Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế - Lục Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Nhiều năm sau, lúc trước học tra Trương Gia Thuật tức giận phấn đấu, sau này vượt qua cuộc kiểm tra "triệu tập dự thi" một năm một lần của viện khoa học khu vực an toàn Hà Cai, đương nhiên trong đó cũng có Du Hành duỗi tay đến, giảng đề làm bài tập cho hắn đều có.

Học tra mở mang kiến thức từng chút đều là che dấu học bá, những lời này cũng đã ứng nghiệm trên người Trương Gia Thuật. Sau khi tiến vào viện khoa học, từ lúc mới bắt đầu chỉ làm những công việc lặt vặt, cho đến bây giờ làm việc lặt vặt cấp cao, Trương Gia Thuật rất thỏa mãn rồi, ít nhất chính mình có thể tự nuôi sống bản thân, còn có thể phụ cấp cho người trong nhà. Bây giờ còn cưới vợ, ngày có con gọi một từ đẹp đấy ~

Bởi vậy quan hệ với Du Hành cũng không tệ. Nhưng bởi vì đặc tính công việc của từng người, duy trì mối quan hệ không gần không xa với Du Hành, bình thường rất ít khi liên hệ.

Mới đầu, Trương Gia Thuật không hiểu, theo tuổi tác càng lớn lên, kiến thức càng nhiều, hắn liền hiểu rõ rồi.

Chỉ có thời điểm quan trọng hắn mới liên hệ với Du Hành.

Hai người gặp gỡ nhau ở hành lang căn tin, gật đầu ra hiệu với nhau. Người rất nhiều, ai cũng không để ý Trương Gia Thuật nhét đồ cho anh.

Du Hành ăn cơm như thường lệ, ăn cơm chiều còn nhận được thông báo họp một cuộc họp nhỏ, làm báo báo cho nhiệm vụ vừa rồi.

Thời điểm trở lại ký túc xá, anh ngủ trưa theo thường lệ. Nằm trên giường, sau khi ngủ say không tự giác xoay người, người vùi vào trong chăn.

nh nghiệm, biểu hiện của anh càng thêm ưu tú, tuyệt đối là hạt giống quân nhân tốt đẹp: trung thành, thành tích xuất sắc...

Anh cảm thấy cần phải tránh né trận sóng gió này rồi tính sau.

Vì vậy lại một lần nữa ra bên ngoài làm nhiệm vụ, khi anh trở về đã bị thương, trang phục phòng hộ tổn hại sau đó bị sương độc ăn mòn, sau đó được cứu, mặc dù thương thế không nặng, nhưng thân thể không còn cường tráng như trước kia, đi vài bước đã thở dồn dập vài tiếng.

Nhìn công trạng của anh trước kia, bên trên điều anh đến làm lãnh đạo nhỏ ở bộ phận thanh nhàn: quản lý sinh kế nhân khẩu trong khu vực an toàn Hà Cai. Thì ra bộ trưởng đang mang thai tạm thời rời khỏi cương vị công tác rồi.

Sau đó Du Hành chú ý tỉ mỉ những đồng nghiệp khác, chỉ là khu vực an toàn Hà Cai lớn như vậy, lính biên chế bên trong nhiều như biển, căn bản không có khả năng nhìn ra thiếu ai, ai đã có biến hóa lớn.

Bộ phận quản lý sinh kế nhân khẩu thật sự rất thanh nhàn, bộ trưởng cũng không cần tự mình làm mọi chuyện, Du Hành càng rãnh rỗi.

Ở nơi anh không biết, có người lắc đầu gạch tên anh đi.

Mà bên ngoài hành động diệt trừ quái ngư được tiến hành hừng hực khí thế. Vào lúc viện khoa học phát hiện vẩy quái ngư có thể làm tài liệu cải tạo thiết bị lọc không khí, sau đó quân đội diệt trừ quái ngư không ngừng vận chuyển thi thể quái ngư về.

Vẩy cá sau khi bị tróc bong, thân cá bị thiêu hủy bên ngoài hố sâu khu vực an toàn.

Bởi vậy sau khi sương độc tan đi, lúc khu vực an toàn mở cổng lớn ra, tuôn vào không phải luồng không khí mới mẻ tươi mát, mà là hỗn hợp mùi cháy khét và mùi hôi thối, cùng tanh tưởi.



