"Độ khó: cấp bậc khó khăn
Mục tiêu công lược: có được vé vào cổng thành.
Phần thưởng hoàn thành: 150 điểm lương hỏa
Thất bại trừng phạt: Trừ 50 điểm hỏa điểm
Mặt khác: ***(chờ xác định) "
"Kí chủ có ba mươi phút chuẩn bị, sau ba mươi phút không có thời gian đếm ngược, truyền tống thẳng đến thế giới nhiệm vụ, xin kí chủ nắm chắc thời gian."
"Vé vào cổng thành?" Du Hành nỉ non: "Là vé vào cổng khu vực an toàn sao?"
"Nhanh đi nhanh đi, trễ là không mua được nữa! Ôi chao đứa nhỏ này, làm sao còn ngẩn người như vậy..."
Anh bị đẩy ra cửa, đi thêm vài bước mới ngừng lại, nhìn lại cánh cửa đã đóng, bên ngoài còn phủ lấy vài mành dày đặc, chợt nhìn thật đúng không nhận ra đây là một cánh cửa.
"Khục khục..."
Trong không khí mùi hương không dễ ngửi, Du Hành lúc này mới phát hiện thì ra bên ngoài một mảnh sương mù mịt mờ, anh cúi đầu nhìn trong tay, một tay cầm lấy một túi đồ đạc, đơn giản xem xét chính là tiền, tay kie cầm một túi vải như đồ vật, mở ra xem chính là khẩu trang.
Anh vội vàng đeo khẩu trang lên.
Khẩu trang này khác hắn những khẩu trang bình thường anh nhìn thấy trước kia, không nói những thứ khác, độ dày bên trên dày hơn rất nhiều, sau khi đeo vào, có thể nói đều khó thở rồi, chỉ cảm thấy hít vào thở ra miệng và mũi đều nóng vù vù đấy.
Thế nhưng lại không thể không mang, sương mù bên ngoài vừa ngửi đã khiến người ho khan, khó chịu rồi.
Du Hành trước cất tiền trong tay vào túi áo, trái xem phải xem, vẫn lựa chọn trở về nhà —— đóng cửa lại, anh sờ túi lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào, không để ý đến một đống câu hỏi, anh tìm một phòng vệ sinh chạy vào rồi khóa cửa lại, tranh thủ hấp thu ký ức của thân thể này.
Thế giới này vào nửa năm trước đột nhiên xuất hiện sương mù bao phủ, chỉ ngẫu nhiên mới có thể tiêu tán không có thời gian cố định gì cả.
Sương mù không tầm thường, ngửi phải nhiều hơn sẽ khiến người sinh bệnh, nửa năm này mỗi ngày bệnh viện đều tiếp nhận người bệnh về đường hô hấp đếm không xuể, còn có vài ca bệnh phổi... Sương mù này có vấn đề, mọi người đều biết sự thật, thế nhưng rốt cuộc có vấn đề gì, còn chưa có kết luận.
Trên TV, trên internet mỗi ngày đều có các chuyên gia, giáo sư này kia sắc mặt đầy nghiêm trang nói ra cách nhìn của mình, mỗi ngày cơ cấu quyền uy của quốc gia đều đưa ra tin tức, nhưng cách diệt trừ lại dùng những thuật ngữ chuyên nghiệp cao thâm, cũng không có cóc khô gì:
Sương mù này từ nơi nào đến? Trong đó có thành phần gì? Đến cùng tạo thành nguy hại gì với cơ thể con người?
Không có kết luận!
Không có cách nào, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, quần chúng quảng đại đối với cuộc sống luôn tràn đầy tính bền dẻo, có sương mù? Ngửi phải sương mù thân thể không khỏe mạnh? Thế thì không ngửi nữa chẳng phải được rồi sao?
