng, phải tôn kính Thần Long nương nương biết không?"
"Biết rồi nội ~ cháu rất ngoan ngoãn nghe lời ~ "
Phía dưới, hai mươi người đàn ông phục dụng Dịch Hóa Rồng, lại bị Thần Long nương nương tự mình tẩy lễ, đã xuất hiện trình độ biến hóa khác nhau.
Bọn hắn kêu, cào cấu, va đập, từng chút một bao trùm đặc thù côn trùng lên người.
Tẩy lễ cụ thể như thế nào, Du Hành cũng không phát hiện, bởi vì lúc những người kia tẩy lễ, trên người được bao trùm một tấm vải đen, đợi đến lúc lấy ra, tẩy lễ cũng đã hoàn tất.
Trong đám người bộc phát ra tiếng quát tháo đầy kích động, ở thời điểm này, thét lên cũng sẽ không bị côn trùng tấn công, cho nên mọi người thoải mái kêu to, phát tiết cảm xúc trong lòng mình.
"Vạn tuế!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Đám người đè ép khiến bà lão đứng không vững, Du Hành thuận tay đỡ bà.
"Trở về đi."
Bọn họ từ từ đi trở về, bên cạnh là những người đè nén tâm tình kích động không ngừng nói về chuyện vừa nhìn thấy.
"Tôi cũng muốn đi! Thần Long nương nương tẩy lễ thật lợi hại!"
"Đúng vậy, đúng vậy, lúc ở khu vực an toàn tôi nhìn thấy những người kia, cả đám đều giống như điên, nghe nói não tử vong đã vô dụng, những Long thị vệ kia cũng có khả năng khác biệt! Quá thần kỳ!"
"Cha cậu chịu cho cậu đi rồi à?"
"Tôi lén đi, chỉ cần Thần Long nương nương nhìn trúng tôi, cha tôi cũng không có cách nào! Thật quá ngầu mà! Cậu xem —— biến thân! Ha ha ha..."
"Suỵt nhỏ giọng một chút."
"Đợi tôi cũng thành Long thị vệ, muốn phát ra bao nhiêu âm thanh thì phát, tôi còn muốn ca hát trên đường đây này..."
Bà lão rủ mắt xuống ôm cháu trai, miệng nhúc nhích nói một câu gì đấy. Du Hành còn nghe được, đó là hai chữ: "Ngu ngốc".
Sau lưng giọng nói của mấy người trẻ tuổi kia từ từ đi xa mất, Du Hành không quay đầu nhìn lại.
Lúc trở về phòng thuê, bà lão đi làm cơm trưa, một lần cầu phúc mất hết cả buổi sáng, bây giờ cũng đã đến thời gian ăn cơm trưa.
Lúc ăn cơm, bà lão đột nhiên hỏi: "Tôi thấy cậu là người tỉnh táo, làm sao còn đi lên núi này?"
Du Hành chỉ cười.
Vào lúc danh vọng Phúc Thọ Sơn càng ngày càng cao, nội bộ khu vực an toàn đang đưa ra kế hoạch xử lý Phúc Thọ Sơn.
"Đã có hơn mười ba vạn người ở đó, vì chủ nghĩa nhân đạo, tôi không tán thành!"
"Vậy thì bắt đầu dùng phương án, phải tất yếu tiêu diệt mất những cái...kia trùng người!"
Phương án thứ hai ôn hòa hơn, phát động người nằm vùng trên núi, thông qua ẩm thực, hạ thuốc trong nguồn nước, thuốc không khác biệt dùng với đa phần mọi người, xong lại tiến hành thanh lý sơ bộ, đối tượng chủ yếu chính là côn trùng và người trùng.
"Hành động một lần nữa bắt lấy Mai Như Quân!" Mai Như Quân chính là tên của Thần long nương nương.
"Thế nhưng còn không biết trong tẩy lễ xảy ra chuyện gì, cô ta quá cẩn thận rồi." Khác hẳn với bên ngoài Phúc Thọ Sơn quản lý lỏng lẻo, thành viên nội bộ lại vô cùng kín như bưng, trình độ giữ bí mật đỉnh, điển hình của ngoài lỏng trong chặt.
"Hừ, đợi bắt được, bí mật gì cũng không phải đều biết cả rồi sao!"
Nếu Du Hành biết rõ bộ bộ khu vực an toàn có ý định như vậy, nhất định sẽ khuyên bọn hắn đừng lạc quan thế.