Vì tráng mang đến bệnh tật, khu vực an toàn không thể không tiến hành một lần trừ độc

Vợ Trương Gia Thuật vừa mang thai ba tháng, vừa ngửi mùi này cả ngày đã ói không ngừng, làm hắn đau lòng muốn chết, đến tìm Du Hành đổi chút điểm vật phẩm dinh dưỡng.

"Danh ngạch của tớ đã dùng hết rồi." Vẻ mặt Trương Gia Thuật đau khổ.

Nhân viên chính phủ có số định mực vật phẩm dinh dưỡng nhất định, nhưng những vật hắn mang về cho vợ sau này không đủ cho lắm.

"Tôi sớm chuẩn bị cho cậu rồi, ừ —— "

Du Hành từ trong tủ lấy ra một chiếc túi đưa cho hắn: "Lấy về cho chị dâu ăn đi, cũng đừng ăn nhiều, mỗi ngày ăn một chút mới tốt." Danh ngạch của hăn tích lũy nhiều năm cũng vô dùng, lại là người một mình, rất hiếm khi dùng.

Trương Gia Thuật kinh hỉ nhảy dựng lên: "Anh em tốt có khác!" Đặt đồ đạc trên mặt đất, muốn nhảy phốc lên Du Hành.

Du Hành tránh ra, ghét bỏ nói: "Nhiều năm như vậy cậu vẫn giữ được hình thể ngang này, bây giờ tôi sao chịu nổi sức nặng này."

"Hì hì hì, hình thể này của tớ không biết có bao nhiêu người hâm mộ đây này! Vợ tớ nói thích tớ béo như vậy, rất có phúc khí." Đầu năm nay có thể béo quả thật rất có phúc khí.

Nói chọc cười vài câu, sau đó Trương Gia Thuật hỏi: "Cậu đều cho tớ hết, chính cậu còn đủ dùng không?" Mặc dù không biết bạn cũ làm sao làm thân thể yếu đi, nhưng quả thật yếu hơn trước rất nhiều, đồ vật tẩm bổ thân thể như thế này thật không thể thiếu được.

"Tôi đủ dùng rồi."

"Đi thôi, đi ra ngoài một chút, trong phòng quá buồn bực rồi."

Hai người vừa nói vừa đi ra khu vực an toàn.

Sau lưng những đồng nghiệp khác nhìn bọn hắn rời khỏi, bắt đầu trò chuyện sôi nổi.

"Đó là bạn tốt của Lục đội à, Lục đội đối với hắn thật tốt." Lính mới còn chưa quen thuộc tình huống giao tiếp của Lục đội bọn hắn.

"Đúng vậy, hình như quen biết rất nhiều năm, nhưng bình thường rất ít khi lui đến."

"Vợ bạn mang thai, báo tin vui đấy. Ôi chao, thật hâm mộ..."

...

Vẻ mặt hắn đau khổ: "Còn phải giả vờ như không thấy! Trái tim tớ như lửa đốt ấy! Còn không dám nói với vợ tớ nữa!"

Du Hành thoáng liếc nhìn bốn phía: "Thí nghiệm trẻ nhỏ?"

"Đúng!"

"Cái này cũng quá —— "

"Lúc ấy tớ đều sợ cháng váng! May mà bình thường tớ không có cảm giác tồn tại gì, tớ cũng từng gặp nghiên cứu viên kia, vừa mới thăng chức lên, nên miệng mồm không nghiêm cẩn..."

Thấy Du Hành trầm tư, hắn lại nhổ ra một tin tức: "Đây là chuyện một tháng trước! Qua hai ngày, lúc ấy mười mấy người trong gian phòng kia đều bị mang đến nói chuyện, tớ cắn chết nói cái gì cũng không nghe thấy. Lúc tớ được thả ra, còn bị giám sát ba ngày mới không có việc gì, những đồng nghiệp khác, cho đến hôm nay tớ còn chưa nhìn thấy!"

"Tớ lo lắng tớ không đợi được đứa nhỏ sinh ra!" Trương Gia Thuật cào cào tóc, mặt mũi tràn đầy sầu khổ.

"Chị dâu mới mang thai ba tháng, còn rất xa, cậu trước đừng quá lo nghĩ." Du Hành an ủi hắn.

"Đang êm đẹp làm thí nghiệm trên cơ thể con người làm gì? Đây không phải chuyện trái pháp luật đấy sao?" Trương Gia Thuật là người rất dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, rất không hiểu tâm lý điên cuồng đam mê theo đuổi khoa học của những kẻ trong viện khoa học kia.

Đợi Trương Gia Thuật mang theo đồ đạc đi về nhà, Du Hành nghĩ nghĩ, trở lại văn phòng.



