Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế - Lục Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Du Hành cũng tìm một mặt thủy tinh nhìn, quả nhiên thấy tầng bên ngoài kia đã mỏng rồi, có thể nhìn thấy cặn thủy tinh bị ăn mòn cùng với thứ bỏ thêm vào kia, cứ như dung nham núi lửa nặng nề, từ từ rơi xuống.

"Làm sao bây giờ!!"

"Các người, con mẹ nó xx không phải nói ở đây rất an toàn sao? Loại công trình bã đầu này, mới vài ngày đã muốn hư, tham tiền cũng không thể tham đến tình trạng này chứ!"

Có người phẫn nộ lôi kéo cổ áo bảo vệ mắng to: "Các người đẩy tôi vào chỗ chết rồi!"

Không biết thì sao, rõ ràng liên quan đến vấn đề sống chết, rõ ràng trước đó có thể nghĩ ra biện pháp bổ cứu, lại bị người có cảm xúc kích động nhiều ngày bị vây nhốt, bắt đầu túm lấy bảo vệ, nhân viên công tác nhà ga chất vấn, gây hấn.

"Lại náo tôi liền ném các người ra bên ngoài!"

Sau đó anh hướng về đội trưởng đội bảo an đang ngây người: "Đội trưởng Hách, trên nhà ga đối với tình hình này, có biện pháp ứng phó nào không?"

Đội trưởng Hách phục hồi tinh thần lại, liên tục gật đầu: "Có có có! Chúng tôi có chuẩn bị dùng thủy tinh thay!"

"Vậy thì mau lấy ra thay đi!"

"Lề mà lề mề cái gì vậy!"

Quần chúng lại bắt đầu ồn ào... Du Hành thấy da mặt đội trưởng Hách run rẩy vài cái, rất rõ ràng có chuyện khó khăn khó nói. Vì vậy lặng lẽ hỏi hắn: "Đội trưởng Hách, có phải có vấn đề gì hay không?"

Đội trưởng Hách do dự trong chốc lát, vẫn nói ra tình hình thực tế: "Mặc dù có thủy tinh dự bị, nhưng không đủ để thay thế tất cả thủy tinh một lần. Nếu thay những cửa sổ thủy tinh bị hư lúc này, sợ rằng khi có cửa thủy tinh bị hư khác, sẽ không có gì để thay thế được nữa."

Chỉ cần có một lổ hổng, những sương độc kia sẽ như sói nhào vào, đến lúc đó thật không còn chốn dung thân nữa rồi.

"Vậy làm sao bây giờ?"

"Mọi người trước không nên kích động! Chúng ta đang họp khẩn cấp, rất nhanh sẽ có kết quả đấy!"

Bảy phần thủy tinh bên tầng ngoài bị ăn mòn nghiêm trọng, trong đó có cái thậm chí đã ăn mòn mất thứ bỏ thêm vào chính giữa, đang cắn xé tầng bên trong.

Cuối cùng tìm ra được phương pháp xử lý là lợi dụng thủy tinh dự bị, xây dựng một nơi tị nạn mới, địa điểm cuối cùng xác định chính là bên trong căn tin nhà ga, phòng nghỉ công nhân viên và văn phòng lãnh đạo.

Khẩn cấp mà làm, dùng cửa sổ thủy tinh đổi thành thủy tinh công nghiệp hai tầng, trong khu đại sảnh chờ xe có một trăm năm mươi bảy hành khách bị phân tán sắp xếp trong đó.

"Nơi nhỏ, không khí mỏng hơn, tất cả mọi người trấn định một chút, cảm xúc đừng quá kích động, phòng ngừa tiêu hao quá nhiều dưỡng khí, máy lọc không khí không ứng phó nổi."

Du Hành được sắp xếp trong phòng nghỉ nhân viên, chen chúc với những người khác cùng chung một chỗ.

Cửa gỗ bị dỡ xuống, sắp đặt thủy tinh lên —— vật liệu bằng gỗ ăn mòn dễ dàng hơn. Nơi thông gió chính là sau lưng cửa sổ, để lại khe hở đã che chắn lại hết, đặc biệt còn dùng vài tầng vải thấm ước bao bọc, bên cạnh còn sắp xếp trang bị lọc khí.

