Hôm nay lúc anh đi ngủ, anh còn có chút sợ con chim thừa sức lực đêm qua đến quấy rối, không biết đêm nay có phải do có hoàng đằng không, đêm nay nó cũng không tìm đến.
Anh ngủ một giấc thật ngon.
Ba ngày tiếp theo, chung cư này liên tiếp có mười một người tử vong, khiến cho chung cư đầy khủng hoảng.
Có lời đồn đãi nói, trên người bọn họ đều có côn trùng, vô cùng dọa người.
Không biết lời đồn đãi có thật hay không, dù sao nhà những người kia đều vội vàng đem thi thể hỏa thiêu rồi, ngay tại đất trống phía sau chung cư, dùng chính xăng trong xe thiêu đốt.
Ánh lửa bay lên đầy trời, trong ba ngày này mỗi ngày không ngừng nghỉ.
Nhà nhà đều dùng thuốc diệt côn trùng, thuốc xịt muỗi... mùi thuốc tràn ngập cả khung chung cư.
Mẹ Du cũng dùng thuốc xịt muỗi trong mấy góc hẻo lánh, ngạc nhiên nói: "Không nói không phát hiện, nhà chúng ta hình như không có một con muỗi?"
"Tác dụng của những dây mây kia đuổi muỗi đấy."
"Trách không được, còn rất dùng tốt." Nhưng mẹ Du vẫn xịt khắp nhà một lần, một ngày xịt ba lần, một ngày Du Hành hắt xì mười lượt.
"Mẹ, nếu muỗi chích, thế thì không ai có thể tránh được, chắc là lúc bọn họ đi ra ngoài bị con gì đó cắn, mẹ còn nhớ rõ đứa bé cùng phòng bệnh với mẹ không?"
Sắc mặt mẹ Du liền thay đổi, nhịn không được che miệng lại.
"Cho nên nói, lúc ra ngoài tuyệt đối phải phòng bị cả người cho thật tốt, không để thứ gì kỳ quái cắn mình là được." Du Hành còn nhớ trên người mình bức ra một ít côn trùng kia, cũng một trận rét lạnh.
Mặc dù nói quần bị rách một lỗ, nhưng anh đã xem qua rồi, khi anh đứng lên dấu vết kia 1 cm cũng nhìn không thấy, nếu không phải mẹ anh cẩn thận, anh không cách nào nhìn ra được. Hơn nữa, lúc ấy hoàn toàn không tìm được miệng vết thương.
Vì vậy đợi đến lúc chung cư một lần nữa tổ chức nhân thủ cùng nhau ra ngoài, Du Hành và cha anh bao bọc càng thêm kín kẽ.
Du Hành nhớ đến một bộ áo liền quần bằng nhựa plastic, còn có loại giày có đế bằng cao su, loại vật này rất thực dụng, anh liền hỏi mẹ anh có biết ở đâu bán không
Mẹ Du nghĩ nghĩ: "Loại vật này, chỗ chúng ta rất ít dùng thì phải? Mẹ cũng không rõ lắm."
Ngược lại cha Du biết rõ: "Đến phố cũ bên kia xem thử chắc có bán đấy."
Du Hành liền định đi phố cũ, bởi vậy cha Du cũng muốn đi cùng anh, anh đồng ý, anh lo lắng cha anh một mình đi theo người trong chung cư đi đến siêu thị.
"Nhà chúng ta cần tìm một ít đồ dùng sinh hoạt, không cùng đường với các người rồi."
Tạm thời thay đổi, người tổ chức là Dương Quốc Quyến rất không vui, bởi vì người lần này đi ra ngoài ít hơn lần trước phân nửa!
Những người kia chết rất kỳ quái khiến cho rất nhiều người rút lui.
Nhìn thấy trên người hai người đều quấn một nhánh hoàng đằng, có người hỏi: "Cha con hai người ăn mặc gì lạ thế?" Bao bọc kín như vậy, còn quấn một nhánh dây leo, nhìn thế nào cũng thấy quái dị.
Trên đường bọn họ gặp được một đám người đang săn giết: "Mau mau nhanh chém nó một đao!"
"Tao xx mày x đấy, chém vào cổ nó!"
"NGAO bắt được rồi!!"
Mùi máu tanh tràn ngập ra bốn phía, nương theo đó là tiếng động vật thở ồ ồ.