Bởi nguyên nhân này thúc đẩy ngành sản xuất khẩu trang và các ngành tương quan phát đạt thịnh vượng. Đủ loại khẩu trang, mấy lớp mấy tầng, chất liệu, chức năng (bên trong còn gắn máy móc nhỏ có thể thay thế pin)... Còn có đủ loại quần áo phòng hộ, vải mành che mới, loại bỏ không khí, lưới phòng hộ dùng cho gia đình.... Trong nửa năm này như cỏ dại không ngừng mọc lên.
Chính phủ cũng đều đặn cung cấp một ít khẩu trang, gia đình tự gánh vác đủ loại đồ vật nhỏ.
Sương mù này luôn không rõ ràng cho lắm, cần phải nghĩ cách đề phòng trước.
Nói đến đây, vừa lúc hôm này siêu thị lớn phía trước có bán khuyến mãi đủ loại khẩu trang kiểu mới, quần áo phòng hộ đều rất rẻ.
Sương mù này hầu như mỗi ngày đều có, vừa sợ hãi, lại chán ghét, người còn có thể không ra khỏi cửa sao? Đây nhất định không có khả năng, đã muốn đi ra ngoài, tự nhiên phải võ trang đầy đủ, bởi vậy đủ loại sản phẩm khẩu trang, quần áo phòng hộ đều vô cùng được chào đón.
Người luôn cảm thấy đồ đạc mới mới tốt, có lẽ lúc này khẩu tranh cách ly sương mù có hiệu quả mạnh hơn trước đây?
Dù sao lần này bán đại hạ giá, giá cả rất rẻ, đi xem cũng không tệ.
Người lớn trong nhà nguyên chủ Lục Hằng chính là nghĩ như vậy, vì vậy cuối tuần Lục Hằng ở nhà liền đuổi cậu đi ra ngoài xem, nếu thực dụng, giá cả cũng phù hợp... thì mua một bộ về nhà.
Sau khi xem xét kỹ càng bối cảnh hai lần, trong lòng anh đã có một vài suy đoán cho sau này, lúc này Du Hành mới đem lực chú ý đặt trên bối cảnh bản thân Lục Hằng và gia đình của cậu ấy.
Thân thể này tên là Lục Hằng, năm nay mười chín tuổi, đang học cấp ba, qua năm tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp trung học. Từ nhỏ cha mẹ đã ly dị, đi theo mẹ tái giá đến nhà họ Lục, sau này mẹ cậu sinh một trai một gái, là long phượng thai, đều nhỏ hơn cậu ba tuổi.
Có câu nói: đã có mẹ kế thì có bố dượng, đổi lại cũng không khác gì cho lắm, đã có bố dượng cũng sẽ có mẹ kế.
Ban đầu mẹ Lục Hằng quả thật yêu thương cậu lắm, bằng không cũng sẽ không trẻ tuổi tái hôn còn bằng vòng mang theo cậu. Nhưng sau này, mẹ cậu sinh kết tinh tình yêu với người chồng hiện tại, một đôi long phượng thai —— mẹ cậu lần thứ hai kết hôn là cuộc hôn nhân đầu tiên của chồng bà, quả thật ông ấy vô cùng yêu thương bà, nên mới có thể không so đo việc cô mang theo con ghẻ kí sinh gả cho ông ấy.
Nhưng đợi đến lúc đã có con cái của mình, con trai chồng trước ở trước mắt bà cũng càng ngày càng chướng mắt rồi.
Mà mẹ Lục Hằng trôi qua cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc, đối với người chồng trước say rượu thích đánh bạc càng thêm khó chịu, nếu không có Lục Hằng, đây chính là cuộc hôn nhân mỹ mãn mà bà thiết tha mơ ước.
Thế nhưng Lục Hằng tồn tại nhắc nhở bà, đâm vào trái tim bà và người chồng hiện tại, đồng thời cũng làm cho mẹ chồng thỉnh thoảng nói những lời đâm chọc bà.
Lòng người sẽ thay đổi. Mẹ Lục Hằng – bà Trần Quý Thư vì giữ gìn gia đình ấm êm, vào năm Lục Hằng học lớp bốn tiểu học, liền gửi cậu vào ký túc xá trường học, thẳng đến khi cấp ba.
Hiện tại là kỳ nghỉ đông, Lục Hằng về nhà ở, mặc dù không cảm thấy bầu không khí gia đình. Cũng may tính cách cậu từ nhỏ đã yếu ớt tự ti, cũng đã hiểu thông suốt, chỉ muốn sau khi thi đại học xong sẽ đi nơi khác học đại học, sau này chính mình tự lực cánh sinh.
Bà Lục đẩy cậu ra cửa mua đồ, cậu cũng đồng ý.
Du Hành lại đúng lúc này đến đây.
Mở to mắt, Du Hành ho khan trầm thấp vài tiếng. Luồng sương mù này thật sự cổ quái, khiến anh cảm thấy nguy hiểm quỷ dị, đây là trực giác dưỡng thành do trường ký đối mặt với nguy hiểm mà ra.
Thế nhưng sương mù trước mắt này, dường như chỉ giống sương mù sớm mai bình thường, chỉ mang đến tổn thương nhất định cho con người, ví dụ như các bệnh về đường hô hấp. Thế nhưng nếu chỉ như vậy, xa xa không đủ để gọi là "Tận thế".
Nhưng yêu cầu của nhiệm vụ "Lấy được vé vào cổng thành". Vé vào cổng đối ứng với cổng thành nào? Đây là điểm thứ hai trước mắt Du Hành cần biết.
"Được rồi, bây giờ trước đi siêu thị xem một chút đi." Sau khi chải vuốt lại một lần, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa thúc dục anh, sau khi mở cửa đại khái anh đã nhận ra ai, rời khỏi nhà anh dựa theo trí nhớ của Lục Hằng đi về hướng siêu thị.
Người đi trên đường không nhiều lắm, bây giờ buổi sáng hơn mười một giờ, chủ nhật, trong nội thành lưu lượng người lưu thông thế này thật không bình thường. Nhưng ở bối cảnh nơi này, mọi người sẽ tự giác giảm bớt tần suất đi ra ngoài là rất bình thường.
Mỗi người đều võ trang đầy đủ, bao bọc cực kỳ kín kẻ.
Thời điểm anh đi đến siêu thị, anh đẩy cửa thủy tinh ra, rất nhanh cánh cửa phía sau đã được nhân viên siêu thị đóng lại.
Trong siêu thị to như vậy đầy ắp người, hoàn toàn khác biệt với bên ngoài đường chỉ lẻ tẻ vài người, hơn nữa đại đa số mọi người đều lấy xuống khẩu trang hoặc tầng phòng hộ của mình.
Du Hành nhìn chung quanh một chút mới phát hiện, tầm mắt nhìn trong siêu thị này rất rõ ràng, há miệng đều là không khí tươi mát. Lại xem xét, thì ra bên trong mở rất nhiều máy lọc không khí, mỗi một người khách sau khi đi vào lại nhanh chóng đóng cửa lại, sương mù kia nhân cơ hội tuôn vào rất nhanh đã bị mấy chiếc máy lọc không khí hấp thu mất.
Anh hít sâu một hơi, tuy trong không khí vẫn còn mùi nhân công trừ độc, nhưng mùi hương vẫn tốt hơn bên ngoài rất nhiều.
"Đây là máy lọc không khí kiểu mới nhất! Mọi người nhìn xem, không nói những thứ khác, không khí trong siêu thị có dễ ngửi không? Đều là công lao của máy lọc không khí này đấy!"
"Mọi người nhìn xem khẩu trang này, từ nguyên vật liệu mới nhất làm ra đấy, gọi là hóa chất xx, hiệu quả ngăn cách sương mù tốt nhất, đầu này còn có chứa một máy hút mini loại bỏ khí, cho dù sương mù đến, cũng lập tức bị loại bỏ, nhìn cái này hiệu quả tốt hay không..."
