Du Hành bắt đầu nghe ngóng lộ tuyến lúc này có đi ngang hoặc gần thành phố Lâm An hay không.
"Điều này nói không chừng cũng có thể." Anh binh sĩ đi cùng nói: "Cũng phải xem tình hình gia thông và hệ số an toàn trên đường, có đôi khi vì tránh bầy Zombie, đi con đường xa hơn cũng là bình thường. Nói thí dụ trước đó chung tôi cũng không có kế hoạch đi về hướng bên này của các cậu, nhưng lúc tối đóng quân bị bầy Zombie bao vây, chạy trốn trong đêm đen đi sau phương hướng mới đến trường học của các cậu."
Từ Thiên rất hiểu tâm tình của Du Hành, cậu cũng hy vọng có thể đi ngang qua khu vực gần nhà cậu. Đây là nguyện vọng tốt đẹp. Vì vậy cậu vỗ vỗ bả vai Du Hành thay cho lời an ủi.
Đoạn đường này đi không thuận lợi cho lắm. Người rất nhiều, Zombie giống như con ruồi nghe được mùi thịt thối, liên tục không ngừng đến gần. Du Hành bọn họ bị phái đi làm công tác tuần tra, điều này Du Hành có kinh nghiệm, nên dạy lại bọn Từ Thiên. Nhưng bây giờ công việc này tăng cao độ khó cùng độ nguy hiểm —— không ít người bị Zombie cắn phải. Mọi người tuyệt vọng khóc la được ăn cả ngã về không bạo động dẫn đến áp chế khó khăn.
Công việc này không chỉ khiến thân thể mệt mỏi, tâm lý cũng mệt mỏi. Đi bộ trên đường, không ngừng có người gia nhập, không ngừng có người trong lúc hỗn loạn chết đi. Đến đến đi đi, vậy mà nhân số rõ ràng tăng lên.
"Đến đây! Nói với mấy người các cậu đấy! Xuống đây!"
Du Hành bốn người bọn họ cộng thêm mười một nam thanh niên trẻ trung cường tráng bị gọi xuống: "Xếp thành hàng!"
Du Hành nhìn thấy trên những chiếc xe khác cũng lục tục xuống không ít người, bước đến gần. Rất nhanh tụ tập lại vài trăm người. Anh nghĩ: có nhiệm vụ cần bọn họ làm sao?
Quả nhiên anh binh sĩ cầm đầu nói: "Từ hôm nay trở đi các người phải tiếp nhận huấn luyện tăng cường thể năng và chiến đấu, gia nhập vào đội binh tuần tra dự bị, đồng thời các đãi ngộ liên quan đến ăn uống cũng sẽ tăng lên tương ứng."
"Đội binh bọn hắn không?" Anh binh sĩ chỉ chỉ binh ca ca đi đi lại lại bên cạnh: "Bọn họ chính là đội binh tuần tra. Dựa theo sắp xếp lớp học đội ngũ tuần tra an toàn cho chung quanh, phát hiện vấn đề kịp thời báo cao cũng giải quyết ngay tại chỗ. Bởi vì lúc trước xảy ra xung đột với Zombie, đội binh tuần tra tổn thất quá lơn, nhân thủ không đủ, cho nên mới chọn lựa từ trong các người để huấn luyện làm quân dự bị."
Du Hành biết rõ binh tuần tra, lúc đó theo chân bọn hắn ngây ngốc trong đội tuần tra chỉ chênh lệch nhau có một chữ, trình độ khó khăn lại khác biệt như ngày và đêm. Có thể nói đội tuần tra là nội bộ, đối tượng phục vụ yếu là quần chúng, mà đối tượng binh tuần tra chính là tất cả các nhân tố không ổn định bên ngoài, chủ yếu là Zombie cùng tình hình giao thông và con người nguy hiểm khác —— ngoại trừ Zombie, thật sự có người đến cướp đoạt lương thực với quân đội, mấy ngày hôm trước anh đã chứng kiến chuyện này. Trong đó Zombie là nguy hiểm nhất đấy. Đội binh tuần tra cần phân tán đội ngũ chung quanh, loại bỏ nguy hiểm, đặc biệt thời điểm phát hiện Zombie tụ tập phản kích, cần phải kịp thời giải quyết và báo cáo.
Cho nên nói, đội binh tuần tra là nhóm người đầu tiên đối đầu trực tiếp với Zombie, rất có thể chết ngay trên miệng Zombie, bởi vậy người hao tổn tăng cao một đường thẳng tắp.
Du Hành nghĩ: dù nguy hiểm, đã bị kêu ra, chắc hẳn không dễ dàng từ chối được đâu.
Quả nhiên, có người nói: "Tôi có thể không đi sao?"
"Đúng vậy! Không thể để tôi tiếp tục phân phối qua bên kia khuân vác vật tư sao? Sức lực tôi lớn, có thể di chuyển rất nhiều!"
Anh binh sĩ cũng nói: "Có thể không đi."
Không ít người lộ ra nụ cười, lại nghe anh binh sĩ nói tiếp: "Nhưng lương thực của các người đều bị hạ xuống, trước kia một ngày ba bữa hai bánh bao một chai nước, bây giờ chỉ còn một ngày hai bữa một bánh bao một chai nước."
"Vì sao chứ! Không công bằng!" Mọi người la ó um sùm ba mồm tám miệng chen vào.
"Yên lặng!" Anh binh sĩ quét mắt nhìn bọn hắn: "Bây giờ là thời kỳ bất thường, vật tư có hạn, tăng cường cống hiến lớn cho người ra sức nhiều. Các người là thanh niên trẻ trung cường tráng, ưu thế đó lại không muốn cống hiến vì đoàn thể, vì để tránh lãng phí đồ ăn, đành phải khấu trừ đồ ăn của các người. Đương nhiên các người cũng biết nói, lúc trước các người giao nộp lương thực, nên phải có quyền lợi hưởng thụ đãi ngộ..." hắn nhìn về phía mấy người bị nói trúng tim đen: "Vậy các người còn nhớ rõ nghĩa vụ của các người kia? Thế thì chính là không phục tùng mệnh lệnh!"
"Cũng không phải tôi bằng lòng trưởng thành cao lớn mạnh khỏe như vậy, bây giờ tôi tình nguyện mình là một lão già đây này." Có một người đàn ông nói nhỏ.
Anh binh sĩ lại nghe thấy: "Phụ nữ, trẻ em, người già đều có công việc của mình, giặt rửa may vá, cho nên mặc kệ thân ở vị trí nào đều có bổn phận của chính mình. Được rồi không cần nói nhảm nữa, không đồng ý đứng qua bên trái, đồng ý đứng qua bên phải."
Du Hành và bọn Từ Thiên đứng ở bên phải.
Đứng ở bên trái xác thực có, nhưng chỉ chừng một trăm người, anh binh sĩ đưa người dẫn bọn hắn trở về, lộ ra vẻ tươi người với đám người bên phải: "Bắt đầu từ hôm nay chúng ta tập huấn luyện thể lực."
Huấn luyện diễn ra lúc sáng sớm, cả người đều đau nhức, bọn Du Hành chỉ được nghỉ ngơi buổi trưa, đợi đến buổi chiều đã bị thông báo đi theo binh tuần tra đi ra ngoài.
"Các người nhìn nhiều xem nhiều, học thêm một chút, đều là kinh nghiệm xương máu." Đây là lời nói huấn luyện viên hướng dẫn cho bọn hắn. Du Hành xác thực được lợi rất nhiều, đối với điều tra đã có sự hiểu rõ sơ bộ.
Anh nghĩ: về quê tìm cha mẹ không phải một lần là xong, anh và cha mẹ Trần Hằng chính là một trong hàng tỷ người bình thường rơi vào hoàn cảnh ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, anh không biết cha mẹ Trần Hằng còn sống hay không, nếu còn sống thì đang ở nơi nào? Chỉ bằng hiện trạng bây giờ của anh, anh không có năng lực một mình đi tìm người nhà của mình, dù cho đi được, nếu trong nhà không có người thì làm sao tìm được người trong biển người mênh mông này đây?
Anh có hai lựa chọn: một là tự mình nắm giữ lực lượng nhân thủ nhất định, như vậy có thể chủ động đi tìm. Hai là điều tiêu cực nhất, chính là đợi đến lúc người sống sót tự thành lập trật tự căn cứ, anh tin tưởng nhất định sẽ có đăng ký tương quan hộ tịch, đến lúc đó lại đi tìm. Cho dù cách nào cũng đều khó khăn.
Không có cách nào, loại hoàn cảnh này, tìm người không khác gì mò kim đáy biển.
Cho nên bây giờ cần gấp nhất chính là phải sống sót. Du Hành nghĩ: binh tuần tra là đường tắt ngắn nhất, chỉ cần anh cố gắng làm, cuối cùng sẽ có ngày gặp mặt.
Kế tiếp là quãng đường dài dằng dặc mà đầy trở ngại trùng trùng điệp điệp.
Điều khiến người ta vui vẻ nhất chính là, bốn người bọn họ làm việc mới rất thuận lợi – dựa trên ý nguyện ban đầu của bọn họ ở tận thế tự mình sống sót, không thiếu cảnh giác và dũng khí, bởi vậy hoàn thành công việc, không có người thương vong.
Cái khác chính là, đại đội đi trên đường đều có không ít quần chúng gia nhập, Từ Thiên vào lúc trực ban nghênh đón một đám người, lúc đưa bọn hắn vào chỗ cách ly kiểm tra, vậy mà gặp được cha mẹ và ông nội của cậu ấy!
Ở trong tận thế có thể gặp được người thân của mình là chuyện vui mừng vô cùng to lớn. Nhưng cậu ấy nghe bà nội mình đã qua đời, tuy bà chết già, ngoại trừ không gặp được cậu, nhưng cũng đi được an tường mạnh khỏe, cậu vẫn khóc rống như một đứa trẻ.
Đoạn đường này đi một chút lại ngừng một chút, đi suốt hai tháng, mùa hè đã đến. Nhiệt độ lên cao dẫn đến bộc phát bệnh tật. Vì vậy công việc của đội binh tuần tra lại gia tăng thêm một lượng lớn. Nhân thủ tăng tăng giảm giảm, vậy mà Du Hành lại có chân rết, được đề bạt trở thành tiểu đội trưởng, cấp dưới có mười người.
Anh tin tưởng đây là một khởi đầu tốt.
Cứ điểm quân đội ở thành phố Tân Đăng, vẫn luôn có liên hệ rất mật thiết với bên này. Hai tháng này bên kia cũng đang không ngừng xây dựng thêm, tiếp nhận một lượng lớn quần chúng nhân dân, lúc biết được báo cáo mới nhất nhân số bên này có gần sáu vạn người, trong thời gian ngắn quân đội bên kia không tiếp nhận được nhiều người như vậy. Bọn hắn có thể cung cấp vũ khí cùng vật tư, trợ giúp bên này xây dựng khu vực an toàn mới.
Vì vậy lúc bọn hắn tiến vào thành phố Tân Đăng, lúc cách cứ điểm quân đội chỉ ba ngày ngắn ngủi, toàn thể dừng bước, đóng quân ngay tại chỗ.
Bên trên lựa chọn trường đại học Tân Đăng làm căn cứ, ý định từ đại học Tân Đăng mở rộng xây dựng ra ngoài, sau này có thể cùng quân đội Tân Đăng chiếu cứng lẫn nhau.
Đại học Tân Đăng bỏ ra ba ngày thời gian để thanh lý sạch sẽ triệt để, binh tuần tra cả ngày lẫn đêm đều tuần tra bên ngoài trường học, người chung quanh đại học Tân Đăng không ngừng gia nhập, khoảng chừng hai vạn người. Mỗi người đều đang hết sức cố gắng sống sót, cuối cùng hội tụ thành một dòng suối lớn.
Lúc kết thúc mùa thu, căn cứ Tân Đăng đã được xây dựng trọn vẹn. Trong thời gian này, Du Hành và bọn Từ Thiên đều gia nhập quân ngũ rồi, đã có biên chế chính thức. Du Hành trở thành đội trưởng đội binh tuần tra thứ mười tám, chưởng quản cấp dưới có hai mươi tiểu đội, tổng cộng hai trăm người.
Trước kia cha Từ Thiên làm nhân viên nhà nước trong cục dân chính, sau khi dàn xếp xong xuôi nhận lời mời làm công nhân quả lý hộ tịch trong căn cứ, Du Hành liền nhờ ông hỗ trợ chú ý tên tuổi cha mẹ Trần Hằng khi đăng ký vào căn cứ Tân Đăng.
Sau này lúc căn cứ và quân đội vật tư qua lại lẫn nhau, xin đi theo, thành công điều tra được đến chỗ hộ tịch của quân đội, nhưng cũng không tìm ra được. Anh đưa đại lễ cho phó trưởng phòng hộ tịch, xin hắn giúp đỡ lưu ý.
Một lưu ý này, kéo dài đến mùa hè năm thứ bảy.
RT9009 khó có được nói chuyện với {Kí Chủ} của mình: "{Kí Chủ}, đã nhiều năm như vậy rồi, vì sao anh còn không từ bỏ nhiệm vụ này đây chứ?" Trong quá khứ nó những {Kí Chủ} nó khóa lại này, loại nhiệm vụ nhánh tiếp theo này, còn là nhiệm vụ nhánh trong nhiệm vụ tân thủ, phần thưởng rất ít đấy. Nếu thời gian dài không làm được, đa phần {Kí Chủ} đều sẽ từ bỏ trực tiếp tiến vào nhiệm vụ tiếp theo. Dù có kiên trì, cũng chưa từng thấy ai có thể kiên trì suốt bảy năm đấy.
Du Hành nói: "Nếu tôi là Trần Hằng, cho dù bao nhiêu năm, tôi đều không từ bỏ. Hơn nữa thế giới này đang xây dựng lại trật tự xã hội, tôi nhìn thấy hy vọng, tôi muốn hưởng thụ loại hy vọng này."
Anh ở chỗ này đã ngây người sắp bảy năm rồi. Từ lúc bắt đầu là người ngoài cuộc quan sát, anh đã hoàn toàn hòa nhập vào hoàn cảnh nhân vật: "Tôi có thể ở chỗ này trở nên cường đại hơn, đây là thêm vào thời gian."
Du Hành cũng đã từng nôn nóng, nhưng anh hối hận rồi suy nghĩ cẩn thận. Cùng với việc anh vội vã vùi đầu vào một cái nhiệm vụ, không bằng hảo hảo qua hết thời gian nhiệm vụ này. Trong đoạn thời gian này anh học tập, lấy ra tinh thần thi nghiên cứu sinh năm đó —— tuy không thi đậu. Nhưng anh đã học xong cách lái xe tăng, hoặc xong cách gửi điện báo, sửa xe. Những điều này đều là kỹ năng thực dụng cả đấy.
Sau khi anh ý thức được những thu hoạch của mình, anh liền không sốt ruột nữa.
RT9009 trầm mặc, không nói gì thêm. Nó nghĩ: đây là một người thông minh. Thật ra nhiệm vụ tân thủ rất đơn giản, rất nhiều người đều vội vàng qua đi, giống như chơi game vậy, luôn không quá để ý đến sự hướng dẫn ban đầu. Thật ra, nhiệm vụ tân thủ mới là trạm đầu tiên để {Kí Chủ} đề cao thực lực, mặc dù hệ thống trao đổi có vô số vật phẩm có thể đề cao thực lực, thế nhưng yêu cầu nhiều điểm lương hỏa, trong thời gian ngắn không thể gom góp được đủ điểm. Dù có thể gom đủ, nhưng {điểm kỹ năng} nếu có thể thông qua nhiệm vụ thế giới học tập được, đây không phải càng lợi ích thực tế hơn sao?
Đây là hệ thống truyền bá tri thức thế giới, không phải hệ thống trao đổi thế giới.
RT9009 rất chờ mong sự biểu hiện sau này của vị {Kí Chủ} này.