"Đó là —— trâu à?"
Cha Du chần chờ nói: "Rất giống trâu, chỉ là rất lớn."
Du Hành nhìn sang, đám người quay chung quanh, động vật có hình thái giống trâu cũng vô cùng rõ ràng, bây giờ đang nằm rạp trên mặt đất, cao khoảng một mét ba.
Những người kia có không ít người bị thương, nhưng mỗi người đều vui sướng hớn hở, dùng dây thừng trói lại, khiêng "trâu rừng" đi trở về.
Lúc này Du Hành mới nhìn thấy rõ ràng bộ dáng con "trâu" kia, rất giống trâu cày, cả người màu nâu nhạt, hai bên sừng vừa thô lại cuốn lên lại nhọn hoắc, nhưng con mắt rất lớn, giờ phút này chết không nhắm mắt càng trừng lớn, lộ ra càng lớn hơn.
Những người kia khiêng trâu biến mất trên con đường nhỏ.
"Những người này lá gan cũng quá lớn, làm sao lại dám đối phó với đại gia hỏa này." Cha Du nhíu mày, lòng còn sợ hãi. Cũng không phải đến lúc không còn đồ ăn, nếu không cẩn thận bị đâm thủng bụng, dưới điều kiện như vậy chỉ có thể chờ chết.
Du Hành hiểu cách nghĩ tâm lý của cha mình, anh cũng đồng ý đấy. Nếu anh muốn săn bắt, chắc chắn sẽ tìm những động vật bé như thỏ con, hình thể lớn như vậy quá mạo hiểm rồi.
Hai người rời khỏi đây, sau đó cũng không biết tiếp đó mùi máu tươi ở nơi này hấp dẫn một đám động vật cùng loại kên kên, còn lớn hơn ba vòng so với kên kên, hình thể rất lớn, lúc đáp xuống còn lật ngược một mảnh bụi cỏ.
Chúng phát ra tiếng kêu khát máu, ăn sống toàn bộ máu huyết trên mặt đất, cho dù máu dính bùn đất, thậm chí thấm xuống dưới đất, hợp với đất, cũng bị bọn chúng bới lên ăn hết.
"Ự...c —— "
Chúng lần theo mùi máu tươi giương cao đôi cánh rời khỏi, truy tìm theo mùi vị thịnh yến của mình—— bên trong mùi máu huyết, còn có một loại hương vị hoàn toàn tươi mới khác, hương vị vô cùng ngọt ngào.
"Ự...c! —— "
Du Hành và cha Du một đường đi chậm, nhìn thấy thực vật khác lạ, Du Hành cũng sẽ lợi dụng [Bách khoa toàn thư về thực vật] dò xét, thấy thực vật có tính nguy hiểm không ít, nói ví dụ như một loại cỏ gọi là xà thú thảo, là một loại cỏ rắn vô cùng yêu thích, lúc Du Hành bọn họ đi ngang qua, dùng chổi mở đường —— kết quả quét ra phía sau bụi cỏ, xuất hiện một ổ rắn.
!!
Cha Du dọa đến thét lên, Du Hành cực nhanh nắm lấy ông vội vàng thối lui ra sau, toàn bộ thần kinh đều kéo căng đến mức tận cùng.
Kết quả những con rắn kia đều không nhúc nhích.
"Làm cha sợ muốn chết." cha Du thở mạnh: "Làm sao lại có nhiều rắn như vậy!"
Du Hành đã tra ra loại cỏ lớn lên chín quẹo mười tám rẽ này là cái gì: "Đám xà thú thảo này rất hấp dẫn rắn vào bụi cỏ chìm vào giấc ngủ, cha, sau này nhìn thấy loại cỏ này, chúng ta lập tức đi qua chỗ khác!"
Ngoại trừ thứ này hơi chút dọa người, những thứ khác không mang đến cảm xúc kinh hãi như vậy.
Nhưng ngoại trừ những thứ mang tính nguy hiểm, cũng có những thứ thực dụng rất tốt, Du Hành tìm được một loại cây gọi là kiếm thụ, không độc, không lá cây, quanh thân chỉ có một đám lớn thân cành dựng thẳng đứng trưởng thành.