Nhân viên chào hàng càng không ngừng quảng cáo, Du Hành cầm mấy cái sản phẩm nhìn nhìn, còn sử dụng bản thuyết minh rõ ràng mặc cho người nhìn. Anh xem kỹ vài lần, anh biết đại khái cấu tạo cùng nguyên lý làm ra thế nào.
Chỗ tốt đọc vạn quyển sách ở ngay chỗ này.
Trong thế giới nhiệm vụ trước, ngoài chuyện chính, ngoại trừ giết Zombie đào hạt châu, chính là đọc sách. Sau này không có Zombie giết, Trương Hằng Tuệ cũng chết, thời gian anh đọc sách cũng càng dài.
Tuy không đến mức có lợi hại lấy được bao nhiêu thành tựu, nhưng nhìn hiểu cấu tạo đơn giản khẩu trang trong tay vẫn dư sức đấy. Nhưng máy lọc không khí này rất đáng xem, anh cảm thấy phải tìm hiểu kỹ càng... anh cần mở một máy ra mới xác định được suy đoán bên trong.
Trong kỳ khuyến mãi này, một máy lọc không khí cộng thêm năm khẩu trang, một bộ quần áo phòng hộ tính nguyên một sét, chỉ cần 666 nguyên. Một chiếc máy lọc không khí đã bán 579 nguyên rồi, giá bán một cái khẩu trang 64 khối.
Du Hành đếm tiền trong túi, cho tiền vừa đủ một bộ đấy, một bộ này, tính đi tính lại, mẹ Lục Hằng và một nhà bố dượng cùng em trai em gái vừa đủ mỗi người một cái, còn bộ quần áo phòng hộ kia không biết cuối cùng sẽ chia cho ai.
Du Hành cảm thấy quả thật khẩu trang này mạnh hơn khẩu trang mình đang đeo, khẩu trang anh đang đeo chỉ là khẩu trang ba lớp vải bình thường, tự chính Lục Hằng làm đấy.
Nguyên chủ nghỉ trở về nhà vài ngày, ra vào đều dùng cái này, mẹ cậu Trần Quý Thư cũng không hỏi han một câu.
Trong trí nhớ Lục Hằng, Du Hành cảm thấy Trần Quý Thư không phải không yêu con trai lớn này, chỉ là luôn ràng buộc như vậy, khiến bà không cách nào thật lòng thật dạ yêu thương cậu được.
Hơn nữa tính tình Lục Hằng tự ti, không giỏi ăn nói, so sánh với em trai em gái được nuông chiều tùy ý làm nũng bán manh, dĩ nhiên khiến Trần Quý Thư ít nhìn đến con trai cả của mình, chuyển dời ánh mắt đến trên người con gái út nhiều hơn.
Lục Hằng lại tự giác hiểu sự hiện hữu của mình mắc nợ nhà họ Lục, dù sao không có quan hệ huyết thống, nhà họ Lục cũng nuôi lớn cậu. hắn. Cách nghĩ mơ hồ này bắt đầu từ lúc cậu hiểu chuyện, luôn đảo quanh trong đầu cậu, cũng bởi vậy, cậu cũng không dám đi làm những chuyện hấp dẫn lực chú ý của mẹ cậu. Bằng không sẽ cảm thấy rất có lỗi với em trai, em gái. (Editor: nghe tội ghê, đứa nhỏ thiếu tình thương của mẹ, còn hiểu chuyện như thế....)
Du Hành nghĩ nghĩ, may sâu bên trong khẩu trang là hình lưới loại bỏ không khí, ngược lại anh có thể làm được, chỉ là không có vật liệu. Muốn mua vật liệu, địa điểm không gần đây, anh đeo khẩu trang đơn sơ như vậy, lại không có một bộ quần áo phòng hộ, bại lộ trong sương mù này quá lâu, tóm lại không quá an toàn.
Cũng may Lục Hằng có ý thức làm công, ngày nghỉ, nghỉ đông hay nghỉ hè, những năm gần đây tiết kiệm cũng được một ngàn, nên vẫn mua nổi khẩu trang cùng một bộ quần áo phòng hộ. Nhưng anh muốn mua chiếc máy lọc không khí mới nhất trong siêu thị mang về nghiên cứu một chút, nếu có thể cải tiến, bán đi cũng có thể kiếm được tiền.
