Cổng ngăn cách từng cánh mở ra, sau đó là cổng, không khí tươi mát đã lâu không thấy dũng mãnh tiến vào, không ít người mừng đến phát khóc.
Du Hành đứng ở cổng ra vào hít sâu một hơi, cũng không khỏi cảm thán rốt cuộc đã được ra ngoài rồi.
Chỉ là sau khi đi ra, đi đâu đây?
Cũng không ít người hoang mang như anh, bởi vậy đa số mọi người đều ở lại cũng không rời đi.
Thành phố dưới mặt đất không cung cấp thức ăn, bởi vậy tất cả mọi người đi ra ngoài tìm đồ ăn. Nhưng rất hiển nhiên, lúc này sau thời gian sương độc siêu dài hầu như ăn mòn gần hết toàn bộ thế giới.
Cho rằng sau khi sương độc tan đi chính là thiên đường, thật ra ngoại trừ khu vực hoạt động biến lớn ra, không khí hô hấp thay đổi tốt hơn, cũng không có gì khác làm cho người ta vui vẻ.
Trịnh Trạch Quỳ cũng không rời đi, tuy cô hai mươi bốn tuổi, nhưng cảm thấy cậu trai trẻ nhở hơn cô còn đáng tin cậy hơn mình, ít nhất khi cô một mình một người không thể trấn định như vậy.
"Lục Hằng, cậu có tính toán gì không?"
Ý định của Du Hành?
Quả thật anh có một suy nghĩ: lúc này anh ngây người trong thành phố dưới mặt đất hơn năm mươi ngày, mặc dù thật sự an toàn, lại quá lãng phí thời gian. Anh không thể chỉ đem sống sót thành mục tiêu duy nhất của mình, "Vé vào thành" là gì, không phải chỉ ở trong khu vực an toàn có thể làm rõ ràng mọi chuyện được.
Anh cần thay đổi sách lược bước tiếp theo. Chiếu theo suy nghĩ của mình, anh nghĩ vẫn phải đến thủ đô mới được.
Trịnh Trạch Quỳ vô cùng mừng rỡ: "Thật vậy sao? Chúng ta có thể cùng đi không? Đương nhiên vẫn theo quy ước trước đó của chúng ta, đến thủ đô tôi sẽ dốc toàn lực tìm đồ ăn trả thù lao cho cậu!"
Du Hành sao cũng được, bởi vậy cũng đồng ý.
Giọng nói Trịnh Trạch Quỳ vì kích động mà vô cùng lớn, những người khác đều nghe thấy được.
"Đi thủ đô? Chỗ đó sẽ an toàn hơn sao?"
"Chỗ đó có đồ ăn sao? Chỗ đó có đại tướng chắc chắn không thể đứng nhìn chúng ta chết đói đâu!" Quốc gia này lãnh tụ cao nhất kế thừa xưng hô trước kia, nhân gian đều gọi là đại tướng.
Người càng thêm động tâm chính là mấy người nhà ở thủ đô, ồn ào đến hỏi: "Có thể kết nhóm cùng đi không?"
Trịnh Trạch Quỳ xấu hổ nói: "Cái này tôi không làm chủ được..." cô nhìn về phía Du Hành.
Mọi người hơi ngạc nhiên, không thể tin chàng trai trẻ tuổi này là người làm chủ. Vì vậy cười ha ha: "Dù sao cũng tiện đường nha, đúng rồi cô còn đồ ăn không? Dù sao tiện đường đồ ăn cùng chia nhau ăn đi!"
Khiến Trịnh Trạch Quỳ tức giận, mặc kệ giáo dưỡng trước giờ của mình, cứng rắn nói: "Không có."
Du Hành túm bàn tay người đàn ông sắp sửa dây dưa đến hất sang bên cạnh: "Ồn ào...." Hơn một tháng qua, người khác đều gầy, ngược lại anh cao lên, cường tráng không ít, có được sức lực tuổi trẻ rèn luyện thỏa đáng.
Nhìn hắn miệng cười toe toét muốn đánh người, Du Hành xắn tay áo lên: "Muốn đánh nhau phải không? Đến."
Anh đá người đàn ông đi, Du Hành nhìn đám người đứng nguyên tại chỗ sừng sờ nhìn mình: "Quả thật tôi cùng chị ấy có ý định đi thủ đô, các người muốn kết nhóm có thể cùng đi, nhưng phải nói trước, đều là người không quen biết, kết nhóm coi như xong, những thứ khác tự mình gánh vác."
Lời này nói rất gay gắt, nhưng phối với hình ảnh anh vừa một tay nhấc người đàn ông trưởng thành lên, khiến mọi người không dám nói anh mạnh miệng gì đó, người nhỏ quỷ lớn đủ loại, dù sao chỉ muốn kết nhóm cùng đi, phân biệt rõ ràng cũng tốt cho mình.
Bởi vậy đều gật gật đầu, lại hỏi: "Cậu định đi như thế nào? Bây giờ có lẽ xe gì cũng đều ngừng hoạt động?"
Mặc dù thủ đô cách nơi này cũng không tính là xa, nhưng không có phương tiện giao thông mà nói, gần trong gang tấc cũng xa xăm như chân trời.
"Tôi định theo chân bọn họ bàn bạc một chút." Du Hành chỉ vào thành phố dưới mặt đất Lộc Dương sau lưng: "Bọn hắn có xe vận tải quân dụng, nếu có thể cho chúng ta một chiếc thì..." Từ nơi này đến thủ đô, tình hình giao thông tốt thì khoảng mười một tiếng là có thể đến nơi.
"Bọn hắn cho mượn sao?"
Vừa nghĩ đến mượn xe tải quân dụng cùng quân đội, trong lòng bọn hắn đều chột dạ.
Đó là xe quân dụng đấy! Không phải xe gắn máy, xe tải bình thường đâu nha!
Du Hành thở dài: "Nếu bọn hắn có xe tải hoặc xe gắn máy có thể chạy, cũng có thể." Anh cũng không có khẩu vị lớn như vậy ngắm trúng xe tải quân dụng đâu đấy, thật ra chỉ cần có phương tiện giao thông nào cũng được.
Ngoại trừ thành phố dưới mặt đất còn một ít phương tiện giao thông có thể bảo toàn, bên ngoài còn cái nào chịu nổi sương độc? Đừng nói chi lúc này sương độc kéo dài lâu như vậy, ngay cả mặt tường đều bị ăn mòn.
Anh đã tìm một ngày chung quanh đây, ngay cả một chiếc xe nguyên vẹn cũng tìm không thấy. Cho nên mới đem ánh mắt chuyển sang xe tải quân dụng.
"Thế... vậy cậu đi hỏi một chút?" Dù sao bọn hắn không có lá gan đến hỏi mượn xe tải quân dụng đâu đấy, chỉ nghĩ thôi trái tim đã run bắn cả người.
Du Hành thật sự đi, nghe xong lời cầu xin của anh, người canh gác quả thật ngây ngẩn cả người.
"Người bên kia cũng muốn đi đến thủ đô, thật sự không còn cách nào nữa." Anh chỉ chỉ mười mấy người bên kia đang rướn dài cổ nhìn xem bên này.
"Tôi đi báo cáo thử, các người chờ trong chốc lát."
Nếu bình thường, loại cầu xin này chắc chắn không giải quyết cũng không cần hỏi, khỏi cần phải nói, đồ dùng quân nhu này làm sao tùy tiện có thể cho mượn ra ngoài được? Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc thù, cũng nên đối đãi đặc thù.
"Woa, hắn thật đúng xin kìa..."
"Lá gan này... đúng là nghé con không sợ cọp mà! Kết quả thế nào rồi?"
Du Hành đi tới, lắc đầu: "Không mượn được."
Mọi người thất vọng một lúc.
"Ôi, vậy làm sao bây giờ?"
"Chẳng lẽ đi bộ qua đó? Bọn hắn đã báo trước nói vài ngày sau sẽ có sương độc kia mà?"
"Nói sau mười ba ngày nữa, cũng không biết có đúng hay không..."
"Nhưng bọn hắn đồng ý chở chúng ta một đoạn đường, ngay ở Chân Thuận xuống xe."
"Thế nếu đi bộ qua... Hả, thật vậy sao?!"
"Ôi, thằng nhóc này cậu không thể nói hết trong một lần à, dọa chết tôi rồi này! Ha ha ha!"
Trịnh Trạch Quỳ vừa mừng vừa sợ, nước mắt thấm ướt hốc mắt, hỏi: "Cậu làm sao thuyết phục được bọn hắn vậy?"
Du Hành nói: "Không nói gì. Mặc dù không thể mượn xe, nhưng bọn hắn muốn đến Chân Thuận làm việc, cho nên mới tiện đường cho chúng ta quá giang. Khoảng 20 phút sau sẽ xuất phát, cần nhanh chóng thu dọn đồ đạc."
Chân Thuận nổi danh là kho lúa, anh suy đoán đây là muốn đi đến Chân Thuận vận chuyển lương thực. Dù sao khu vực an toàn này chỉ có một công năng, chính là thu nhận dân chạy nạn, cũng không có chức năng sản xuất.
Sau hai mươi phút, một hàng xe tải quân dụng đúng giờ xuất phát, mười mấy người bọn Du Hành được sắp xếp lên một chiếc xe quân dụng, một đường chạy qua vùng đất đầy vết thương, nhanh chóng chạy về hướng thủ đô.
Trên đường, Du Hành nhìn thấy trên đất khắp nơi đều là vết thương, thấy có rất nhiều người đi đường đều bọc vải trên mặt, vẻn vẹn lộ ra một vài bộ phận đều là vết thương chồng chất, các hạt mụn trải rộng khắp nơi.
Chiếc xe từ từ ngừng lại, tất cả mọi người thở phào một hơi. Du Hành cũng đi theo những người kia cùng nhau đi về căn cứ kho lúa, bọn hắn quyết định đi tìm một ít thức ăn trước rồi mới lên đường, dù sao đi bộ ít nhất hai tiếng mới có thể đến thủ đô, đoàn người đều đói bụng muốn chết, anh cũng đi theo dòng người vào trong.
Ngoài căn cứ Chân Thuận đang phát cháo!
Người đói bụng lâu chen lên trước, bị ngăn cản: "Xếp hàng xếp hàng!"
Đứng trong đội ngũ, Du Hành nghe người bên cạnh hưng phấn nói chuyện với nhau, quan sát tình hình căn cứ kho lúa này.
Anh còn nhớ danh sách khu cách ly an toàn, bên trong cũng không có căn cứ kho lúa Chân Thuận này.
Đội ngũ xếp hàng khoảng chừng hai mươi mấy hàng, mỗi hàng đều dài giống như con giun, còn cong cong quẹo quẹo.
"Thật nhiều người quá."
Đợi đến lúc xếp hàng đến lượt bọn hắn, đã là năm tiếng sau rồi. Cháo nóng hổi đấy, tỏa ra mùi thơm nồng nặc.
Ọt ọt ọt ọt —— tiếng nuốt nuốt nước miếng vang lên không ngừng.
"Con mẹ nó chứ, đã rất lâu không được ăn cháo ngon như vậy rồi!"
Ăn uống no đủ, đã có người dẫn bọn hắn lên xe. Thì ra có không ít người vào lúc sương độc kéo đến không kịp tiến vào khu vực cách ly, trong lúc này kho lúa Chân Thuận chưa chấp không ít dân tị nạn. Sau khi sương độc kết thúc, lại tiếp nhận không ít người sống sót.
Tuy ở đây lương thực sung túc, phòng hộ đúng chỗ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nơi bảo tồn lương thực, không thể tiếp nhận quá nhiều người sống sót ở chỗ này.
Cho nên người sống sót ở đây chắc chắn phải đi đến nơi cách ly khác.
"Đừng lo lắng, bên kia cũng có đồ ăn sung túc đấy." Đương nhiên cũng có người không chịu đi, sợ khu vực an toàn khác không có đồ ăn, ôm ấp ở kho lúa Chân Thuận chắc chắn càng thêm có cảm giác an toàn.
Nhưng nhân viên quản lý Chân Thuận nhất mực không chịu đồng ý, tận đến lúc Du Hành ngồi trên xe rời đi, còn có thể nghe những tiếng bén nhọn ầm ĩ, cãi lộn sau lưng.
Xe chuyên chở nhóm người sống sót Du Hành chính là quân đội khu vực an toàn Hà Cai, khu vực an toàn Hà Cai là sân vận động quốc gia, nghe binh sĩ trên xe tải kể lại, chỗ đó đã tiếp nhận ba mươi ba vạn người.
"Woa!"
Binh sĩ cười khổ nói: "Nhiều người càng khó quản lý. Sau khi các người đến nơi phải học thuộc lòng quy tắc sân vận động, ngàn vạn lần không được làm trái quy định, đặc biệt hành vi trộm cắp, giành giật đồ ăn cùng phá hỏng phương tiện phòng hộ, đều là tội nặng. Bây giờ quốc gia đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh cấp một, căn cứ quy định thời gian chiến tranh, đều có thể trực tiếp xử tử hình."
Nghe mọi người bảy mồm tám miệng bàn tán nói thành phố Lộc Dương dưới mặt đất trục xuất người ra ngoài, binh ca ca hiểu rỏ gật đầu: "Chúng tôi cũng đã bắt đầu áp dụng như thế, nhưng sau nhiều lần trục xuất người ra ngoài đều khiến sương độc chen vào càng nhiều, sau đó trực tiếp xử bắn tại chỗ."
Lời nói này gây chấn động sâu sắc đến những người sống sót này.
Trục xuất và xử bắn đều là chết, nhưng xử bắn càng khiến người cảm thấy nghiêm khắc hơn nữa.
Vì vậy, sau khi đến sân vận động Hà Cai, mọi người mười phần phối hợp với công tác, cầm được sổ tay quản lý đến tay cũng cẩn thận xem kỹ.
Du Hành đang cúi đầu xem sổ tay, chợt nghe bên tai có người đang gọi: "Lục Hằng?" Kêu vài tiếng luôn. Anh ngẩng đầu lên nhìn sang, sau đó giọng nói "Lục Hằng" kia càng thêm bén nhọn rồi.
"Lục Hằng, a a thật là cậu sao!!"
Một nam sinh mập mạp chạy như bay đến, ì ạch ì ạch nện vào trên người Du Hành.
"Woa thật sự là cậu à! Soa cậu đến thủ đô vậy? A a a thật sự không nghĩ đến sẽ gặp được cậu đấy!"
Lúc này Du Hành mới nhận ra đây là bạn học cùng lớp của Lục Hằng trước kia, tên là Trương Gia Thuật, là nam sinh hơi mập xíu, thành tích học tập bình thường, bởi vì tính tình Lục Hằng tốt thường xuyên chỉ đề cho hắn, nên hai người kết bạn không tệ cho lắm.
Điều kiện gia đình Trương Gia Thuật rất tốt, mặc dù cũng ở ký túc xá, nhưng cuối tuần sẽ trở về nhà, rồi lại mang lên một đống lớn đồ đạc cũng sẽ chia cho Lục Hằng một ít.
Sau khi sương mù bắt đầu không lâu, cả nhà bọn hắn đều đến nhà ông ngoại ở thủ đô tị nạn, bởi vậy cũng đã hơn nửa năm không gặp Lục Hằng rồi.
Du Hành mỉm cười: "Vừa mới đến hôm nay. Mọi người trong nhà cậu cũng ở trong sân vận động sao?"
Trương Gia Thuật như bị nhéo cuống họng, cười hắc hắc: "À, à... như vậy à ——" hắn cho rằng người nhà Lục Hằng đều bị sương độc hại chết, đồng tình nhìn cậu: "Vậy cậu càng phải cùng ở nhà tớ đi, chúng ta cùng nhau làm bài tập."
Đây là suy nghĩ duy nhất hắn có thể nghĩ ra để an ủi bạn mình.
Du Hành lắc đầu: "Tớ nghe theo sắp xếp là được rồi, nếu cậu muốn hỏi đề nào cứ đem đến tìm tôi là được."
Cuối cùng anh được sắp xếp bên trong Tòa C.
Quảng trường Tòa C đều đã chật cứng người, còn lại đa số đều là mấy dãy ghế dựa. Du Hành tìm được một chỗ ngồi trên cầu thang, liền chính thức ở đây.
Nhưng không đợi Trương Gia Thuật đến tìm anh cùng nhau làm bài tập, liền phát hiện anh đã không còn ở chỗ đó nữa.
Sau đó lại đến mấy lần cũng không gặp được người.
"Đi nơi nào rồi?" Trương Gia Thuật lầm bầm.
Một người phụ nữ trung niên ở bên cạnh dò xét nhìn hắn: "Có phải cậu đến tìm chàng trai cao cao gầy teo kia không?"
"Đúng đúng đúng, dì biết cậu ấy đi nơi nào không? Làm sao cả ngày đều không ở đây thế?"
"Cậu ấy đi rồi, nhập ngũ á! Nhờ tôi báo với cậu đừng đến tìm cậu ấy làm bài tập nữa." Chàng trai cao gầy kia cho bà một bịch bánh quy nhờ bà nhắn lại lời này, bà một hơi đã đồng ý rồi.
"Nhập ngũ?" Trương Gia Thuật trợn mắt há hốc mồm, sau đó mới kinh thán: "Sao cậu ấy lại lăn lộn vào đó..."