Thân cành không khó gãy, sau khi bẻ gẫy sẽ có chất lỏng sền sệt chảy ra từ thân cành, chất lỏng này có tác dụng trị liệu mất ngủ, sẽ làm cho giấc ngủ sâu hơn.
Ngoại trừ điều này, thân cành sau khi phơi khô sẽ trở nên cứng rắn như sắt, tố hình vô cùng tốt, dựa theo [Bách khoa toàn thư về thực vật] miêu tả, Du Hành cảm thấy có lẽ tương xứng với ống tuýp.
Loại cây thân cành này lớn lên bộ dáng cũng tốt, hình trụ, từ gốc đến ngọn càng ngày càng mảnh, đỉnh đầy đầy.
Vừa nhìn đã biết đây là nguyên liệu làm vũ khí rất tốt. Du Hành nhổ tận gốc hai cây.
Anh nhìn thấy những thứ khác cũng không đồng nhất, tóm lại hai cha con đi một đường ngừng một chút, hữu kinh vô hiểm đến phố cũ.
Phố cũ tuy gọi là phố cũ, nhưng thật ra đây là chợ mua sắm: đồ ăn, trang phục, đồ dùng sinh hoạt, hàng second hand gì đó... đều có cả, trước đây phiên chợ kéo dài, bán đồ vật đều ổn định giá, đồ đạc cũng đầy đủ, vô cùng phồn hoa.
Ở đây mặc dù cũng là rừng cây mọc lên san sát như rừng, hoa cỏ chiếm giữ, nhưng may mắn không nhiều rừng cây lắm, trên đường phố cũng không nhiều, đa phần các kiến trúc còn bảo tồn tạm ổn.
Người hoạt động còn không ít, cha Du mang Du Hành đi đến cửa tiệm trong trí nhớ kia, quả nhiên tìm bên trong có áo liền quần nhựa plastic chất đống.
Sau đó bọn họ linh hoạt hoạt động ở nơi khác cất những thứ này đi, rồi lại đến các cửa hàng khác, trong đó Du Hành nhìn trúng nhất chính là quần áo.
Ở trong mắt anh, trong thời gian ngắn không thể thiếu đồ ăn, dù cho sau này đồ ăn thời kỳ văn minh đã ăn hết, rừng rậm lớn như vậy, chỉ cần vô cùng cẩn thận, sẽ không chết đói được.
Nhưng những thứ đồ dùng sinh hoạt này không thể tái sản xuất được rồi —— ít nhất trước khi có sức mạnh, lực lượng nói ví dụ như quốc gia, trước khi thành lập khu vực an toàn lần nữa, những thứ này đều là vật phẩm tiêu hao đấy.
Bây giờ mới tháng ba, thời tiết nóng như vậy, Du Hành đã kiểm tra qua, giau74 trưa nhiệt độ ban ngày có khi lên đến bốn mươi lăm độ.
Thời tiết như vậy, đồ dùng sinh hoạt tiêu hao rất lớn, ví dụ quần áo mặc trên người, mồ hôi mặn chát hủy hư chất vải dần dần. Nhưng anh cũng sợ bây giờ trời nóng, sau này lạnh hận không thể chui xuống nền đất!
Bởi vậy, anh quyết định trước cất trữ một ít quần áo.
Bây giờ những cửa hàng quần áo này không có người hỏi thăm, biến cố xảy ra đầu mùa xuân, trong cửa hàng đa phần đều là áo lông, áo khoác, áo tay dài... bây giờ thời tiết nóng như vậy, ai mà muốn?
Vì vậy Du Hành thuận lợi thu mua một đống lớn quần áo, đều là quần áo mùa đông.
Cha Du đứng ở cửa sau trông chừng cho anh, nhưng, bên dãy phố cửa hàng quần áo này căn bản không có người nào đến.
Bọn họ vơ vét hai cửa hàng quần áo, một tiệm quần áo nữ, một tiệm quần áo nam. Còn từ kho hàng nhỏ trong đó tìm được chồng chất quần áo mùa hè ế hàng.
Nhìn con trai thuần thục chạy về nhà kho nhỏ phía sau cửa hàng, thuần thục nạy khóa, cha Du rút rút khóe miệng, cuối cùng không nói gì. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Đợi đến lúc con trai đi ra, hỏi: "Có muốn tìm một cửa hàng quần áo trẻ em không?"
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của con trai, ông cười: "Sau này con không cưới vợ sinh con sao? Có muốn chuẩn bị trước dự trữ cho cháu của cha một chút quần áo không?"
Dường như bị một đạo sét đánh trúng người, Du Hành phản ứng trong chốc lát: "Cha, cha nghĩ xa như vậy làm gì?"
"Mấy ngày hôm trước con còn nói muốn Thôi Nam thiết kế cho con nhẫn cưới kia mà, cha còn tưởng con có đối tượng rồi chứ."
"Ở đâu ra." Du Hành nhíu mày, hoàn toàn không có ấn tượng chính mình đã nói như vậy: "Được rồi, chúng ta đi nhanh lên cha."
Bọn họ còn không biết rằng trong nhà còn có một tin tức tốt chờ bọn họ.
Hai cha con Du Hành thắng lợi trở về, đi theo đường cũ trở về nhà, mẹ Du thở dài một hơi: "Hai cha con cùng nhau ra ngoài, trong lòng mẹ vô cùng lo sợ." Bà tiếp nhận đồ đạc của cải trong tay chồng mình, lại vui tươi hớn hở nói: "Thôi Nam tỉnh rồi!"
"Thật sao? Chuyện tốt đấy!" Cha Du nhìn vào nhà, trên ghế sa lon không có một bóng người: "Người đâu?"
"Nó trở về nhà mình rồi." Mẹ Du cũng vô cùng vui mừng: "Mẹ nói với cậu ấy rồi, tối nay đến nhà ăn cơm."
Du Hành cũng thở phào một hơi.
Thôi Nam có thể nói là nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy anh tiếp nhận hệ thống này, nếu không phải anh ấy gần chết, đối mặt với lời mời gọi của hệ thống, với tính tình của anh, chắc chắn sẽ không dứt khoát mà tiếp nhận như vậy, có lẽ sẽ có do dự, không có dũng khí tiếp nhận... trước gánh nặng sống chết này, mới có thể khiến anh quả quyết đến thế.
Cảm nhận khi đó, bất lực vô vọng, bởi vì anh mà chết một mạng người... thật ra tiếp nhận hệ thống này, đến các thế giới khác nhau làm nhiệm vụ, cũng có một phần trốn tránh sự thật này.
Anh sợ hãi sống chết.
Dù cho sau này biết rõ sau khi hoàn thành một nhiệm vụ có thể trở về nhà một chuyến, anh cũng không dám trở về, dù rất nhớ nhung cha mẹ mình, nhớ nhung khoảng thời gian hai mươi năm qua.
Anh sợ hãi.
Dưới ý thức trốn tránh của mình, chắc chắn anh phải mua tất cả đồ vật cần dùng, không quan tâm mười tỷ hay hai tỷ, anh đều dùng hết điểm lương hỏa tích lũy để mua đấy.
Nhưng thẳng đến một nhiệm vụ, sau khi Trương Hằng Tuệ chết đi, anh nửa người nửa thi, càng không có người có thể nói chuyện. Trong khu vực sâu tận cùng của những thành phố kia, trước khi chưa được giải cứu anh đều đã vơ vét sạch sẽ một lần, rồi đại đội xây dựng vây quét thanh lý cũng kéo đến đó.
Anh lăn lộn trong đó, di chuyển bên trong rất nhiều thành phố Zombie, thẳng đến cuối cùng —— cả nước thanh lý hết tất cả Zombie.
Nhưng những người có chỉ số virus Zombie không đạt tiêu chuẩn vẫn bị xa lánh, một chính quyền khác từ một dị năng giả cấp chín tạo dựng nên, ngay ở hướng Tây Nam, được gọi "Tự do, bình đẳng!"
Ở đó không có người kì thị những người đó, không có người giết hại họ, không có những dụng cụ kiểm tra đo lường khiến người sợ hại, không có những vật thể thí nghiệm kia. Chỉ cần họ muốn, đều có thể ở lại, không ai truy cứu thân thể họ có dị thường, dù sao người ở đó, cũng không phải người "kiện toàn".
Du Hành ở lại chỗ này. Thức dậy ăn hạt châu, cũng cầm vật tư đi đổi hạt châu. Buồn cười chính là, sau khi tiêu diệt Zombie, không có nguồn sinh sản, loại hạt châu này ngược lại trở nên quý giá hơn.
Tiền sinh hoạt của Du Hành quá mắc.