Lục Hằng không muốn lại tốn tiền nhà họ Lục, thậm chí còn đình sau khi vào đại học không lấy tiền sinh hoạt phí, tự mình đi làm thêm kiếm tiền, đợi sau khi tốt nghiệp trả lại phí nuôi dưỡng. Có phần tâm tư này, Du Hành cũng không làm trái lại. Bởi vậy, anh rất cần tiền, phải tự mình kiếm được.
Dưới bối cảnh này, kiếm được tiền từ kỹ thuật này càng đáng tin cậy hơn.
Dù không kiếm được tiền mua vật tư, anh cũng có thủ đoạn đặc thù để sử dụng.
Màn sương mù khiến người ta có cảm giác ẩm ướt dinh dính, dính vào làn da vô cùng không thoải mái. Mặc quần áo dày hơn, rất nhanh cũng sẽ bị thấm ướt, vải vóc dán lên làn da, càng khiến người ta khó chịu hơn.
Mặc quần áo phòng hộ, quả thật ngăn cách màn sương mù ở bên ngoài, vị trí mũi có một máy nhỏ hấp thu loại bó khí ra ngoài, để người có thể tự do hô hấp.
Nhưng trên bản thuyết minh đã nói, lượng không khí chỉ đủ cho việc đi đường, nếu như chạy nhanh... vậy thì không đủ, bảo người sử dụng phải hết sức chú ý khống chế, nếu bởi vì sử dụng vô độ tạo thành vấn đề hít thở không thông, gây nên thương tích là không gánh chịu bất cứ trách nhiệm nào.
Du Hành liền đi từ từ, đối chiếu với ký ức Lục Hằng đi trên con đường quen thuộc.
Có xe điện càng không ngừng theo chạy qua bên cạnh anh, điều này hấp dẫn sự chú ý của anh. Bởi vì tầm mắt bên ngoài không tốt, xe điện chạy rất chậm, một mực vang lên tiếng bóp kèn.
Anh đặc biệt dừng lại ven đường bên cạnh, quả nhiên một lát sau lại thấy một chiếc xe điện tới, lần này anh nhìn rõ ràng rồi, là giao hàng đấy. Cẩn thận suy nghĩ, quả thật dịch vụ giao hàng này đang rất hot, có người sợ ra ngoài tình nguyện đặt hàng giao tận nơi, cũng có người không e ngại sương mù đi giao hàng đấy.
Sau đó anh tiếp tục dạo phố, đợi đến lúc thật sự quá mệt mỏi, mới đi trở về. Trong lòng hạ quyết tâm từ hôm nay trở đi phải bắt đầu tu luyện [Quy tắc chung kiện thể], tìm cơ hội phục dùng dịch cải tiến gien, cũng phải bắt đầu rèn luyện toàn diện mới được.
Trở lại nhà họ Lục, bọn hắn đã ăn cơm xong.
Trần Quý Thư oán trách giữ chặt tay anh: "Sao bây giờ mới trở về? Có phải đi đâu bên ngoài chơi hay không, hoàn cảnh bên ngoài không tốt, cũng không thể ở lâu bên ngoài."
Lại là cái dạng này, học sinh cấp ba mười chín tuổi, cũng không phải đứa trẻ con còn ham chơi. Nhưng nếu là trẻ con, làm sao bà ấy lại cam lòng để mẹ chồng bảo Lục Hằng đi ra ngoài mua đồ mà không lên tiếng?
Nói quan tâm, cũng không thấy Trần Quý Thư có hành động thực tế gì.
Du Hành vào lúc Trần Quý Thư nói để phần cơm của anh trong phòng bếp, sau đó chính mình đi vào phòng bếp mở nồi cơm điện bới cơm, còn thừa một chén cơm không đáng kể, đồ ăn cũng chỉ là một chén rau nhỏ.
Cho dù nhìn thế nào, cái nhà này hoàn toàn không để lại một vị trí nào cho Lưu Hằng —— một bát cơm nhiều hơn nửa bát này, nói rằng cho Lục Hằng, Du Hành không quá tin tưởng.
Mâu thuẫn. Vô hình bỏ qua. Lạnh lùng.
Du Hành từ lúc vào cửa đến lúc ăn cơm chiều, rửa chén xong trở về phòng, chỉ nửa tiếng, anh đã thể nghiệm toàn bộ rồi.
Cả nhà này, sự hòa hợp này không cách nào cho người ngoài chen chân vào được. Một người ngoài như Du Hành đều cảm giác được, chứ đừng nói chi là nguyên chủ Lục Hằng.
"Mẹ, khẩu trang này quá xấu xí, ngay cả hoa văn cũng không có, thoạt nhìn quê gì đâu đó."
"Vậy cũng phải đeo, mẹ thấy cái này mạnh hơn trước kia một chút, để mẹ xem bản hướng dẫn... Ai, phải theo tình hình này thôi... A... Quả nhiên không khí trong lành hơn nhiều, nạp điện cũng rất thuận tiện."
"Nạp điện thật là phiền phức quá đi."
"Không có việc gì, mẹ sẽ nạp điện đầy đủ cho các con dùng."
Người một nhà chia năm cái khẩu trang ra, một bộ quần áo phòng hộ, cho người chủ gia đình lạ Lục Nguy dùng.
Bà Lục nói: "Đợi A Nguy dùng tốt, chúng ta lại đi mua thêm vài món." Trong nhà những người khác đều có quần áo phòng hộ, sản phẩm mới dùng tốt nhất định trước phải cho con trai sử dụng rồi.
Trần Quý Thư ở bên cạnh cũng cười tủm tỉm nói được, trong đầu bà đột nhiên xẹt qua mấy hình ảnh, thế nhưng không đợi suy nghĩ kỹ, đã bị con gái út Lục Lộ quấn lấy rồi.
Trên ghế salon phòng khách cười nói vui vẻ, Du Hành trong phòng nhỏ sửa sang lại đồ vật của nguyên chủ Lục Hằng.
Đồ đạc thật tình không nhiều lắm, cậu chỉ mang theo sách cùng mấy bộ quần áo. Bây giờ là hai mươi tháng mười hai âm lịch, mùng sáu mới đi học lại. Tính toán đâu ra đấy ở đây không đến nửa tháng, nên Lục Hằng mang theo đồ đạc rất giản lược.
Sách vở mở ra, đều là kiến thức khá quen thuộc.
Anh ngồi trên giường mài mò máy lọc không khí mới mua được, trước trước sau sau bỏ ra năm giờ đồng hồ, triệt để hiểu rõ, còn ghi ghi chép chép làm ra bốn phương án cải tiến. Đợi khi ăn cơm tối xong, lại trở về phòng sửa chửa lại, định ra hai phương án tốt nhất.
Trải qua sửa chữa, cả chiếc máy lọc không khí càng thêm tiết kiệm năng lượng, nhẹ nhàng, hiệu quả cũng tốt hơn. Tuy nói trên mặt lý luận, chỉ cần tiến hành thí nghiệm, thành quả cuối cùng cũng xấp xỉ.
Làm hết những thứ này, anh muốn đi liên hệ thử với những xưởng sản xuất máy lọc không khí này, anh vừa đứng lên, mới nhớ ra nguyên chủ Lục Hằng không có điện thoại, trong phòng ngủ càng không có máy tính.
Xem thời gian, mới mười giờ đêm. Anh thoáng suy nghĩ, tiệm Internet gần đây cũng không xa, đi bộ mười phút là đến, vì vậy Du Hành ăn mặc tốt, tầng tầng bảo hộ, mở cửa phòng định đi ra ngoài.
Bên ngoài Trần Quý Thư cùng hai con đang xem TV, chồng của bà Lục Ngụy bởi vì phải đi làm nên đã sớm đi ngủ, mẹ chồng Lục lớn tuổi, cũng đã đi ngủ từ sớm.
Thấy bộ dáng Du Hành muốn đi ra ngoài, Trần Quý Thư sửng sốt: "Tiểu Hằng à, con muốn đi đâu?"
"Có chút việc đi ra ngoài một chút, lập tức trở về."
Trần Quý Thư nhìn nhìn anh, mặc trên người rõ ràng chính là bộ quần áo phòng hộ mới vừa mua hôm nay, giọng nói ồm ồm nén ở bên trong.
Đúng lúc này bà mới nhớ tới, con trai cả không được chia một thứ gì đây này!
Lập tức bắt đầu hối hận... quên sạch chuyện này lại vây quanh quan tâm thỏa đáng, bà đứng lên đi đến bên người Du Hành: "Con muốn đi đâu? Đêm hôm khuya khoắt không an toàn, nếu không ngày mai lại đi?"
Bởi vì màn sương mù phiền lòng này, gần đây cướp bóc trộm cắp đều nhiều hơn rất nhiều, đêm hôm khuya khoắt đi ra ngoài, tối om mà bị cướp, camera giám sát đều không xem được bộ dáng người ra sao.
"Muốn đi tiệm Internet kiểm tra tư liệu, cuộc thi cần dùng."
Chuyện học tập là chuyện lớn, Trần Quý Thư gật gật đầu. Bà thoáng do dự một chút, lại không nói ra lời để con trai đi vào phòng mình dùng máy tình... nhưng Lục Ngụy ngủ rồi, ồn ào đến ông ấy sẽ không tốt.
"Không thể để ngày mai sao?"
Du Hành lắc đầu: "Rất gấp, hôm nay cần hiểu rõ."
Con trai muốn tiến tới, còn có thể ngăn cản sao?
Trần Quý Thư liền nói: "Vậy được, sớm trở về, mang theo chìa khóa trong nhà chưa?"
"Mang theo rồi."
Đợi con trai đi ra cửa, Trần Quý Thư liền nghĩ: ngày mai phải cho cậu một ít tiền tiêu vặt. Cũng do trí nhớ bà không tốt, đã quên mua một phần cho Lục Hằng. Cũng may đứa nhỏ này ngày bình thường có lẽ đều tiết kiệm tiền sinh hoạt, chính mình linh hoạt mua.
Bà cho rằng đây là Lục Hằng dùng tất cả tiền sinh hoạt mua đấy.
Lục Tân cùng Lục Lộ vẫn ngồi như vậy không nói chuyện, đợi Du Hành đi ra ngoài rồi, Lục Tân mới nói: "Mẹ, con cũng muốn đi ra ngoài." Ở trường học ít nhất còn có thể mang khẩu trang tán dóc, không nghĩ đến nghỉ về nhà, ngay cả cửa cũng không được đi ra ngoài.
"Không được, con thành thành thật thật ở nhà xem tivi cho mẹ."
Lục Tân uốn qua uốn lại: "Vậy hắn, sao Lục Hằng có thể đi ra ngoài?"
"Cái gì Lục Hằng, phải gọi anh, nó là anh con, lớn rồi nên mẹ mới yên tâm để anh con đi ra ngoài, còn con sao? Mẹ cũng không dám thả con đi ra ngoài chơi."
"Nha." Lục Tân lại rơi đến trên ghế sa lon, một lát sau còn nói: "Con đây muốn xem phim."
Lục Lộ cũng nói: "Con cũng muốn xem, trên TV không có tiết mục gì đẹp mắt cả."
Lục Tân nhảy dựng lên: "Con đi mở máy tính!"
"Hai con nhỏ giọng một chút, đừng ồn ào đến cha hai con! Đeo tai nghe vào!"
Bên này sau khi Du Hành đi ra ngoài, từ từ đi ở ven đường. Bất cứ giây phút nào anh cũng đều cảnh giác, tùy thời chú ý hoàn cảnh chung quanh. Đến tiệm Internet, thuê 1 tiếng, bỏ ra 2 khối rưỡi.
Anh đem tư liệu mình sửa sang lại, không có gì ngoài bộ phận trung tâm, nén thành file nén, gửi đến mail trên trang web.
Tiếp theo là đợi bên kia phản hồi.
Đây chỉ là một biện pháp kiếm tiền Du Hành thuận tay nghĩ ra, mồi đã vứt đi, anh cũng mặc kệ.
Anh bắt đầu lên mạng tìm kiếm tin tức nửa năm gần đây của thế giới này.
Màn sương mù này chắc chắn có vấn đề, chắc chắn có mối quan hệ lớn lao đến tận thế.
Trong tận thế, thứ quan tâm nhất chính là đồ ăn, thuốc men, và nơi chốn an ổn. Du Hành xem kỹ tất cả các tin tức. Nửa năm này, không khí vượt mức, trừ ẩm ướt, các loại sản phẩm khẩu trang phòng hộ mới xuất hiện, vô cùng được ưa chuộng.
Anh không ngừng xem đi xem lại một tin tức, nói năm nay thu hoạch ngày mùa ở một nơi nào đó sản lượng hạ thấp. Cũng không biết có liên quan hay không.
Trên internet tin tức pha tạp lộn xộn, nhưng tổng thể mà nói vẫn để cục diện tốt nhất lên đầu.
Trước khi đi, anh thoáng nhìn qua hòm thư, chưa có phản hồi. (Editor: 11h đêm còn người làm việc sao???!!!)
Sau khi rời khỏi tiệm Internet anh không trực tiếp trở về nhà họ Lục, mà đi đến siêu thị và cửa hàng trong trí nhớ.
Ban đêm ngược lại náo nhiệt hơn ban ngày, đủ loại ánh đèn chiếu sáng đường đi, người che phủ cực kỳ chặt chẽ bắt đầu đi từ trong nhà ra, bắt đầu cuộc sống về đêm của bọn hắn.
Anh thấy không cách nào làm việc thuận lợi ở siêu thị, nên đành đi về nhà họ Lục trước.
Lúc trở lại nhà họ Lục, đã là 12:30.
Trong phòng tối đen như mực, có lẽ đều đã ngủ cả rồi.
Du Hành cũng không bật đèn, mò mẫm đi đến nhà vệ sinh rửa sạch mặt, ngửi mùi nước có chút kỳ quái.
Hít hà, là một loại mùi hôi thối quái dị, cực kỳ nhạt.
Anh mở đèn nhà vệ sinh, híp mắt, dưới ánh sáng nhìn kỹ nước đang chảy, thấy màu sắc đều phù hợp với bình thường.
Ngay chỗ quạt gió phòng vệ sinh, có một đoàn sương mù màu trắng không ngừng liên tục chui vào, lúc đi ngang qua Du Hành như có sức sống, nhắm thẳng vào miệng mũi làn da của anh chui vào.
Hình dung như vậy quả thật rất kinh hãi, nhưng lại rất phù hợp với trạng thái hoạt động của sương mù này.
Anh trở lại gian phòng đóng cửa lại, dùng quần áo nhét hết khe hở ở cửa chỉ còn lại một lỗ hổng, lại đem máy lọc không khí đặt bên cạnh lỗ hổng đó.
Anh mở đèn pin vừa mới mua tại siêu thị, chiếu vào cạnh cửa, quả nhiên một lát sau, từng đám sương mù lại chui vào, bị máy lọc không khí hấp thu nguyên vẹn nuốt vào, một lát sau lại bài xuất ra một cách cửa khác thành luồng không khí mới.
Cứ như vậy anh nhìn chằm chằm mười phút, Du Hành cảm thấy vô cùng khốn đốn. Lập tức tắt đèn pin đi, ngồi ở trên giường tu luyện tâm pháp kiện thể.