Phải biết mình biết người, đều không có một chút kính sợ đối thủ, liền muốn vô cùng đơn giản dành được thắng lợi, đây không phải nằm mơ sao?
Nhưng anh cũng không biết, cho nên bây giờ anh đang trèo lên trên tàng cây, từ xa xa nhìn chằm chằm vào mục tiêu.
Trải qua sàng chọn, anh nhìn thẳng một Long thị vệ, đó là một người phụ nữ, tác phong cởi mở, dường như sau khi biết thành người trùng, dục vọng cũng càng cường liệt hơn, mỗi lúc trời tối đều hẹn hò cùng tình nhân, có đôi khi ban ngày còn lăn đất hoang. Hơn nữa cô ta càng yêu thích đàn ông bình thường hơn, không thích nam trùng người đồng loại.
Tác phong vô cùng chênh lệch, Du Hành cảm thấy đay là chỗ đột phá, cho nên mới nhìn chằm chằm vào cô ta.
Người đi vào Phúc Thọ Sơn, luôn luôn thiếu y thiếu thực, chỉ cần có cầu, sẽ có cung. Người phụ nữ gọi là Lôi Phong Hoa này dùng đồ ăn và vật tư làm mồi dụ, đã nhận được liên tục không ngừng tình nhân tươi mới.
Thật ra người phụ nữ này làm việc vô cùng nhạy bén, không từ trong miệng cô ta biết được sự tình cơ mật gì, tình một đêm cũng là tiền hàng thanh toán sòng phẳng, người nằm vùng khu vực an toàn cũng không muốn đi lại ra tay từ chỗ cô ta —— hạ không được miệng là một điểm, một điểm là cô ta kín miệng lắm.
Trải qua điều tra, Du Hành biết rõ mình cũng là một người cô ta yêu thích, nhưng anh cũng không có ý định bán đứng nhan sắc.
Anh từ từ đi đến gần phòng ở, trèo lên mái hiên, ngũ giác của người trùng còn lợi hại hơn côn trùng, Du Hành sử dụng hết mười phần cẩn thận, trong phòng mới xong chuyện, đây là thời điểm Lôi Phong Hoa lười biếng nhất.
Nửa giờ sau, Du Hành lấy được tin tức đi ra, thuận tay cũng ôm người đàn ông bên trong đi ra ngoài.
Trong phòng, ánh mắt Lôi Phong Hoa còn đang không ngừng biến hóa, từ kháng cứ đến thuận theo rồi lại kháng cự... Cuối cùng biến trở lại bộ dáng bình thường.
Cô ta bị ép ký kết khế ước chủ tớ, không cách nào chống cự lại sức mạnh linh hồn.
"Phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai mới được theo mẹ trò chuyện với nhau."
Anh cứ thâm nhập như vậy, Du Hành tổng cộng chôn được mười ba kẻ nằm vùng.
Từ trên người mười ba người trùng lấy được tin tức, thật ra cũng không nhiều lắm, Thần Long nương nương tín nhiệm nhất có sáu Long thị vệ, toàn bộ đều ở Mộ đắc thôn bên cạnh cô ta, anh cũng không có cách nào ra tay được.
Anh đã thử qua, tự mình đi đến Mộ đắc thôn, thật sự có côn trùng phòng bị và tấn công. Không chỗ nào không có côn trùng, đây chính là hệ thống bảo an tốt nhất, anh đành phải bỏ chạy. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Chính mình vào không được, đành phải dựa vào những người khác đi làm. Sai khi chuẩn bị xong hết cũng đã nửa đêm, anh chưa trở về phòng cho thuê bên kia, mà đi đến xe mình ngủ bên trong một đêm.
Anh đi vào Phúc Thọ Sơn mới ba ngày, đã cảm thấy hơi mệt. Mà một đêm này không chỉ anh hoạt động, mà nội ứng khu vực an toàn cài vào cũng đã hoạt động.
Trong Mộ đắc thôn, Mai Như Quân còn chưa ngủ, cởi bỏ trường bào màu đen, cô ta vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp.
"Như Quân, bọn hắn ra tay rồi." Chồng Mai Như Quân – Trần Uy nói.
"Ừ, cứ để bọn hắn ra tay đi."
Trong lòng Trần Uy căng thẳng: "Như Quân, em biết rõ đây là ý gì? Sẽ chết rất nhiều người đấy!"
Khuôn mặt mỹ lệ của Mai Như Quân dưới ánh đèn đẹp như tranh vẽ, nhưng lời nói ra lại lạnh như băng: "Thế nhưng cũng sẽ không có người chết, bọn hắn sẽ sống, sống rất tốt. Thật tốt mà, côn trùng mạnh mẽ như vậy, cường tráng như vậy, lực sinh mệt tươi tốt như vậy, nơi nào cũng có thể sống được, cái gì cũng có thể ăn... Con người quá yếu ớt!"
Trần Uy muốn nói: thế nhưng so với cái đó có gì khác chết đâu chứ? Con người dù thế nào cũng không thể cường tráng bằng côn trùng, muốn sống thế nào thì sống thế đó, bọn hắn không có quyền quyết định cuộc sống của người khác.
"Thật tốt, A Uy anh nhìn đi, kiệt tác hoàn mỹ như vậy, nên mở rộng ra cả nước, mở rộng đến toàn bộ thế giới!"
Nơi bọn hắn ở trong Mộ đắc thôn, chính là một tòa nhà hai tầng nhỏ vô cùng xinh đẹp. Bên trong rộng rãi, bày đầy đủ các loại thiết bị thí nghiệm. Vốn thiết bị dùng để nghiên cứu địa chất, cỏ cây, bây giờ dính đầy máu con người và côn trùng, không còn màu xanh hy vòng như năm đó hai người đặt mua nữa.
Mai Như Quân chỉ một nơi khá lớn đang dùng bồi dưỡng, bên trong có một người đàn ông cao hơn hai mét, tướng mạo có chút quái dị, không thật sự có bộ dáng như con người.
Đó là kiệt tác Mai Như Quân đắc ý nhất: có đủ năng lực cường hãn của côn trùng, cũng bảo tồn bộ dáng trước kia của con người. Quả thật hoàn mỹ!
Nhìn thấy thể thí nghiệm thành công nhất, mặt Trần Uy đen lên, hận không thể đập phá.
"A Uy, anh là chồng em, là người em yêu nhất, sau đó mới là bảo bảo sau này của chúng ta."
Nhìn động tác vuốt ve phần bụng của Mai Như Quân, Trần Uy thở dài, ôm lấy bờ vai cô ta, lại một lần nữa thỏa hiệp.
Trong đêm này, người các nơi hoạt động đưa thuốc mê cũng không biết, bọn hắn thật sự đưa vào không phải thuốc mê.
Loại thuốc này cũng không phải độc dược, đó chính là thuốc trứng côn trùng có hiệu suất cao nhất mà những tín đồ cuồng nhiệt kia mong đợi nhất đấy.
Cô ta định tương kế tựu kế, thông qua những tay trong của khu vực an toàn đổ thuốc cho tất cả mọi người ở Phúc Thọ Sơn đều uống hết... nếu như thuốc tốt, cô ta cũng không cần vì giữ gìn hình tượng của mình, dựa vào khu vực an toàn rồi.
Loại này thuốc này vô cùng bá đạo, nếu không thích ứng, người không vượt qua nổi nhất định sẽ chết, thế nhưng nếu có thể chịu đựng vượt qua được và còn sống, là có thể tiến vào giai đoạn thứ hai, phục dụng thuốc tiếp theo của cô ta, cuối cùng có thể chế tạo ra vô số thể thí nghiệm hoàn mỹ rồi!
Đến lúc đó, cô ta đứng ra cứu vớt thế nhân, lại đổ hết thù hận lên đầu người ở khu vực an toàn, từ đầu đến cuối cô ta đều sạch sẽ, uy vọng còn được nâng cao thêm một bậc.
Kế hoạch thật tốt!
Mà cô ta cũng cần trả giá, nhưng chỉ là mấy cao tầng muốn thân thể mạnh mẽ hơn một chút, trường sanh bất lão mà thôi, điều này lại cực kỳ đơn giản.
Mai Như Quân dựa vào trên bờ vai chồng đầy khoan hậu, cô ta cười lãnh đạm, cúi đầu dịu dàng vuốt ve bụng mình.
Chờ con sinh ra, con sẽ là người giàu có bốn biển, vương tọa độc nhất thiên hạ này sẽ là của con, có được hay không Bảo Bảo?