Lúc anh đến đó, vừa vặn gặp được thư ký đến nói với mình: "Vừa rồi cô Trần có đến tìm ngài."

"À."

Anh cũng không để ở trong lòng. Cô Trần này là con gái của một đại tướng khu vực an toàn Minh Thái, nói là vừa gặp đã yêu anh, chỉ là anh đã từ chối rõ ràng. Cũng không biết lúc này cô ta theo quân đội khu vực an toàn Minh Thái đến đây, tìm mình làm gì?

Vừa gặp đã yêu? Gương mặt anh bị sương độc tổn thương ở nhà ga năm đó vẫn luôn không giải phẫu trừ sẹo gì cả. Những năm này dãi nắng dầm mưa, trên người trên mặt để lại không ít vết sẹo.

Thật sự rất hiểu cô Trần còn trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp lại vừa gặp đã yêu mình.

Kết quả anh ở căn tin đã bị tìm tới.

"Hì Lục Hằng!" Một cô gái trẻ tuổi mặc trang phục chức quyền ngồi đối diện anh: "Đã lâu không gặp, anh có nhớ em không?"

"Cô Trần, chào cô."

"Gọi tên của em đi mà! Uyển Hỉ."

Du Hành không trả lời, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trần Uyển Hỉ chống cằm nhìn anh, cười tủm tỉm nói: "Buổi chiều bọn em phải đi rồi, anh đi cùng em đi! Em biết rõ bây giờ anh đang làm việc ở bộ phận sinh kế, ngành dưỡng lão này làm sao thích hợp với anh! Anh đi với em đến Minh Thái, em bảo cha em điều anh đến bộ chỉ huy!"

"Thật ngại quá, tôi ở khu vực an toàn Hà Cai ngây người rất tốt, cũng rất yêu thích phần công việc này." Căn tin nhiều người như vậy, sáng loáng nói muốn đi cửa sau, Du Hành đối với vị đại tiểu thư thực không thể làm gì.

Mặc kệ cô nói như thế nào, anh cũng không đồng ý. Cuối cùng Trần Uyển Hỉ dậm chân tức giận chạy đi.

"Lục đội, anh làm sao đứng đắn như vậy, cứ như hòa thượng không chút động tâm?" Cô vừa đi, liền có những người khác rầm rầm vây tới, vẫn dùng cách xưng hô trước kia gọi anh.

Một đống đàn ông nháy mắt ra hiệu, đừng đề cập có bao nhiêu cay mắt.

"Đi đi đi, nhanh ăn cơm đi." Du Hành cầm chiếc đũa gõ một vòng đầu, đưa tới một vòng tru lên.

"Mẹ ơi, đũa của anh thật bẩn mà!"

"Tôi vừa gội đầu đấy NGAO!"

Kết quả buổi chiều anh đang làm việc ở bộ phận sinh kế thì nhận được lệnh điều động.

Du Hành ngây người: "Điều tôi đến khu vực an toàn Minh Thái?".

Truyện đề cử: Sắc Tình Khó Cưỡng

"Đúng vậy, đi nơi nào cũng làm rất tốt!"

Bị đổ một chén canh gà, sau đó anh bị đuổi về văn phòng, bảo anh mau chóng đi thu dọn đồ đạc.

Du Hành vừa thu dọn đồ đạc vừa nghĩ, lúc này mới cảm thấy là lạ chỗ nào: sự nhiệt tình của Trần Uyển Hỉ, trước đó chắc chắn muốn chuyển qua khu vực an toàn Hà Cai. Nhưng lúc đó vẫn còn là quân nhân tương lai rộng mở, chức vị cũng vững bước bay lên, đương nhiên khu vực an toàn Hà Cai sẽ không vì chút tâm tư của con gái mà đẩy anh đi ra ngoài.

Nhưng bây giờ.... Mỗi khu vực an toàn cùng nhau cai quản, đưa anh đến bộ phận sinh kế dưỡng lão đẩy đến khu vực an toàn Minh Thái, không thể nghi ngờ biểu hiện phương thức bạn tốt với nhau.

Anh cũng nghe nói lần này Đại tướng Trần tiêu diệt quái ngư có biểu hiện rất nổi bật, hành động thần tốc hành quân cứu viện khu vực an toàn nhà tù Đại Chấn, chỉ huy thoả đáng, vừa thăng lên một cấp.

