Các phụ huynh bảy mồm tám miệng huyên náo không ngừng, các thiếu niên và thiếu nữ kêu khóc không ngớt, người chung quanh bình thản nhìn, trong mắt đa số đều mang theo vẻ hiểu rõ.
Quả nhiên kéo người lên đài cao, âm thanh phát thanh vang lên lần nữa, lúc này vừa lúc người nói chuyện là một quân y tâm lý, còn là một binh sĩ trẻ tuổi.
Du Hành từ từ nói: "Gần đây trong khu D nhiều lần xảy ra vụ án trộm cướp, trải qua chúng tôi nghiêm mật điều tra, hôm nay đã có kết quả —— "
Bên dưới xôn xao.
"Tin tưởng mọi người cũng đã thuộc lòng điều lệ chiến tranh về việc xử lý hành vi trộm cướp, trẻ mười bốn tuổi trở xuống tiến hành trộm cắp, do cha mẹ gánh chịu trách nhiệm, hơn mười bốn tuổi, tự gánh chịu trừng phạt. Bây giờ mới đại đội trưởng khu B tuyên đọc kết quả trừng phạt lần này."
"Tôi không phục! Các người đây là vu oan giá hoạ! Là coi rẻ pháp luật! Tôi không phục! Dựa vào cái gì nói chúng tôi trộm đồ! Chứng cớ đâu, chứng cớ đâu chứ!"
Du Hành nói: "Ba tháng trước sương độc tan đi, sân vận động Hà Cai chúng ta tiến hành kiểm tra lớn để tu sửa, đồng thời xây dựng lại phòng cách ly, trong quá trình xây dựng lại, chúng tôi đã lắp đặt camera giám sát. Anh muốn xem camera giám sát khu D ư, ngài Hoàng Chấn Cường?"
Cho rằng trộm cướp ở khu B cũng không bị phát hiện sao, nằm mơ à?
Sân vận động Hà Cai hơn mười vạn người ở như vậy, tầng quản lý ngày đêm đều treo tâm trên cao, hai năm trước bận không rảnh tay, vội vàng lo chuyện lương thực, vội vàng ngăn cản sương độc, thật vất vả mới rảnh rỗi một chút, bắt đầu lắp đặt camera giám sát chặt chẽ rồi.
Đây là camera giám sát nghiên cứu phát minh mới nhất, có thể hao tổn cực thấp, trang bị tia hồng ngoại sáng lên có thể thu được thành quả trong bóng tối, yêu ma quỷ quái đều không có chỗ trốn.
Thời điểm xây dựng phòng cách ly, cứ cách khoảng bốn mươi mét vuông sẽ có một cột đèn nhỏ, trong đêm sẽ phát ra ánh sáng màu vàng ảm đạm với tư cách chiếu sáng đơn giản, một điểm đỏ nhỏ bé kia, ban ngày không rõ ràng, trong đêm tất cả mọi người cho rằng chỉ là chốt mở đèn chỉ thị, làm sao nghĩ đến đó là camera?
Đợi xử lý hết một đám này, Du Hành bọn hắn áp tải đám người này đi ra ngoài.
Đối với mấy gia đình xúi giục trẻ vị thành niên đi trộm cắp, mức độ trộm cắp không lớn, chỉ là bây giờ hành vi trộm cắp là một trong những tội danh nghiêm trọng nhất, bởi vậy mới nghiêm túc giết gà dọa khỉ.
Đưa bọn hắn đến phòng giam cách ly, cũng không để bọn hắn nhàn rỗi, để bọn hắn làm công việc dồn nén tấm gạch. Hoặc không thì đi làm công tác sử lý ao phân ở khu vực an toàn.
Đợi sau khi rời khỏi, đại đổi trưởng khu B vỗ vỗ bả vai Du Hành: "Thằng nhóc, giỏi lắm, đủ dũng khí, đại đội trưởng các người dạy dỗ không tệ nha." Mấy vạn người nhìn chằm chằm vào như vậy, còn có thể hơi thở không gấp đĩnh đạc đàng hoàn nói chuyện, dũng khí này thật đáng khen.
Du Hành chỉ cười.
Có cái gì phải sợ? Nếu là mấy vạn Zombie nhìn chằm chằm anh, anh có khả năng còn run run đây này.
"Được rồi, trở về đi."
Du Hành trở về phòng ngủ của mình, chiến hữu đã thay ca nằm trên giường rồi, anh cũng nắm chặt thời gian nửa tiếng nghỉ ngơi, trong chốc lát lại có công tác.
Nói đến đây quy luật sương độc càng ngày càng rõ ràng, nhưng sau khi thăm dò cũng không để mọi người thả lỏng một hơi: bởi vì thời gian sương độc càng ngày càng dài, khe hở càng lúc càng ngắn.
Vừa rồi sương độc kéo dài năm tháng mười chín ngày, hơn nửa năm đấy!
Trong lúc đó còn xuất hiện mấy mươi lần thiết bị lọc không khí bị hư hao, cũng may kịp thời sửa gấp, không khiến xảy ra khủng hoảng lớn.
Viện khoa học đang nghiên cứu trang bị phòng hộ, đồng thời gieo trồng, từng giây từng phú không buông tha chế tạo thuốc có thể tiêu trừ sương độc.
Ba năm khó khăn này, đủ loại thuốc được phun ra ngoài, cuối cùng lại không cách nào cắn nuốt sạch sẽ những sương độc kia.
Dường như độc nguyên điểm không biết kia đang không ngừng liên tục vận sương độc, nắm không được điểm kia, tất cả đều vô dụng.
Du Hành làm việc từng bước, cố gắng lên chức, vào lúc tích cực thám thính tin tức, bên trên đưa ra một quyết định: thành lập thành phố trên không trung.
Phía trước đã từng nói qua, điểm sương độc xuất hiện được gọi là độc nguyên điểm, mà độc nguyên điểm không có quy luật chút nào mà theo dõi, chỉ có thể dọ thám biết đến được xuất hiện ở mặt đất, nơi càng cao, càng ảnh hưởng trễ, đồng thời cũng là nơi sương độc tan nhanh nhất.
Mặt đất đã không an toàn nữa, đất đai hoàn toàn hư hết, thực vật động vật không còn một, mặt đất đã là một mảnh tiêu điều.
Bọn hắn không cách nào loại bỏ sạch sẽ sương độc, lại tìm cách nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc có thể khiến sương độc chìm thấp xuống. Nếu bọn hắn đều ở chỗ cao, đợi khi sương độc đến một lần nữa, mở ra thiết bị phun sương độc một lần nữa, khiến những sương độc kia chìm xuống mặt đất, chẳng phải an toàn hơn rồi sao?
Tưởng tưởng này rất tốt, nhưng khoa học kỹ thuật bây giờ không cách nào xây dựng được thành phố trên không trung, chỉ kỹ thuật lơ lửng trên không đã khó có thể phá được, còn vấn đề áp khí, tốc độ gió... nữa.
Thế nhưng chẳng lẽ cứ từ bỏ như vậy sao?
"Tôi không muốn đời sau của mình sống giống như chuột, bị vây nhốt ở nơi tối đen, nhìn không thấy ánh mặt trời, không giang tay giang chân được. Như vậy sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
"Một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì năm năm, còn mười năm hai mươi năm! Thế hệ này không làm được, chúng ta còn đời sau!"
Bên trên quyết định chắc chắn người bên dưới không cách nào biết ngay được. Người sống tính toán được mất mỗi ngày, giống như chuột đồng tích cóp từng chút một lương thực dư, nhưng lại không biết người lãnh đạo đã đem ánh mắt nhìn tương lai lâu dài xa hơn, thành lập nguyện vọng tốt đẹp ——
Nguyện tổ quốc nhân dân của ta có thể một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời, hít thở không khí tươi mới, cảm thụ được ngọn gió xuân quét qua, nhìn thấy ánh rạng đông.
Vội vàng trôi qua bảy năm, Du Hành đã không phải người xắp xếp đội tuần tra nữa rồi, anh bắt đầu đi ra ngoài chấp hành những nhiệm vụ khác.
Sớm đã biết nhiệm vụ đội tuần tra khá thoải mái, lại không nghĩ rằng ra bên ngoài làm nhiệm vụ lại cực kỳ nguy hiểm như thế.
Khu vực an toàn cũng không phải phong bế hoàn toàn, làm sao có thể một ngày sương độc không tiêu tan, bọn hắn liền không đi ra ngoài?
Bởi vậy không trách khỏi lúc cần thiết phải đi ra ngoài, ngoại trừ liên lạc cùng các khu vực an toàn khác, vận chuyển vật tư, chính là vận chuyển tài nguyên nước của khu vực an toàn đó.
Bọn hắn có thể không cần đất đai trồng rau quả, nhưng không cách nào tạo ra nước từ hư không, cho nên vận chuyển nước là cần thiết đấy.
Vốn bên trong khu vực an toàn Hà Cai đều đào giếng sâu, nhưng đều không thoát khỏi trong mười năm khô hạn này, rốt cuộc không kéo ra được một giọt nước nào nữa.
Thủ đô bên này vốn có nhiều núi, sông hồ nước rất ít, khí hậu khô ráo, tập trung nhiều người ở chỗ này ăn uống như vậy, trong mười năm tiêu hao quá lớn.
Bất đắc dĩ, bắt đầu vận chuyển nước từ bên ngoài chèo chống cho hơn mười vạn người có nước để uống.
Địa điểm lấy nước ở ngay Bắc Hải —— không có cách nào, sông Hàn đánh gọng kèm sân vận động Hà Cai và khu vực an toàn Minh Thái này, mực nước đã hạ thấp vô cùng, có khả năng phải chờ đến ngày mưa tiếp theo mới có thể trở lại bình thường.
Đây cũng là chuyện rất bất đắc dĩ, nguồn nước bị sương độc làm ô nhiễm, sau khi trở về cần không ngừng loại bỏ trừ độc tinh lọc, đem về một tấn nước, cuối cùng chỉ dùng được một nửa đã là không tệ rồi. Sự việc biến chuyển càng ngày càng xấu, càng lấy càng nhiều, nhưng vẫn không đủ nước uống.
Hầu như mỗi ngày đều có quân đội ra ngoài lấy nước.
Đây không phải công tác nguy hiểm gì. Du Hành mặc trang phục phòng hộ ba tầng, mang mặt nạ phòng độc, tay chân vô cùng gò bó.
Lên xe vận chuyển nước đặc chế, sau đó xe từ từ chạy đi, bên cạnh cửa đứng một vòng người đều mặc trang phục phòng hộ, đợi đến lúc cửa vừa mở ra, xe chạy như bay ra ngoài, sương độc lập tức tràn vào, người ở phía sau cửa không chút hoang mang xử lý sương độc.
"Không phải sợ những sương độc kia sao, trong lòng vẫn còn e sợ, ngay cả anh cũng không dám xuống xe kia mà."
"Có khả năng gặp phải công kích của dị nhân, những người kia đã thuộc giống biến dị, rời khỏi phạm trù con người rồi, các người có thể đánh gục tại chỗ, ngàn vạn lần không được để tiếp xúc quá gần, chúng có tính ăn mòn rất mạnh, phải ghi nhớ kỹ các người đã tiếp nhận các phương diện huấn luyện có liên quan d0p1!"
"Vâng!"
Dị nhân là một loại quái vật vào thời đại sương độc chỉ có mỗi giống loài này, dấu hiệu sinh mạng đã bị tiêm nhiễm đánh mất dần trong sương độc, lại vô cùng có tính công kích.
Chúng không có hình dạng bên ngoài giống nhau, có rất ít có bộ dáng như con người, thậm chí chỉ là một cục thịt, tính ăn mòn vô cùng mạnh. Nghe đàn anh trước kia nói, chúng va chạm toàn lực, có thể tạo thành một cái lỗ trên xe chống đạn.
Mặc dù tất cả các khu vực an toàn đều phái binh sĩ thống nhất tiêu diệt, nhưng những con quái vật này chỉ xuất hiện hoạt động khi trời đầy sương độc, bởi vậy muốn quét sạch phiền toái nhưng vẫn còn cá lọt lưới.
Chờ xe đến nơi, Du Hành đi theo đàn anh xuống xe, lại chuyển thiết bị đã kiểm tra kỹ càng trước đó xuống.
Nước Bắc Hải cũng không sạch sẽ.
Một hàng hơn ba mươi chiếc xe chở nước lục tục chứa đầy, sau đó bọn hắn lại lên đường.
Lúc chạy qua lại một đường này, bọn hắn cũng không có gặp được dị nhân.
Du Hành nghe bên tai có tiếng xì xì xì ăn mòn rốt cuộc đã ngừng lại, biết rõ thiết bị lọc khí trong xe đã loại bỏ sương độc ra ngoài.
Đợi đến khi trở lại khu vực an toàn mới cởi trang phục phòng hộ ra nhìn, trang phục bảo hộ ba tầng, tầng ngoài cùng và tầng kia đã bị ăn mòn tám lổ hổng.
"Hít hà —— cái này cũng thật đáng sợ!" Chiến hữu cùng phòng hít một hơi khí lạnh.
"Trách không được nhân thủ quân đội đi ra ngoài tổn thất nhanh như vậy, thân thể bình thường làm sao chống cự nổi sương độc đây chứ —— "
Một người tuổi còn trẻ nhảy đến, hỏi: "Du đội, nếu quá nguy hiểm xin anh liền cho thu quân, chúng ta cùng nhau đi tuần tra."
Người đó liền bị người bên cạnh gõ một cái: "Đừng có nói nhảm, chúng ta phải phục tùng mệnh lệnh cấp trên sắp xếp."
"Nha."
Du Hành liền cười: "Tôi biết rõ cậu lo lắng cho tôi, cảm ơn. Thế nhưng cho dù nguy hiểm, cũng phải có người làm."
Có hao tổn mới có người mới đưa vào, mấy năm khó khăn này, đàn anh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ đi rất nhiều. Dù sao nếu ở bên ngoài bị bại lộ, không cách nào kịp thời trở về khu vực an toàn, cũng chỉ có thể bị sương độc ăn mòn chết tươi, lục phủ ngũ tạng hóa thành nước mủ.
Tình huống bi thảm thế này, tố chất tâm lý yếu kém, cũng không thể bị điều động đi ra ngoài. Chỉ sợ kinh nghiệm không đủ, hoảng hốt chạy bừa, làm hại bản thân mình.
Du Hành nhập ngũ bảy năm rồi, tư lịch (tư cách và sự từng trải) đều đủ, làm việc ổn trọng, cũng đến lượt anh phái đội đi ra ngoài.
Đương nhiên nếu không muốn ra ngoài mạo hiểm, anh có rất nhiều phương pháp tránh đi, chỉ cần để chính mình không quá xuất sắc, tiếp tục tuần tra mười năm cũng không có vấn đề gì.
Thế nhưng vậy thì có tác dụng gì?
Ở thời đại này, tin tức là trọng yếu nhất! Sống chết của bọn hắn nằm trong tay lãnh đạo, nửa điểm cũng không thuộc về bản thân, một ngày nào đó khu vực an toàn bị phá ra một cái động lớn, mọi người cùng nhau Game Over.
Vì để kịp thời thám thính được tin tức mới nhất, anh mới bò lên phía bên trên.
Đương nhiên anh cũng có hậu thuẫn mới dám làm như thế, [Vòng phòng hộ tinh tế] có thể che chở giúp anh bất tử.
Sương độc hung hiểm, những năm gần đây càng ngày càng mạnh, theo công tác thống kê nghiên cứu, tính ăn mòn trong sương độc mỗi một lần xuất hiện đều tăng cương, đặc biệt hao tổn máy lọc không khí.
Vào một lần Du Hành theo quân đi ra ngoài đến khu vực an toàn Minh Thái, trên đường về đột nhiên xảy ra sự cố sương độc xâm lấn.
Du Hành lâm nguy không sợ, lúc nghe được tiếng vang dị thường anh đã biết không đúng, lập tức thông báo các chiến hữu cùng xe hơn nữa còn phát ra tín hiệu.
Anh ở trong quân có tiếng tai thính mắt tinh, kiểm tra năm giác quan và thể lực luôn vô cùng xuất sắc.
Quả nhiên bọn hắn rất nhanh liền phát hiện một chỗ bị tổn hại, sương mù màu trắng đậm đặc từng sợi tơ cuốn đến.
"Hít hà... ——" chiến hữu đã giật mình, vội vàng cầm thiết bị phun sương lên phun, sau đó đem tài liệu tu bổ dán lên, vá lại lổ hổng.
"Cũng may anh phát hiện nhanh, bằng không chúng ta đều nhắn nhủ tại đây rồi."
Đoàn xe ra ngoài tuyệt đối không dừng lại bên ngoài, cho nên dù có một chiếc xe gặp chuyện không may, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, thậm chí chỉ có thể đợi đến lúc sương độc tan đi mới có thể đi tiếp.
Đây cũng không phải nói những người khác lòng dạ ác độc, mà quy định là như thế, vì bảo trụ những người còn lại.
Chiếc xe ở bên ngoài, dưới điều kiện có sương mù kéo đến, một khi mở cửa, không đợi đến lúc người chạy lên xe, cả hai xe đều cùng tiêu.
Trong nhiều lần xảy ra sự tình không cách nào cứu vãn được, bên trên ra quy định như vậy: cần phải bảo trụ binh sĩ còn sống sót, tránh hy sinh vô ích.
Cho nên chiến hữu cùng xe mới có thể mồ hôi đầm đìa nói ra lời như vậy, quả thật cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Đợi đến khi trở về khu vực an toàn, bàn giao lại nhiệm vụ, Du Hành cùng chiến hữu cùng xe có được thời gian cả ngày nghỉ ngơi, còn bị phụ đạo tâm lý mười lăm phút, chỉ sợ rằng bọn hắn bị sự cố nhỏ này dọa cho hoảng sợ, ảnh hưởng đến trạng thái làm việc sau này.
"Hi vọng hôm nay lấy được đồ vật sẽ đưa đến bước ngoặt mới." Du Hành ôm kỳ vọng rất cao đối với đồ vật ôm về từ viện khoa học khu vực an toàn Minh Thái lần này, chỉ hy vọng lần này sẽ được nếm thử một lần thành công.
Sương độc tàn sát bừa bãi năm thứ chín, viện khoa học ở khu vực an toàn Minh Thái từ trong đất bùn hoang vu tìm được một đường sống.
Đất đai bị sương độc tiêm nhiễm hơn mười năm đã xảy ra biến đổi lớn, từ đó có thể chế tạo ra tài liệu ngăn cản sương độc, thậm chí dùng đất đai đó gia công sau này có thể dùng để xây dựng nhà cửa.
Tuy trước kia đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc bột có thể ngăn cách sương độc, nhưng quá mức quý báu, không cách nào ứng dụng trên quy mô lớn, hơn nữa mùi vị khác thường quá nặng, quần chúng đều không quá hoan nghênh dùng trong sinh hoạt.
Mà sau khi phát hiện đất đai không có vấn đề gì, không biết nguyên nhân vì sao, sau khi nó tiếp thu sương độc lại xảy ra dị biến, không hề có độc tính, tính dẻo cũng không tệ.
Nếu dùng chúng xây dựng khu cách ly, thế thì ít nhất có thể bảo trì nhiều năm, không cần phải giống như bây giờ lúc nào cũng cần tu bổ lổ hổng, hao phí thành phẩm.
"Lập tức tăng tốc tiến độ nghiên cứu, đây là một cơ hội!"