Cũng tịch mịch.
Nhàn rỗi nhàm chán, anh lại đi bộ một vòng ra nước ngoài, quốc gia bên kia còn trong trạng thái chiến loạn, anh đục nước béo cò lấy được không ít điểm lương hỏa.
Điểm lương hỏa trọng yếu sao? Vô cùng trọng yếu, nhìn điểm số không ngừng tăng lên, tâm tình anh cũng không có mừng rỡ.
Anh rất muốn về nhà.
Vì vậy sau khi tính mạng kết thúc, anh lựa chọn về nhà.
Cũng may Thôi Nam không chết, cha anh cũng sống sót, anh đang từng bước xây dựng nhà cửa kiên cố, tất cả đều từ từ phát triển theo hướng tốt.
"Mẹ đã nấu xong nước tắm rồi, mỗi người một thùng, nhanh chóng đi tắm đi."
Đợi đến lúc làm xong đồ ăn tối, mẹ Du nói: "Bảo nhi, con đi gọi anh Thôi qua ăn cơm đi."
Du Hành liền đi gõ cửa nhà Thôi Nam.
Thẳng đến khi ngồi xuống, Du Hành cũng có thể cảm giác ánh mắt Thôi Nam ngẫu nhiên rơi trên người anh, mang theo nghi hoặc.
"Tiểu Thôi à, dì và cha Du Hành và Du Hành đều vô cùng cảm ơn con đã cứu nó một mạng, sau này có chuyện gì cần giúp đỡ không cần khách khí, hai nhà chúng ta thường xuyên qua lại, sống sót thật tốt!"
Du Hành ở bên cạnh gật đầu.
Thôi Nam vội nói: "Dì Du, dì nói quá nghiêm trọng rồi, con không làm chuyện gì vĩ đại cả, dì đừng có gấp, con bị rắn cắn bị thương là do con không may, không liên quan đến Du Hành, chúng ta đừng tạo áp lực quá lớn cho cậu ấy. Trong khoảng thời gian con sinh bệnh này, đều là nhờ mọi người chăm sóc con, thật ra con thiếu nợ mọi người đấy!"
Giọng điệu của anh vô cùng thành khẩn, anh thật sự cảm thấy mình không làm gì cả.
Một bữa cơm ăn này khách và chủ ăn đều vui vẻ.
Cơm nước xong xuôi, ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện, chủ yếu là nói biến hóa bên ngoài những ngày này.
"Hiệu quả của loại nhánh dây leo này rất tốt, em định đi cắt thêm một ít trở về, anh Thôi có muốn đi cùng hay không?" Du Hành nói. Anh cảm thấy không cần nói lời cảm ơn quá nhiều, chỉ cần mình có đồ gì tốt, cùng gọi Thôi Nam cùng nhau có lợi là được, đem thời gian trôi qua tốt mới lạ sự thật nhất đấy.
Thôi Nam gật gật đầu: "Đi, ngày mai lúc nào cậu đi, kêu anh một tiếng."
Trước khi đi, anh từ chối không hết sự nhiệt tình của mẹ Du, không có cách nào cầm theo một túi lớn đồ đạc đi về nhà mình.
Túi này rất lớn, lúc xách cũng rất nặng, về nhà anh mở ra xem có ngọn nến, đèn pin, đồ ăn... Tận dưới đáy là một chiếc hộp, một hộp thuốc, mở ra xem, vô cùng đầy đủ, đều là thuốc thông dụng cả.
Anh xoa bóp mũi, ngăn chặn mùi chua trong người, cẩn thận cất toàn bộ đồ đạc lại.
Ngày hôm sau Du Hành liền dẫn Thôi Nam đi một chuyến vào rừng tìm hoàng đằng. Đến đó anh mới phát hiện, những hoàng đằng này bị chặt rất nhiều, không ít cây thoạt nhìn như bị chó gặm.
"Nhánh cây trên cửa sổ nhà cậu đều chặt từ dây leo ở đây sao?" Thôi Nam kéo lấy một nhánh cắt thử: "Quả nhiên rất khó cắt."
"Cho nên phải dùng cưa." Du Hành đưa cho anh ấy một cái cưa: "Leo đi lên cắt so sánh có thể cắt nguyên vẹn một đầu."
Anh bắt đầu bò lên trên, một lát sau cúi đầu nhìn, Thôi Nam đang đứng tại chỗ cười khổ nhìn mình: "Anh... Sẽ không leo cây."
"À. Thế em giúp anh cắt một ít, anh ở dưới cắt mấy nhánh dây ngắn."
"Không có việc gì, anh thử bò lên xem. Cậu lên trước đi."
"Được."
Đợi đến lúc Du Hành lên trên đỉnh cây cắt nhánh dây nửa tiếng, mới nhìn thấy Thôi Nam đầy chật vật bò lên trên.
"Leo cây này... Quá khó khăn!" Anh ngồi phịch bên trên cành cây không nhúc nhích được: "Quá mệt mỏi, cậu leo cây rất lợi hại."
"Leo nhiều sẽ quen."
Sau đó hai người thắng lợi trở về, Thôi Nam hỏi: "Cậu thật giống như... không quá thích nói chuyện rồi sao?" Nhớ rõ trước kia anh giúp đỡ chở chú Du, dì Du đi bệnh viện, trên đường Du Hành vẫn luôn líu ríu, vừa nhìn đã biết Du Hành là người có tính cách sáng sủa.
"Em vẫn như thế thôi, anh Thôi, sau khi trở về đến nhà em ăn cơm, cơm nước xong em dạy anh đan lưới mây."
Thôi Nam nhìn ra lời nói của Du Hành xuất phát từ nội tâm, tuy trong lòng anh hoang mang, nhưng đây chỉ là hàng xóm bên cạnh, anh cũng không cần phải đáo bới quá mức làm sao tính cách người ta đại biến như thế trong mấy ngày nay.
Hơn nữa thế giới này biến thành như vậy, bị kích thích khiến tính cách thay đổi cũng là chuyện rất bình thường.
"Không cần, tự anh ăn ở nhà được rồi. Hơn nữa anh cũng biết đan lưới mây, không làm phiền cậu."
Sau đó Du Hành nói chuyện này với mẹ Du, mẹ Du nói: "Cậu ấy học thiết kế, biết cũng rất bình thường." Bà cũng không nói mời Thôi Nam đến nhà ăn cơm nữa.
Dù sao đây là cuộc sống của hai nhà, không cần phải lúc nào cũng dính với nhau.
Thôi Nam cũng là người rất có chủ ý, bằng không sẽ không từ chối lời mời của con mình đến nhà ăn cơm.
Quả nhiên, sau đó Thôi Nam đã đan xong lưới mây, mang theo bột yến mạch trong nhà đến mượn búa và đinh thép.
Mẹ Du làm thế nào cũng không chịu nhận đồ đạc của anh! Còn nói anh một trận, bảo anh quá khách sáo. Giữ gìn cuộc sống của từng người trong nhà, không có nghĩ phải tính toán chi li như vậy.
Thôi Nam cười khổ, đành tiếp nhận ý tốt nhà họ Du giúp anh đóng cửa sổ.
Cứ như vậy, người hai nhà bắt đầu bắt tay sống qua ngày.
Trong lúc này, Du Hành trước cho mẹ anh dùng dịch cải tiến gien, đợi đến khi bà tỉnh lại, vừa lúc trong chung cư tổ chức ra ngoài một lần nữa.
Du Hành cùng Thôi Nam cùng đi, lúc này bọn họ đi đến cửa hàng siêu thị trước kia, kết quả phát hiện bên trong hoàn toàn bị lấy sạch sẽ.
"Làm sao bây giờ!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Siêu thị này xa xôi, bọn họ đi gần ba tiếng đồng hồ, trên đường gặp nhiều nguy hiểm, bọn họ tránh né được một ít dựa vào kinh nghiệm đoán được thực vật nào có độc và động vật nào có tính công kích mạnh. Thật vất vả mới đến nơi này, kết quả siêu thị trống không, trên tâm lý bọn họ đều không chịu nổi.
"Cái này cũng rất phù hợp lẽ thường, gần đây có nhiều người như vậy, mỗi người chuyển một chút cũng đủ chuyển hết sạch rồi." Cũng có người lí trí hơn, nói: "Chúng ta cùng bàn bạc xem... có nên đến nơi khác không."
Thật ra cũng có. Trừ cửa hàng lớn, đủ loại siêu thị nhỏ, cửa hàng tạp hóa, tiệm gạo, quầy bán thức ăn vặt.... một con đường đều có vài cửa hàng đấy.
"Chúng ta tản ra đi! Đợi đến bốn giờ đến nơi này tập hợp, chúng ta cùng nhau trở về chung cư!"
Người tổ chức chuyến đi này Chu Diệu Binh còn chưa nói hết lời, mọi người đều cực kỳ nhanh chạy đi, sắc mặt hắn hơi khó coi, người bên ngoài vỗ vỗ hắn: "Lão Chu à, chúng ta cũng đi thôi?" Giọng điệu vô cùng gấp gáp.
Chu Diệu Binh liền nói: "Đi thôi!"
"Chúng ta cũng đi thôi?" Thôi Nam hỏi anh. Du Hành lắc đầu: "Em muốn đi lên lầu nhìn xem."
Thôi Nam nghĩ, gật gật đầu: "Chúng ta cùng đi."
Lầu hai là khu tổng hợp, quần áo, điện gia dụng, đồ dùng sinh hoạt đều có. Đều bị lục lọi đến loạn thất bát tao, nhưng đồ đạc còn rất nhiều.
"Chúng ta chia nhau ra, nhanh một chút, có chuyện gì anh liền gọi em."
Thôi Nam gật đầu: "Cậu cũng thế."
Du Hành vừa đi vừa nhìn, còn mua thêm mười chiếc nhẫn trữ vật. Anh không lấy đồ đạc ở mấy kệ chứa đồ, mà đi thẳng vào nhà kho lầu hai nơi chứa đồ, đối với chữ trên thùng anh bắt đầu lựa chọn trong đó. Chuyển hết hai thùng pin và một thùng đèn pin.
Sau đó còn tìm bếp cồn, rượu cồn mình cần, thở phào một hơi, anh tìm được ở bên cạnh có khối cồn khô cố định, quả nhiên cũng tìm được, có hơn năm mươi thùng.
Anh lấy ba mươi thùng, rượu cồn, bếp cồn cầm mười khung.
Những thứ này có thể chống đỡ thật lâu. Đầy đủ để gia đình bọn họ thích ứng với phương thức nhóm lửa trước khi sử dụng.
Tìm được vật tư cần nhất, sau đó anh bắt đầu nhìn đến những thứ khác.
Một chuỗi thùng nhựa, thùng nhựa plastic, thùng giữ đồ, thau rửa mặt... xếp thành một chuỗi dài, anh cũng cầm rất nhiều. Kem đánh răng, bàn chải, khăn mặt càng là một thùng một thùng mà mang đi.
...
Cuối cùng không gian không đủ, anh lại mua thêm năm chiếc nhẫn, sáu trăm vạn điểm lương hỏa cứ như vậy dùng hết.
Sau khi đi ra nhà kho, anh đi vào chỗ bán quần áo. Tuy lần trước đi đến phố cũ, đã thu không ít quần áo, sau khi nhìn thấy bên trong cửa hàng quần áo chất lượng tốt, anh vẫn cầm lấy một ít.
Sau đó anh ở khu đồ dùng rửa mặt gặp Thôi Nam, anh ấy đang đẩy một chiếc xe đẩy chứa độ, nhìn thấy Du Hành liền gọi anh: "Cậu cũng đến đây, cầm nhiều một chút, những thứ này sau này dùng hết sẽ không có nữa."
Du Hành biết nghe nghe lời phải cầm lấy một ít, thuận tiện trao đổi tin tình báo cũng Thôi Nam: "Bên kia có nhà kho, em dẫn anh qua đó."
"Được."
Cuối cùng hai người thắng lợi trở về. Hai người tìm được thùng lớn nhất, đem đồ vật cẩn thận nhét vào trong, cuối cùng mỗi người một thùng lớn, kéo xuống lầu, nghe âm thanh không đúng lắm, lại đi lên tìm ga giường bao ở tầng cuối cùng của thùng, khiến chúng nó không bị mài mòn quá mức.
Đợi đến lúc bốn giờ, người lục tục ngo ngoe trở về, nhưng Chu Diệu Binh đếm tới đếm lui, có chín người còn chưa trở lại.
Lại chờ đến năm giờ, những người khác không kiên nhẫn được nữa, lúc này mở miệng nói: "Chúng ta về nhà đi!"