Du Hành cũng không muốn đi đến khu vực an toàn Minh Thái, dù sao những năm này anh kinh doanh nhân mạch đều nằm ở khu vực an toàn Hà Cai! Đến khu vực an toàn Minh Thái cơ bản chỉ là hai mắt mù lòa.

Đương nhiên anh có thể lợi dụng Trần Uyển Hỉ lỗ hổng này đánh vào —— chỉ cần cưới cô ấy, trở thành con rể con gái một của Đại tướng Trần, lấy quyền thế của Đại tướng Trần, sau này không phải "Vé vào cổng thành" càng dễ như trở bàn tay hơn sao?

Anh cực nhanh thu dọn xong đồ đạc, những thứ không mang đi được anh đều đưa cho các chiến hữu khác, còn lại để người đưa tin báo cho Trương Gia Thuật, để hắn đến lấy đồ.



"Danh ngạch của tớ đi đến khu vực an toàn Minh Thái hoàn toàn vô dụng, tớ lấy ra cả rồi, một phần này cậu cầm về nhà."

Trương Gia Thuật vừa buồn vừa vui mừng: "Khu vực an toàn Minh Thái cũng tốt, cô Trần kia thích cậu như vậy, nhất định sẽ che chở cho cậu." Sau đó hắn thấy sắc mặt Du Hành không tốt, sau mới cảm thấy anh không vui.

"Đi đâu cũng đều được, miễn còn sống sót là tốt rồi. Chăm sóc tốt cho bản thân đấy."

Thời gian nhanh chóng trôi qua, buổi chiều Du Hành vội vàng lên xe.

Anh tinh mắt nhìn thấy dường như chuyển lên xe có gì đó khác khác, có chút giống xe lấy nước?

"Này, này, anh nhìn em đi!"

Du Hành rất rõ ràng tránh ra, không để Trần Uyển Hỉ dựa vào cánh tay mình.

"Xin tự trọng."

Trần Uyển Hỉ bĩu môi: "Làm sao em không tự trọng chứ? Em thích anh như thế, anh cũng đi theo em về nhà, làm sao em không thể dựa vào anh chứ?" Nói xong cọ đến gần: "Em càng muốn dựa vào —— ôi!"

Du Hành trực tiếp xuống xe, chạy đến xe tải quân dụng phía sau ngồi lên —— trên xe tải quân dụng đều là quân nhân, tất cả mọi người đều ngồi trên mặt đất, sau khi khoang xe đóng lại là một mảnh tối đen, đợi gặp chắc chắn kém hơn phòng điều khiển mới.

Anh đến khiến người khác rất giật mình, nhưng tất cả mọi người không nói gì.

Trần Uyển Hỉ trên xe trước đó tức giận đến mức dậm chân, sau đó con ngươi đảo một vòng, dù sao người đã đi theo đến địa bàn của mình, đến lúc đó chắc chắn dễ như trở bàn tay.


Mặc dù trên mặt Lục Hằng có vài vết sẹo, lớn lên cũng bình thường, nhưng khí chất hòa với khí thế này thật khiến người ta mê muội.


Chờ đến khu vực an toàn Minh Thái lại trị anh ta, hừ!


Bọn hắn trên đường đi rất thuận lợi, sương độc cũng không đến sớm! Đợi đến lúc bọn hắn trở về khu vực an toàn Minh Thái, ngày hôm sau sương độc mới lặng yên xuất hiện.


Du Hành bỏ ra cả buổi thời gian mới thích ứng với cuộc sống và nơi làm việc mới của mình.


Trần Uyển Hỉ thật sự đưa anh tiến vào bộ chỉ huy, chuyện này đối với anh mà nói chính là một bước lên mây. Dù sao tiến vào bộ chỉ huy, tuyệt đối chính là nhân tài số một, không chỉ tư lịch, hậu trường cùng nhân mạch, toàn bộ đều thiếu một thứ cũng không được.


Nếu Du Hành dựa vào sự phấn đấu của mình, có khả năng anh cần ba bốn năm mới có thể tiến vào bộ chỉ huy khu vực an toàn Hà Cai, mà bộ chỉ huy khu vực an toàn Minh Thái còn cao hơn khu vực an toàn Hà Cai không chỉ một cấp, nên không thể nghi ngờ chỗ này càng khó vào hơn.


Tâm tình của anh rất bình thản, cũng không cảm thấy mình có thể ngây ngốc bao lâu ở bộ chỉ huy. Nếu anh còn không đáp lại Trần Uyển Hỉ, cứ không có ánh mắt như thế còn "vong ân phụ nghĩa", nhất định sẽ bị đá ra đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK