Mẹ Chu thật sự không nghĩ đến nghe tin anh cả ở chỗ này, bà không đến mức oán hận gì con trai anh cả, thành phố Lệ quá nguy hiểm, bà cũng không có ý muốn con anh cả mạo hiểm.
Chẳng qua khi đó lẻ loi một mình ở bệnh viện, con trai lại mất tích, trong lúc người yếu ớt cô đơn, không phải muốn được người thân bạn bè quan tâm sao? Anh chồng, con trai anh chồng, mặc dù không phải ruột thịt nhưng cũng là người thân họ hàng kia mà.
Bà thật vất vả liên hệ được với nhà anh cả ở thành phố bên cạnh, đối phương nói đã rút lui đến nhà mẹ đẻ chị dâu cả rồi, còn an ủi bà: "Không có việc gì đâu!" Những lời an ủi đó giúp mẹ Chu dễ chịu hơn rất nhiều.
Đã như vậy, tại sao bây giờ bà bất mãn với Chu Khang đây? Sau khi bà cùng đoàn tụ với con trai, lúc bà đang phát sầu vì dưỡng bệnh trong bệnh viện, nhà đã trở thành phế tích, tiền tài cũng bị chôn vùi trong lòng đất, đợi sau khi bà và con trai hết bệnh, chắc chắn sẽ rời khỏi thành phố Lệ, đến lúc đó nghỉ ngơi ở đâu đây?
Thời gian cũng dần trôi qua, điều kiện tiên quyết phải có một mái nhà che mưa che gió. Kết quả bà gọi điện thoại qua nói chuyện này, vậy mà anh chồng lại nói không có chuyện đó. Sao không có chuyện đó được kia chứ? Không quản Chu Thái lấy tiền cho mượn! Lúc ấy thật sự khiến bà tức muốn chết, lại gọi qua, thế nhưng bên kia không bắt máy.
Cho đến bây giờ bà đều không muốn làm người ác, đây chính là bác ruột của Hằng Tinh! Sau đó đành phải liên hệ với chị họ Trịnh Tuệ Phân, bà nghĩ mặc dù nhiều năm không liên hệ, nhưng cũng là chị em họ hàng, bây giờ trong nhà gia cảnh chị họ cũng tốt nhất, hy vọng chị ấy có thể giúp trước một chút.
Sau đó con trai có nói luôn mang theo thẻ ngân hàng bên người, hai mẹ con mới có chút tài sản, bà cũng cảm kích chị họ hỗ trợ, còn hai cha con nhà anh chồng, coi như sau này không có cửa họ hàng thân thích này!
Trên đường đi khỏi đại sảnh, mẹ Chu còn nói với Du Hành: "Nhà bác cả của con, con coi như không có cửa họ hàng thân thích này! Nếu bác con thật sự quan tâm con, nên làm cũng không phải báo tử, mà thẩm tra xem con còn sống hay không." Hôm nay lúc đi đăng ký, bên cạnh còn nhiều người đang hỏi thăm tên tuổi người nhà của mình, đây mới thật sự là cách làm của người quan tâm để ý sống chết của người thân.
"Không phải mẹ nói chuyện khó nghe, rất có thể ông ta vì chút tiền trợ cấp của quốc gia." Nếu bình thường ông ta bội ước không nhận nợ, tối đa bà cũng chỉ phẫn nộ bất đắc dĩ, con trai tài giỏi, bà và chồng cũng có thể làm việc, hai mươi vạn coi như nhận thức rõ cửa họ hàng thân thích này rồi, nhưng khi đó cả nhà đều đang chịu khổ, lại gặp phải chuyện như vậy hận ý sẽ phóng đại vô hạn. Vì tiền, chuyện gì anh chồng cũng có thể làm, đã trải qua chuyện như vậy, cũng đừng trách bà nghĩ người quá xấu xa.
"Mẹ đừng tức giận, sau này chúng ta sống thật tốt là được."
"Ừ." Mẹ Chu rưng rưng gật đầu.
Mỗi người có một ngàn khối tiền phúc lợi, còn có hai túi gạo, một thùng sữa bò hai bao bánh, tính toán cũng rất tốt rồi.
Thành phố Cửu đảo cách khá xa, vào lúc này không khác biệt gì với ốc đảo, không ít dân chúng hy vọng được nhập khẩu, nhưng sau này giới hạn nhân khẩu tiến vào, mới hỏa giải áp lực rất lớn này. Du Hành từ trên internet, nhìn các nơi khác, đặc biệt các nơi gần miền tây, gần vùng phía nam, tình huống cũng không phải tốt, chứng vô cùng ngứa kèm theo sốt cao, chứng viêm, mỗi ngày đều có người tử vong.
Nhưng lãnh đạo hao tâm tổn trọng đè áp xuống, quần chúng đã dần dần tiếp nhận đây là một trận bệnh dịch giống như cảm cúm, trước kia cũng đã từng có virus cảm cúm đại bộc phát, toàn cầu đều bị ảnh hưởng, bọn hắn cũng đã chịu đựng qua được, không có đạo lý bây giờ không cầm cự nổi.
Tóm lại, tổng thể thế cục trong nước vẫn rất vững vàng, Du Hành, mẹ Chu và ba mẹ con Trịnh Tuệ Phân cùng nhau đón tết năm mới đặc biệt.
Năm mới thả lỏng vài ngày, sau đó anh lại tiếp tục tu luyện, cho đến bây giờ anh sẽ không ký thác an toàn và hy vọng trên thân người khác, mặc dù anh tin tưởng lãnh đạo, thế nhưng anh càng tin tưởng dựa vào bản thân mới đáng tin cậy nhất. Cho dù thế nào, anh vẫn cần có năng lực tự bảo vệ mình, cho dù sau này không cần năng lực vẽ bùa này nữa, nhưng đây cũng là kỹ năng hạng nhất cho những nhiệm vụ sau này.
Nhiều kỹ năng phòng thân, anh vẫn luôn tin chắc điểm này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi lần tu luyện kết thúc anh đều xem chút tin tức, tin tức nhìn thấy hầu như đều là tốt. Anh cũng không mù quáng tiếp nhận tin tức, thật ra lén lút xâm lấn vệ tinh quốc gia, xem hình vẽ vệ tinh vùng Tây Nam, quả thật uế khí đang giảm bớt, trước mắt đã khóa hai phần ba diện tích vùng Tây Nam rồi.
"Càng ngày càng tò mò về chiếc máy kia rồi."
Trên màn hình máy tính nhảy ra hình ảnh ba chiều của chiếc máy, anh điều khiển con chuột xem từng góc độ của chiếc máy, đáng tiếc này chỉ có hình ảnh bên ngoài, nếu có kết cấu bên trong thì tốt quá rồi.
"Nếu có thành phần kết cấu bên trong thì tốt rồi! Tự chúng ta có thể làm!"
Sau tết âm lịch, Lỗ Minh Thịnh cũng có ý nghĩ này, nghĩ đến phải cắt lãnh thổ trả tiền, hắn vẫn cảm thấy đau lòng muốn chết, vừa đau lòng lại không nhịn được nghĩ đến chuyện mờ ám, nhưng người khác cũng không phải đèn cạn dầu.
Trong đêm một ngày nào đó, thiết bị được cất giữ trong kho núi Mạng Lộc bị lặng lẽ xâm nhập, có hai thiết bị bị trộm, sau đó một chiếc đặt trong chiếc xe tải lớn không ai có thể ngờ được chạy về hướng đông. Khu vực phía đông trong nước là khu vực sa mạc, khí hậu khô ráo nhân khẩu thưa thớt, một vài cơ cấu nghiên cứu khoa học đều đặt ở đây.
Toàn bộ khu vực vùng phía nam từ sự số thành phố Lệ năm ngoái đã bắt đầu hoang vu, trong lúc xe vận tải chạy đều không nhìn thấy một bóng người nào, thế nhưng lại quá an toàn để ẩn nấp.
"Mau xem tin tức! Mau mau!"
"Ba giờ hai mươi phút sáng nay, một chiếc máy bay bay vòng quanh thành phố Bành hai vòng rơi tan tác, vụ nổ khiến chín người dân chung quanh tử vong, mười bảy người bị thương. Sau vụ nổ máy bay, nhân viên phòng cháy chữa cháy đã khẩn cấp đến nơi, nhưng không ngờ lại xảy ra vụ nổ lần hai, lần nổ tung này còn có sương mù hắc khí nồng đậm nương theo, tình huống cụ thể thế nào xin dân chúng xem video trực tiếp tại hiện trường —— "
"Tiếp theo bản tin phía trước, bây giờ thành phố Bành đã bị sương mù màu đen bao phủ, dân cư bản địa vội vàng chuyển ra bên ngoài.... Theo mảnh vỡ còn lại của máy bay, số thứ tự của chiếc máy bay này thuộc quyền sử dụng của quân đội, dân chúng phẫn nộ chất vấn: vì sao máy bay quân dụng chở độc khí thành phố Lệ bay đi trong đêm, thậm chí còn hủy diệt một thành phố, có phải cao tầng chính phủ đang tiến hành thí nghiệm trái pháp luật gì đó không muốn cho dân chúng biết hay không?"
"..."
"Móa nó, rốt cuộc tên ngốc nào trộm thiết bị, còn không biết sống chết dùng máy bay vận chuyển ngang nơi nhân khẩu dày đặc! Có đầu óc hay không hả! Đến cùng có đầu óc hay không!"
Lỗ Minh Thịnh nhận được tin phẫn nộ đến cực điểm, thế nhưng hắn không chỉ gặp phải phiền phức như vậy, ngoại quốc bất mãn, cùng với thành phố Bành khu trung bộ rơi vào khốn cảnh.
Hôm nay thành phố Bành, cứ như khối u ác tính chặn ngang trung bộ quốc thở, độc khí còn đang lan tràn ra bên ngoài, trình độ này có thể so sánh với tốc độ lan tràn bệnh dịch ở thành phố Lệ trước đó, may mắn duy nhất chính là, không có đất sụt và động đất.
Nhưng đối lập hơn, không có động đất đất sụt ngăn cản, dân cư bản địa chạy nạn ra bên ngoài nhanh hơn, vậy thì Có thể tương đúng đích, không có địa chấn đất sụt ngăn cản, bản địa cư dân bên ngoài tán được nhanh hơn, vậy thì có ý nghĩa tốc độ uế khí lây bệnh càng nhanh hơn!
Du Hành bị mẹ Chu cẩn thận đánh thức: "A Tinh, A Tinh mau thức dậy, đã xảy ra chuyện rồi." Anh biết mẹ Chu không có việc sẽ không quấy rầy anh, bây giờ gọi anh chắc chắn xảy ra chuyện lớn.
Quả nhiên anh vừa mở cửa phòng ra, chỉ thấy mẹ Chu vội vàng nói: "Con mau xem tin tức buổi sáng!" Anh tranh thủ thời gian lên mạng xem tin tức quan trọng sáng sớm một lần, sau đó lại dùng thủ đoạn hacker xâm lấn vài hệ thống, thành công thấy được hình vẽ kiểm tra đo lường thực địa tại thành phố Bành.
"Híz-khà-zzz." Căn bản không nhìn thấy thật thể kiến trúc của thành phố Bành nữa rồi, chỉ có một mảng hắc ám. Nghĩ nghĩ, Du Hành hoán đổi sang hình ảnh vệ tinh cả nước, mẹ Chu đứng ở phía sau anh nhìn, thấy ngón tay con trai lướt như bay, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào khó tả.
Du Hành xem hình ảnh vệ tinh toàn quốc, anh nhíu mày: "Mẹ, con thấy không quá lạc quan."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Thông báo với dì họ, đóng cửa sổ tạm thời không nên đi ra ngoài, mẹ hỏi trong nhà dì còn đủ đồ ăn hay không? Không đủ đến nhà chúng ta lấy."
"Ừ!"
Không đợi mẹ Chu đi qua, Trịnh Tuệ Phân đã sang đây: "Hai em con đang luyện công, dì không cho bọn nó qua đây. Nghe dì nói, mua vài món đổ để ở nhà, chúng ta tạm thời không được ra ngoài! Dì có một ít tin tức, lúc này thành phố Bành xong rồi!"
Rốt cuộc thành phố Bành là nơi bà sinh sống hơn hai mươi năm, mặc dù cuộc hôn nhân bất hạnh, nhưng đó cũng là cố hương thứ hai của bà, giờ đây nghe tình hình thành phố Bành không tốt, trong lòng bà cũng khó chịu.
Du Hành hỏi bà: "Dì có tin tức gì? Có kỹ càng không?"
"Thằng nhóc này, thông minh muốn chết." Trịnh Tuệ Phân nói: "Dì mở tiệm thẩm mỹ viện ở thành phố Bành quen biết được một đám bà lớn, trời còn chưa sáng nhà bọn hắn đã rút lui khỏi thành phố Bành rồi, còn gửi cho dì một tấm hình." Bà lấy điện thoại di động cho Du Hành xem: "Dọa người lắm?"
Ảnh chụp có chút mơ hồ, còn mở đèn flash, có thể nhìn thấy bên trong không giống như người, chỉ có thể từ hình thể và tứ chi phân tán mà phán đoán được đây là một người.
Anh nhìn kỹ một chút: "Cảm thấy người này còn nghiêm trọng hơn bệnh nhân thành phố Lệ lúc trước, cứ như ngâm mình trong acid sulfuric." Anh ở bệnh viện thành phố Lệ nhìn thấy nhiều người bệnh như vậy, cũng không có một ai nghiêm trọng hơn trong hình này.
"Dì, bạn của dì có tin tức chính xác hay không, xác thực hắc khí từ máy bay dũng mãnh tràn ra sao?"
"Con xem tấm phía sau."
Du Hành lướt qua tấm hình phía sau, tấm này càng mơ hồ, mơ hồ nhìn ra một chiếc máy gì đó, chung quanh là uế chuột quen mắt... linh quang anh lóe lên: "Đây chẳng lẽ là thiết bị hấp thu độc khí ở biên giới tây nam?"
"Thiết bị nhập khẩu từ nước ngoài, quốc gia chúng ta chỉ có quyền thuê." Du Hành nghĩ cũng đã rõ, cái này do thế lực nào đó trộm vận chuyển thiết bị, kết quả bất cẩn tạo thành đại họa. Anh cũng đặc biệt bất đắc dĩ, mỗi lần trong thế giới nhiệm vụ gặp phải loại chuyện này, anh đều rất muốn hỏi những kẻ nóng vội kia: nếu người không còn, tính toán nhiều đến vậy để làm gì?
Tựa như lúc này, anh đặc biệt muốn biết rốt cuộc thế lực nào không có đầu óc vậy mà đánh chủ ý lên thiết bị của nước khác, người có tà tâm và tặc đảm như thế, ít nhất cũng phải có thủ đoạn tương xứng chứ! Bây giờ đang làm cái gì, tình hình tai nạn trong nước còn chưa thanh trừ triệt để được, hắn ta lại đắc tội với nước có quyền sở hửu thiết bị, thật khiến người khác câm lặng luôn mà!
"Dì và con đều nhìn ra được, nên đừng nói đến mấy kẻ thành tinh kia." Trịnh Tuệ Phân nói: "Chắc chắn rất nhanh sẽ đại náo loạn... chúng ta vốn ở thế yếu, bọn hắn tuyệt đối không từ bỏ cơ hội lần này đâu."
Du Hành cũng hiểu tình thế nghiêm trọng, nhưng đợi một ngày, đại sứ quán bên kia đều không có một chút tin tức nào, sau nửa tháng, chỉ từ tin tức phát thanh nghe được công tác hấp thụ độc khí ở khu vực Tây Nam tiến triển thuận lợi.
Chỉ để lại cấm khu thành phố Bành nhắc nhở mọi người, một đêm kinh tâm động phách kia dường như thật sự chỉ là một lần ngoài ý muốn.