Tí tách ——

Tiếng nước rơi xuống không ngừng vang lên, nhân viên công tác không ngừng bịt kín tầng vải vóc thấm ướt mới.

Ngày hôm sau, sương độc trầm trọng không biết từ nơi nào chui vào, nhanh chóng khuếch tán, chỗ phòng nghỉ bọn Du Hành cũng có thể nhìn thấy sương độc phiêu đãng bên ngoài tường thủy tinh, rất nhanh bò thêm đầy khu đại sảnh chờ xe.

"Hu hu hu..." Nhiều nữ thanh niên trẻ tuổi khóc lên: "Tôi không muốn bị hủy dung, không muốn bị hủy dung đâu hu hu hu..."

"Đừng khóc, lãng phí dưỡng khí." Có người nhỏ giọng an ủi cô ấy: "Đừng khóc nữa."

Thế nhưng cho dù là người có lý trí, trơ mắt nhìn sương độc ăn mòn thủy tinh trước mắt, cũng không cách nào thờ ơ —— một thanh đao đặt trên đỉnh đầu, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống.

Thậm chí bởi vì không gian nhỏ hẹp, không khí nặng nề, ngay cả gào khóc đều không được phép, một người chỉ có thể lén lút gặm nhắm nỗi sợ hãi trong lòng, từ từ, cũng gặm sạch lý trí, lạc quan, hi vọng....

Bọn hắn ở bên trong này ngây người mười hai ngày, trong lúc này đã tu bổ thay đổi một khối thủy tinh, vốn tầng trong đã biến thành tầng ngoài. Tuy vậy, vài ngày sau thủy tinh lại ăn mòn đến tầng trong. Chiếu theo tốc độ này, tối đa chỉ chống được mười ngày, sương độc sẽ công phá hoàn toàn.

Lúc nửa đêm, không biết ở đâu có người thét lên, sau đó một tiếng vang thật lớn.

Trong phòng nghỉ cách ly, một người đàn ông không khống chế được cảm xúc ném cái ghế, nện mạnh vào tầng thủy thinh bị ăn mòn đến tầng trong.

Bởi vì thiếu dưỡng, tất cả mọi người đều buồn ngủ, đến buổi tối, càng ngủ đến mê mang, hoàn toàn không chú ý người đàn ông đang làm chuyện đáng sợ gì.

Không có người phát hiện, không có người ngăn cản, mắt người đàn ông đỏ lên, cứ như vậy ném ghế, liên tục vài chục cái, khiến bức tường thủy tinh bị nện ra từng vết nứt mạng nhện.

"Hắn điên rồi!!!"

"Nhanh bắt lấy hắn, nhanh!"

Người đàn ông điên cuồng cười to, dùng sức nhét cái ghế thiếu chân vào trên tường thủy tinh: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Cùng chết đi, cùng chết đi!!"

Đợi đến lúc người đàn ông bị chế ngự, nhân viên công tác mở đèn pin nhìn rõ tường thủy tinh bên kia, tuyệt vọng nói: "Tường hủy rồi!"

"Nhanh sửa gấp d0o!"

Bọn hắn còn có một mảnh thủy tinh có thể bổ cứu, nhưng không có thời gian! Hoàn toàn không có thời gian!

Xì xì xì ——

"Sương độc vào rồi!!"

"A đau quá!"

"Cứu mạng a!"

Sương độc như giòi trong xương, cắn nuốt máu thịt của bọn hắn.

Xì xì xì ——

Âm thanh làn da bị ăn mòn không ngừng vang lên dày đặc, tuy phòng nghỉ Du Hành bọn hắn không nghe được âm thanh đáng sợ này, nhưng vẫn rơi vào khủng hoảng.

"Làm sao vậy? Bên kia làm sao vậy?"

"Có, có khả năng, đã bao nhiêu ngày rồi."

Một mảnh thở dồn dập.

Nhân viên công tác hô vào trong bộ đàm: "Lão Trần lão Trần, bên ông làm sao vậy?!" Nhân viên công tác khác cầm đèn pin soi bên ngoài, hai gian phòng nghỉ song song nhau, hắn không dám tiến đến gần cửa sổ thủy tinh, chỉ có thể hơi hơi dựa vào, nghiêng đầu nhìn sang bên trái.

Có người từ gian phòng nghỉ kia chạy ra, vừa chạy vừa gọi.

Phát hiện bên này có ánh đèn, mấy người kia đã chạy tới.

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Mấy người kia trực tiếp úp sấp trên thủy tinh, lớn tiếng gào: "Mở cửa cho tôi vào!!"

"Mở cửa nhanh!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Mấy người vừa hô vừa đập cửa thủy tinh, dọa người bên trong đều muốn rớt tim ra ngoài, biến âm thanh thành tiếng thét lên: "Đừng đập nữa!"

"Các người không nên kích động, cửa thủy tinh này của chúng tôi là khảm vào đấy, không mở được!" Sau khi tháo gỡ cửa gỗ xuống, thủy tinh vẫn luôn kẹp chặt vào, ngoại trừ tháo dỡ, căn bản không mở ra được! Thế nhưng lắp ráp kín đáo như vậy, muốn tháo dỡ phải tốn nhiều công sức, mà sau khi tháo gỡ lại không còn kịp nữa rồi. Trong gian phòng này chắc chắn sớm bị sương độc dũng mãnh kéo vào, không còn chốn dung thân nữa.

Thế nhưng những người kia bởi vì đau đớn kinh hoảng, hoàn toàn không nghe, trực tiếp đập vào cửa.

Dưới ánh đèn pin, làn da lỏa lồ bên ngoài mặt và tay của bọn họ, vô cùng rõ ràng da thịt như bị lật ngược lại, thậm chí khi cất tiếng gào lớn, trong miệng đều là máu.

Đôi mắt trợn to lộ ra dục vọng muốn sống cùng sự sợ hãi mãnh liệt, nhân viên công tác hơi sợ ánh mắt những người này, lui về phía sau vào bước, đèn pin trong tay không tự chủ rớt xuống.

Nhân viên công tác khác vội vàng nói: "Đi căn tin!! Cửa bên kia đóng ra mở vào được đấy!!"

Nghe xong lời này, ngoại trừ một người người đàn ông vẫn luôn không đi, những người khác đã chạy về hướng căn tin, mà lúc này, những người khác trong phòng nghĩ bên cạnh sớm đã bị nhân viên công tác dẫn đến căn tin bên kia —— đều là nhân viên nội bộ, mạch suy nghĩ đều không khác nhau lắm.

"Vậy hắn làm sao bây giờ?"

"Cậu xem hắn không cử động nữa rồi."

Thân thể người đàn ông kia co rút đột nhiên bất động, nhân viên công tác ngồi xổm xuống: "Thưa ngài, ngài?"

Người đàn ông ngẩng đầu đụng mạnh vào thủy tinh, đôi mắt trừng to bạo nộ nồng đậm hận ý.

Nhân viên công tác đặt mông ngồi xuống.

"Rè rè —— Được! Chúng tôi bên này còn an toàn, nhưng ngoài cửa... rè rè —— còn có một hành khách, tình huống không tốt lắm."

Bộ đàm nhận được tin tức từ căn tin bên kia, đã thành công tiếp nhận một ít hành khách, trong đó có nhân viên y tế, đang xử lý vết thương cho bọn hắn.

Nghe được tin tức này, bên kia nói: "Anh xem vị hành khách kia có thể tự mình đi đến hay không? Nếu phái người đón hắn, phải mở cửa thêm một lần nữa... hành khách chúng tôi bên này.... Đều không đồng ý."

Không có cách nào, đành phải tiếp tục động viên vị nam hành khách kia mà thôi: "Nhưng hắn không động đậy rồi!"

"Nếu không chúng ta mở cửa ra?"

"Cửa này không mở ra được! Trừ phi phá hủy!"

Cãi nhau đến cuối cùng, cửa thủy tinh vẫn không mở ra, mọi người bên trong đều không muốn.

"Làm sao căn tin bên kia đón người đi vào trong? Cửa vừa mở ra, chắc chắn sương độc cũng đi vào?" Du Hành hỏi: "Chú hỏi tình hình bên kia xem như thế nào."

"Đúng, để tôi hỏi thử!"

Trải qua liên lạc mới biết được, bên kia vừa mở cửa vừa sử dụng mấy bình chữa cháy đồng thời phun, chế tạo ra vài giây, mới kéo từng người vào trong.

"Tuy làm vậy, sương mù vẫn tiến vào, không ít người bị thương." Vì vậy, hành khách bên kia không quá tán thành việc mở cửa lần thứ hai.

"Thế nhưng chúng ta bên này không có bình chữa cháy!"

Không có người nói thêm, Du Hành ngồi trở lại trong đám người.

Nhân viên công tác đi đến phòng vệ sinh, đóng cửa lại, không biết có phải nhận được chỉ thị gì hay không, lúc đi ra nói với lời động viên với mọi người đang tâm tình xuống thấp: "Đã qua nhiều ngày như vậy, hi vọng ở ngay trước mắt! Hi vọng tất cả mọi người có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, đừng làm ra chuyện gì quá kích động."

"Không dối gạt mọi người, phòng nghỉ bên cạnh xảy ra chuyện này như vậy là ngoài ý muốn, có một hành khách cảm xúc không khống chế đã dùng ghế phá hư cửa thủy tinh! Cho nên, hi vọng từng hành khách đều có thể quan tâm đến người bên cạnh mình, nếu phát hiện có người nào không đúng, xin báo cáo kịp thời với tôi!"

"Tiếp tục kiên trì, sương độc chắc chắn rất nhanh sẽ tản đi!"

"Thế nhưng đồ ăn không đủ rồi, ngày mai ăn cái gì đây?"

Tác dụng lời nói động viên lần này chỉ có hạn, bởi vì hôm nay bọn hắn chỉ ăn có một bữa.

"Mọi người đừng quá nản chí, hi vọng chắc chắn sẽ đến! Nếu mọi người từ bỏ hy vọng sinh tồn, vậy thật sự cách cái chết không xa!"

Trong đêm khôi phục yên tĩnh, người đàn ông ngoài cửa vẫn không nhúc nhích, người trong phòng xoay người, để tầm mắt của mình không rơi vào bóng đen kia nữa.

Từ từ có tiếng khóc nỉ non vang lên, sau đó lại có tiếng khóc khác gia nhập vào.

Trong phòng nghỉ không khí bưng bít, đa số mọi người hỗn loạn cả. Hơn nữa biến cố đêm nay khiến mọi người càng thêm mệt mỏi.

Coi như tiếng thút thít nỉ non, rất nhanh cũng đã ngừng lại.

Du Hành thở nhẹ nhàng, để cho chính mình giữ vững bình tĩnh.

Anh cũng không sợ hãi gì, anh có [Vòng phòng hộ Tinh Tế], sẽ không đến thời điểm cuối cùng của cuối cùng.

Đến sáng ngày hôm sau, có người kinh hô: "Không thấy người kia đâu!"

Mọi người bao quanh đi qua đó xem: "Thật sự không thấy rồi hả? Chẳng lẽ đi rồi?"

"Có thể đi nơi nào chứ?"

Nhân viên công tác cầm bộ đàm hỏi thăm đồng nghiệp ở nơi khác, không có kết quả.

"Sớm biết như vậy tối hôm qua để hắn vào rồi, thật thảm quá."


"Chỉ có một vài người ích kỷ, nhìn đi! Hại chết người đấy!"


"Mẹ nó, mày nói ai ích kỷ hả! Tối hôm qua không phải mày cũng im thin thít sao? Giống như chim cút một câu cũng không nói, bây giờ xung phong cái quỷ gì, nói mấy lời này có ích gì sao!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p


"Đừng cãi nữa, vốn đã đủ khó chịu rồi, không có cách nào thở được đây này."


"..."


Lúc giữa trưa, trong gian phòng này của bọn hắn đã dùng hết mặt thủy tinh cuối cùng rồi.


"Nhất định có thể chống chọi được đấy."


Nhưng lại qua một ngày, bên này bọn hắn thật sự cạn kiệt lương thực rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK