Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế - Lục Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Trong đêm, có một người lén lút tiến đến gần, nhỏ giọng theo sát chào hỏi với Du Hành: "Chào cậu."

Du Hành nghiêng đầu, nhìn thấy người phụ nữ trên mặt băng bó. Người phụ nữ không biết Du Hành trong bóng tối cũng có thể nhìn rõ mặt mình, nhỏ giọng nói: "Là tôi, trước đó cậu đã cứu tôi đó, còn kéo tôi từ chỗ soát vé vào đây, cậu còn nhớ không?"

"Nhớ."

Người phụ nữ sờ sờ mặt, cười nhẹ nói: "Miệng vết thương của tôi đã kết vảy rồi, nhưng tôi nghĩ nhất định sẽ để lại sẹo."

Du Hành không nói chuyện, nghe người phụ nữ kia còn nói: "Vốn tôi cho rằng mình sẽ chết bên ngoài, thân thể sẽ biến thành một bãi bùn nhão trong những sương độc kia. Hủy dung cũng không có gì, người vẫn còn sống, có thể làm được rất nhiều chuyện."

Cạn lương thực ngày thứ ba, có người đang lén lút ăn đồ ăn của mình bị phát hiện, dẫn đến tranh giành nhau, thậm chí còn phát triển thành sự kiện giẫm đạp, tạo thành mười một người bị thương.

Du Hành đặc biệt chuyển đến ngồi bên người người phụ nữ kia, ngăn cô ấy trong góc tường.

Mới đầu người phụ nữ có chút sợ hãi, cho rằng anh có ý xấu, chỉ vì hai khối chocolate kia mang đến tai họa ngầm cho mình. Sau đó thấy anh ngồi vững như tùng, thân thể hơi gầy ngăn trước người cô, một câu cũng không nói, không có động tác dư thừa nào, trong lòng cô xấu hổ, trong đêm lại lặng lẽ nhét đồ ăn cho anh.

Du Hành không có thu, đút trở về.

Cạn lương thực ngày thứ tư, có người đưa ra ý định đi phòng nghỉ bên kia tìm đồ ăn.

"Trước đó chúng ta chạy trốn quá gấp, chỗ đó còn thừa không ít đồ ăn đâu."

Những người trên nhà ga, cảm thấy đã lâu như vậy, đồ ăn bại lộ trong sương độc lâu như vậy cũng đã hư hết rồi, cảm thấy không có giá trị đi ra ngoài. Hơn nữa, tất cả mọi người đều đói bụng, không có sức lực, bây giờ đi ra ngoài, vạn nhất chạy không nổi thì làm sao đây.

Huống hồ, trước đó xảy ra mâu thuẩn khiến trái tim bọn hắn băng giá, cũng không đồng ý để nhân viên đi ra ngoài tìm đồ ăn.

Đói đến mức tận cùng, ngay cả cãi lộn cũng không có hơi sức. Cuối cùng chỉ có sáu người quyết định đi ra ngoài, sau khi trở về thương tích đầy mình, cầm lấy đồ ăn, kể cả nửa túi gạo đen, một túi chứa đồ ăn đóng gói đều bị tổn hại.

Có người vây qua muốn cầm lấy, bị sáu người kia hung dữ trừng về, vừa trừng vừa nhét đồ ăn vào trong miệng, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.

Nhồm nhoàm nhồm nhoàm ——

Tiếng nhai nuốt đồ ăn ngấu nghiến vang lên liên tiếp, vẫn có người tiếp tục đi lên phía trước, đưa tay tới —— "A!"

Có nhiều người ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngay cả miệng vết thương đều không chữa trị vùi đầu ăn, bắt lấy cái tay kia, cắn xuống, dùng hết sức lực gặm xương, cắn xuống một cái!

"A thả tôi ra, thả ra!"

Máu chảy tí tách rơi xuống đất, người phụ nữ thả miệng ra, liếm liếm, tiếp tục lấy gạo nhét vào trong miệng.

Sáu người bọn hắn mang đồ đạc về, toàn bộ đều ăn hết, kết quả sau đó bị tiêu chảy dồn dập, nghiêm trọng nhất chính là người kia thậm chí còn lên cơn sốc.



Nhân viên y tế cũng không có cách nào, bên trong nhà ga không có đủ điều kiện cứu giúp, người phụ nữ kia giãy dụa đến ngày hôm sau, tắt thở.

Năm người khác, cũng nằm không dậy nổi, điều này khiến những người khác tâm động đều bị dập tắt toàn bộ.

"Làm sao bây giờ? Tôi không muốn chết đói hu hu hu..."

Bầu không khí tuyệt vọng nặng nề bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người, người phụ nữ Du Hành che chở sau lưng nói: "Tôi tên Trịnh Trạch Quỳ, cậu tên gì?"

Cô là một người phụ nữ cẩn thận, vô cùng hiểu cách bảo vệ bản thân ở bên ngoài thế nào.

Có lẽ trước đó mạo hiểm kín đáo đưa hai cây chocolate cho Du Hành, với tư cách báo đáp ân nhân cứu mạng cũng đã là hành vi rất lớn mật rồi. Sau đó cô cũng không có liên hệ gì khác với Du Hành, ngay cả tên cũng không hề nói ra, nói rõ hai người không thiếu nợ gì nhau.

Nhưng bây giờ cô lại chủ động báo tên với Du Hành.

Du Hành quay đầu nhìn cô, người phụ nữ băng bó chỉ để lộ con mắt trống rỗng.

"Tôi tên Lục Hằng."

"Cậu nói xem, chúng ta có thể đợi đến lúc hy vọng đến sao?"

Mấy ngày hôm trước người phụ nữ này còn động viên anh, nhất định sẽ được cứu trợ, nhưng bây giờ giống như đã mất niềm tin.

"Không biết."

"Tôi hy vọng có thể được cứu trợ, tôi còn trẻ tôi muốn sống sót."

Ánh mắt Du Hành rơi vào trên đám người nhà ga bên kia. Cho đến bây giờ, bên kia vẫn im ắng đấy.

Lòng người là thứ khó đánh giá nhất, lúc này anh thả đồ vật ra, nhà ga bên kia đều độc chiếm toàn bộ.

Loại vật này bình thường anh sẽ không ăn, nhưng với những người đang đói khát mà nói chỉ cần là đồ ăn là được.

Anh nhìn trúng năng lực quản lý và biết tính toán chung cho toàn bộ của người phụ trách nhà ga, dù sao anh không có khả năng phát đồ ăn đến tận tay mỗi người.

Chuyện này quá phiền toái.

Không nghĩ đến người nhà ga bên đó vậy mà thật sự thờ ơ, thờ ơ lạnh nhạt này còn làm thuần thục hơn người ngoài như anh.

Đã như vậy, anh cũng không có cách nào, anh không thể bại lộ mang đến uy hiếp cho bản thân.

Cũng may trời cao cũng không bức người đến tuyệt cảnh.

"Sương độc tan rồi! Sương độc tan!"

Tiếng thét lên cắt ngang suy tư của Du Hành, anh quay đầu nhìn lại, mọi người nằm sấp trên cửa ngăn cản tầm mắt của anh, anh đứng lên thông qua khe hở phía trên cổng, nhìn thấy tình cảnh sương độc giống như thủy triều nhanh chóng rút lui.

"Cậu nói đúng, thật sự được cứu rồi." Trịnh Trạch Quỳ cũng đứng lên, vui đến phát khóc cầm lấy tay Du Hành, sững sờ ngẩn người nhìn bên ngoài: "Được cứu rồi!"

"Chúng ta được cứu rồi!"

"Mở cửa nhanh, tôi muốn đi ra ngoài! Tôi phải rời khỏi nơi quỷ quái này!"

Tâm tình phức tạp nhất phải thuộc về nhân viên nhà ga rồi. Trời biết khi bọn hắn một lần nữa nhìn thấy đồ ăn thần bí xuất hiện, phải khó khăn đến mức nào mới làm ra quyết định độc chiếm.

Bọn hắn vì sinh tồn thời gian dài mà làm ra chuyện trái ngược hoàn toàn với chuẩn tắc công việc trước sau như một của mình, không nghĩ đến chỉ cách hai ngày, sương độc đã tan.

Những suy nghĩ xoắn xuýt khó chịu, thoáng chốc đã mất đi ý nghĩa.

Người phụ trách nhìn bánh bích quy giấu ở chỗ bí mật, ôm đầu ngồi xuống.

Mà bên này, các hành khách đã vô cùng kích động mở cửa ra, chạy vội ra ngoài, thậm chí còn mở rộng hai cánh tay hít sâu một hơi.

"Được cứu rồi!"



Bọn hắn chạy xuyên qua cửa sổ thủy tinh bị ăn mòn trống rỗng đi ra bên ngoài, quả nhiên thấy bên ngoài một tia sương độc đều không có. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Có người òa khóc lên, suốt ba mươi lăm ngày, giống như một cơn ác mộng.

Trận sương độc này đã phá vỡ thời hạn dài nhất trong ghi chép bấy lâu nay, đã tạo thành vô số tổn thất —— nhà cửa, xe cộ, tài sản, người tổn thương, mạng người, tỷ lệ phạm tội...

Đều là lịch sử mới, thậm chí ở một vài nơi đã xảy ra vụ án ăn thịt người, tình tiết ác liệt khiến người khác tức lộn ruột.

Đương nhiên, những điều này đều là chuyện thống kê sau này, đối với người sống sót nhà ga Dân Điền mà nói, chuyện cần chú ý trước mắt không phải là những điều này.

"Siêu thị gần đây ở đâu?"

"Bản đồ xx không dùng được, mẹ nó, mạng internet còn chưa khôi phục."

"Điện thoại di động tôi có download bản đồ, nhưng hết pin rồi không mở được máy."

"Tôi biết đường, lái xe mất mười lăm phút, đi bộ... ít nhất phải mất bốn mươi phút."

Cũng có người hỏi: "Xe lửa này còn hoạt động được không? Tôi phải về nhà!"

"Vé xe trước đó còn tính được không? Có hoàn tiền không?"

Đủ loại vấn đề đều có, một mảnh hỗn loạn.

Du Hành tìm một chỗ ngồi, tính đợi xem, nếu xe lửa còn hoạt động, anh nhất định phải ngồi. Trong lúc này anh lấy điện thoại di động ra, không có mạng ineternet, cũng không có tín hiệu, lúc này không biết phải mất bao lâu mới có thể khôi phục.

Anh ngồi ở chỗ kia, có thể nhìn thấy không ít người kéo cả đàn cả lũ tiến về hướng nội thành, nghĩ nghĩ anh chạy đến hỏi thăm người phụ trách nhà ga, xe lửa bao lâu có thể hoạt động trở lại.

"Chuyện này không nói chính xác được, chúng tôi cần kiểm tra tình huống xe lửa, cũng cần lấy được thông tin đường ray phía trước có thể thông hành được hay không... báo cáo tổn thật, sửa chữa nhà ga, bổ sung vật tư... Cậu muốn đi xe lửa... có lẽ phải đợi —— "

Người phụ trách còn chưa nói xong, có người gọi hắn, giọng điệu đầy lo lắng. Hắn vội vàng đứng dậy, lôi kéo chân tổn thương đi vài bước, cả người thất tha thất thểu.

"Làm sao vậy? Tình huống trên thùng xe thế nào rồi?"

Người đến mặt mũi đều là nước mắt, ánh mắt kinh hoảng: "Đều, đều chết hết."

Người phụ trách lảo đảo một cái ngã ngồi trên mặt đất: "Cậu nói cái gì?"

"Đều chết hết rồi! Tiểu Từ nói đều không còn chút dấu hiệu sinh mạng gì cả!" Người tới nghẹn ngào gào khóc: "Thoạt nhìn bị chết đói, mỗi người Tiểu Mỹ, Tiểu Tăng bọn hắn, chỉ còn lại một lớp da bọc xương!"

"Không có khả năng ——" nhưng có cái gì không có khả năng đâu chứ? Vật tư phòng bếp trên xe lửa, vốn không nhiều lắm, chính bọn họ, chỉ dựa vào đồ ăn thần bí kia mới chống đỡ được đấy.

Nhìn người phụ trách được người đỡ đi, Du Hành định đi đến nội thành xem tình huống trước, bổ sung vật tư một thoáng.

Sau lưng có người gọi anh: "Lục Hằng?"

Quay đầu nhìn lại, là Trịnh Trạch Quỳ: "Cậu muốn đi nội thành sao?"

"Muốn đi."

"Chúng ta có thể đi cùng được không? Cho có bạn."

Hai người cùng đi đến nội thành, sau đó liền tách ra.

Nội thành rất loạn, đặc biệt là mấy cửa hàng tạp hóa cùng siêu thị, anh đi vào một siêu thị.

Siêu thị này lắp đặt thiết bị đặc biệt rắn chắc, một tầng thủy tinh tiếp cận một tầng thủy tinh, Du Hành còn phát hiện vách tường cũng được xử lý đặc thù. Chắc chắn bỏ ra rất nhiều công sức.

Người ở bên trong cũng siêu cấp nhiều, có người lấy đồ đạc ở kệ chứa đồ cầm lên ăn luôn, người bán hàng không ngừng hô to: "Mời trả tiền trước rồi ăn, xin mọi người phối hợp làm việc một chút!"

Thế nhưng ngăn cản không được đám người đói khát.



"Đều tại anh nói bây giờ mà mở cửa buôn bán tốt lắm, người rất nhiều, nhưng bọn hắn không trả tiền đó!"

"Sợ cái gì? Có camera giám sát mà, tối đa báo cảnh sát, đừng lo lắng."

Sau lưng không ngừng có người kêu gọi: "Này anh còn chưa trả tiền!!"

"Chúng ta có camera giám sát đấy, mọi người nhớ phải trả tiền!"

Anh tìm một nơi vắng vẻ cất đồ đạc vào trong nhẫn trữ vật, sau đó Du Hành lại đi đến siêu thị, một lần nữa mua sắm trắng trợn. Thẳng đến khi trên người chỉ còn lại hai ngàn khối, anh mới dừng lại.

Anh theo đường cũ trở về nhà ga, bên này còn đang bận rộn.

Sau khi kiểm kê nhân số tử vong, thông báo người nhà, báo cáo, kiểm tra tổn thất, hợp thành báo cáo tính toán...

Du Hành cùng những người khác ở lại nhà ga, chờ trong đại sảnh.

Một đám người trò chuyện một vòng, nhận thức đại khái một thoáng, Trịnh Trạch Quỳ đã ở đó, buổi tối lúc ngủ cô tìm đến Du Hành, nói: "Tôi có thể ngủ bên cạnh cậu được không? Ở đây, tôi chỉ quen biết cậu mà thôi."

Anh gật gật đầu, dời tấm đệm của mình sang một chút.

Buổi tối Trịnh Trạch Quỳ cũng mua chăn đệm mới, là màu đỏ có hoa mẫu đơn rơi vãi. Cô hơi bất đắc dĩ nói: "Rất khó tìm được chăn còn có thể dùng được, hoa văn này tôi cũng đành nhịn."

"Rất dễ nhìn đấy." Du Hành không có thẩm mỹ gì với thứ này, trước kia chăn mền trong nhà anh cũng là màu đỏ chót hoa mẫu đơn rơi lả tả này.

Nhớ rõ lúc học cấp hai, các bạn học cấp hai đến nhà anh chơi, sau khi nhìn thấy đều cười ha ha, sau đó trong trường học tuyên truyền một phen, đều cười anh như các bà các thím.

Anh thật sự không biết cái này khó coi, đây là mẹ anh đặc biệt đi đến nông thôn thu mua bông vải để nhát vài chăn đấy, rất ấm áp.

Trịnh Trạch Quỳ cười lên, vừa sửa sang lại vừa hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"


"Thủ đô." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p


Cô kinh ngạc: "Tôi cũng vậy, tôi là phải về nhà, cậu thì sao?"


"Đi tìm cha tôi." Dù sao sau khi cha ruột Lục Hằng ly hôn không biết tung tích nơi nào, đã bao nhiêu năm cũng không thấy bóng dáng. Nói ông ta ở nơi nào cũng được.


"Chúng ta có thể cùng đi... Nếu cậu có thể trên đường chiếu cố tôi một chút, cậu cũng biết một người phụ nữ như tôi đi ra ngoài một mình không quá an toàn. Sau khi đến thủ đô, tôi trả cậu hai vạn khối."


Du Hành ngẩng đầu nói: "Nếu có người đánh chủ ý lên cô, tôi có thể cung cấp trợ giúp nhất định cho cô, nhưng tôi không cần tiền, dùng hai vạn khối đổi ra đồ ăn."


Trịnh Trạch Quỳ sửng sốt, lập tức gật đầu: "Có thể, nhưng tôi không thể đảm bảo hai vạn khối có thể mua được rất nhiều đồ ăn, trải qua chuyện này nhất định sẽ hàng sẽ tăng lên đấy."


"Được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK