Nhiệm vụ chi nhánh thu thập hạt châu cấp mười, Du Hành vẫn luôn không lấy được, ngược lại hạt châu đỉnh cấp chín anh có không ít.
Sau đó anh và Trương Hằng Tuệ đến bên cạnh Đông Nam, lần đầu tiên nhìn thấy Zombie động vật sinh sống trên biển, tôm cá cua lên bờ một lượt, hình thể to lớn cỡ con chó, còn có mấy cái chân rất dài, bò vô cùng nhanh.
Có cá còn có thể phun vẩy cá, vẩy cá kia vô cùng sắc bén, hơn nữa khi áp vào da thịt người liền giống như vật sống chen vào trong, chui vào trong máu. Sau đó người nọ sẽ bị khống chế đi về phía biển, chủ động biến thành đồ ăn trong mâm của Zombie.
Căn cứ Đông Nam trùng kiến lại, gọi đó là một loại ký sinh khống chế tinh thần thức, cho đến nay không cách nào giải được, chỉ có thể kêu gọi quần chúng săn bắn phải phòng hộ thân thể kỹ càng, phòng ngừa vẩy cá tiếp cận.
Du Hành nếm được không ít đồ ăn mới lạ: hạt châu Zombie có mùi vị rong viển, mùi vị biển, còn có mùi cá nướng...
Bọn họ ngây người ở chỗ này hồi lâu, đã lấp đầy hạt châu trong nửa chiếc nhẫn trữ vật của anh.
Nhưng lượng cơm bọn họ ăn càng lúc càng lớn, hạt châu càng thấp càng ăn rất nhiều, mà Zombie cao cấp đao thương bất nhập, bắt đầu săn giết khá khó khăn. Sau khi săn giết thành công, bị thương cũng hấp thụ hạt châu cấp cao mới có thể khỏi hẳn.
Bởi vậy hạt châu trong nhẫn trữ vật gia tăng nhanh, tiêu hao cũng nhanh.
Đội săn bắn căn cứ Đông Nam còn lầm bầm: làm sao cứ cảm thấy Zombie cá ít đi nhiều như vậy.
Bọn hắn đã thành lập tường thành cao cao dày đặc, để ngăn cách hướng mặt biển, hầu như mỗi ngày tường kia đều bò đầy Zombie tôm cá cua, nhưng mấy năm này cảm thấy ít đi rất nhiều.
"Số lượng Zombie giảm bớt!"
"Tin tức tốt" này khiến mọi người buông lỏng được hồi lâu.
Tận thế năm thứ mười bảy, căn cứ Đông Nam trùng kiến lại, một lần nữa bị Zombie vây thành, một lần nữa rơi vào tay giặc, sau đó mấy vạn quần chúng bắt đầu chuyển đi.
(Editor: Tận thế năm thứ 17, vậy đúng là đoạn trên tác giả tính nhầm tuổi của Hằng Viễn – Hằng Tuệ rồi)
Nghe nói căn cứ Hoa Khu thủ đô sửa đổi quản lý, trong đó khu bảy không cần kiểm tra đo lường thân thể. Vì vậy Du Hành và Trương Hằng Tuệ lẫn trong đó, một đường bôn ba đi đến căn cứ thủ đô.
Căn cứ thủ đô quả thật vô cùng rộng lớn, nghe nói từ căn cứ từ bên ngoài đến bên trong chia làm sáu khu, từ một đến ba là người dân bản xứ thủ đô, từ khu bốn đến khu sáu, xây dựng thêm từ sau tận thế, phía sau đều là dân chạy nạn đến, đa phần đều vào ở ba khu sau.
Còn có một khu bảy, không chính thức truyền ra ngoài, được bí mật gọi là: bên trong cơ thể virus Zombie vượt chỉ tiêu kiểm tra đo lường, có 50% và đã ngoài khả năng Zombie hóa, không được phép vào căn cứ, toàn bộ đều ở chỗ này.
Tuân theo nguyên tắc quan tâm nhân văn, căn cứ thủ đô cũng không tiến hành khu trục những người có chỉ số vượt chỉ tiêu này, thậm chí còn mở con đường kiểm tra đo lường đặc thù ở khu sáu, chuyên môn tiến hành kiểm tra lại cho những người này, chỉ cần virus Zombie trong cơ thể hạ xuống dưới 50%, là có thể một lần nữa được cấp chứng mình nhập khẩu.
Bởi vậy, người lưu lạc ở khu bảy, cũng không hoàn toàn mất hết hy vọng, chỉ có thể chờ chết.
Còn hi vọng được vào! Trong lòng người sống sót bị đẩy ra khỏi cửa hò hét.
Còn cơ hội trở về! Dân cư vì chỉ số virus Zombie tăng cao mà bị đuổi ra ngoài gào thét.
Cho nên không khí khu bảy không trầm lắng chết chóc, mà tràn ngập đấu tranh, cướp đoạt, xét đến cùng chỉ vì hai chữ: sinh tồn!
Du Hành ở nơi giống như cục quản lý bất động sản khu bảy, bỏ ra một viên hạt châu cấp năm, thuê một gian phòng một sảnh hai phòng. Tận thế năm thứ mười bảy, giá hàng hóa sớm đã xưa không bằng nay, cũng may Du Hành cái gì cũng thiếu, không thiếu nhất chính là hạt châu.
Cán sự tò mò nhìn bóng dáng Du Hành đi xa, nói với người bên cạnh: "Có thể tùy tiện lấy ra một viên hạt châu cấp năm, người bình thường này không phải có hậu trường chứ?"
"Làm sao anh biết hắn là người bình thường? Có khả năng dị năng người ta còn mạnh hơn anh đấy?"
"Không có khả năng, anh nhìn cái này, hoàn toàn không phát sáng, đây là thứ có thể cảm ứng từ trường của dị năng giả đấy, màu sắc dị năng đều khác nhau, tuy chỉ là sản phẩm đời đầu, nhưng cũng không thể không phân biệt được dị năng giả và người bình thường chứ."
Đây là một loại dụng cụ nhỏ, chỉ lớn cỡ bàn tay.
"Đây là từ chỗ nào làm ra?"
"... Từ khu một rò rỉ ra đấy."
"Khu một à."
Đúng vậy, khu một. Hai người đều trầm mặc, đối với người đàn ông bình thường vung tay rộng rãi như thế cũng không còn dục vọng tìm tòi nghiên cứu.
Phòng được xây khá thô ráp, nhưng ở khu bảy đã xem như kiến trúc giá cao rồi, dù sao đập vào mắt vẫn là nơi ở tạm, túp lều, lều vải, nhà gỗ... đều chiếm cứ đa số đấy. Người không mua nổi phòng ở, thuê không nổi phòng, đều tự lực cánh sinh xây dựng một chỗ che gió tránh mưa, sáng tạo nên cảnh quan chỉ duy nhất khu bảy mới có.
Lấy nước đều lấy ở bên ngoài, Trương Hằng Tuệ lấy nước quét dọn phòng ở, Du Hành đi hai tay ra chợ gom góp hai tấm phản gỗ và một bộ bàn ghế, cuộc sống mới lại bắt đầu một lần nữa.
Bọn họ bắt đầu quan sát người khu bảy làm sao sinh hoạt.
Bởi vì lực lượng căn cứ thủ đô cường đại, tận thế sơ kỳ đã quét sạch một vùng lớn khu vực an toàn, hoặc bởi vì thân là thủ đô mang theo quầng sáng, ngoại trừ dân cư bản địa, lúc đầu còn thu nạp một nhóm lớn người sống sót, làm cơ sở xây dựng cung cấp ủng hộ cường đại.
Đợi đến lúc căn cứ xây dựng được quy mô đơn giản, lại thành công chống cự ba lượt Zombie vây thành, tiến hành một bước mở rộng ra thêm.
Việc quản lý này được người ta gọi là: loạn thế dùng trọng điển, xây dựng trật tự mới. Thực hành quản lý phân khu, phân hóa thế lực mâu thuẩn nội bộ, chuyển hóa mâu thuẩn nội bộ làm khu xây dựng, sau đó tất cả các khu xây dựng đều là anh truy tôi đuổi, xây dựng căn cứ vui sướng hướng đến quang vinh.
Chứ đừng nói chi căn cứ thủ đô có lực lượng nghiên cứu siêu tiên tiến.
Đương nhiên, những điều này đều là những nội dung Du Hành tìm hiểu được bề nổi, ở góc đường có một người đàn ông chán nản lang thang bọc chiếu, lần đầu tiên Du Hành nhìn thấy hắn là vào ngày hắn đứng ở chỗ này ba hoa khoác lác. Hắn tự xưng đã từng sinh sống ở khu hai, nhìn thấy căn cứ thủ đô phồn vinh, đối với tất cả mọi chuyện ở căn cứ thủ đô đều thuộc như lòng bàn tay.
Du Hành nghe qua hai lần rồi trở về, cảm thấy liên can có hạn.
Không nói đến những thứ khác, chỉ cần nói đến sinh hoạt ở khu bảy, chỉ có thể dùng hai từ: đơn điệu để hình dung.
Bởi vì chỉ tiêu thân thể không đạt tiêu chuẩn, cho dù trong đó có người am hiểu nông nghiệp, chăm sóc được hoa màu rau quả, gần đây khu sáu cũng không có người đến mua sắm, sợ nhiễm phải xui rủi. Bởi vậy bên trong thúc đẩy, dây xích kinh tế khu bảy bị phong bế, đều là tự cấp tự túc.
"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Đồ đạc bán không được, khu sáu bán đồ đạc giá cả lại đắt đỏ, bởi vậy đại đa số mọi người lựa chọn ra ngoài săn bắn.
Cũng bởi vì căn cứ thủ đô có thế lực quá mức cường thịnh, Zombie quanh đây không còn, những năm này lại khung chiêng gõ trống nghiên cứu, càng không ngừng phun thuốc ra bên ngoài, khiến cho Zombie "quỷ đánh tường" dưới cấp bảy, ngửi không thấy một nơi dày đặc mùi vị con người thế này.
Thời gian dần qua, bên ngoài căn cứ thủ đô có một vùng lớn không người không Zombie.
Muốn săn giết Zombie, cần đến đi đến bốn năm km, thậm chí bảy tám km bên ngoài kia.
Đại đoàn đội Giang lão đại có xe để lái ra ngoài, chuyện này sau tận thế hơn mười nay đã vô cùng hiếm có. Đương nhiên hiếm có là vì nhiên liệu bây giờ khá khan hiếm.
Cứ cách năm ngày, hai chiếc xe bus của Giang lão đại sẽ chờ ở tường vây đơn sơ gần cửa chính bên ngoài, một người năm viên hạt châu cấp ba có thể ngồi trên xe một chuyến, sau khi xuống xe lại tính toán một lần nữa. Trạm cuối cùng cách nơi này là một chỗ đặt bia kỉ niệm cách đây hơn chín km.
Thứ sáu xuất phát, chủ nhật về, cho nên người muốn trở về phải đến kịp bia kỉ niệm... bằng không phải ở bên ngoài chờ một tuần mới có thể đón được chuyến xe tiếp theo chở mình về.
Du Hành quan sát một lần, lần thứ hai cùng với Trương Hằng Tuệ lên xe lần này.
Trên xe bảy mồm tám miệng nói chuyện sinh tồn muôn hình muôn dạng ở khu bảy này:
"Lúc này ít nhất phải giết mười con Zombie cấp ba, một chuyến này mới có lời."
"Tôi cảm thấy chưa đủ đâu, bây giờ một cân gạo đã bằng một viên hạt châu cấp ba rồi, trừ sáu viên tiền xe, bốn viên mua được bốn cân gạo, đâu đủ ăn ở nhà trong vòng một tuần đâu chứ."
"Hắc hắc, hắn còn nhỏ mà."
"Ba năm trước lão nói nó còn nhỏ, năm nay tôi nhớ nó đã mười chín rồi phải không? Lão không thể làm như vậy mãi được, đứa trẻ bây giờ bảy tám tuổi đã được dạy dỗ cách giết Zombie..."
Du Hành và Trương Hằng Tuệ ngồi ghế sau cùng, rất thú vị mà nghe người trên xe tới tới lui lui. Lục tục ngo ngoe, không dám đi quá xa theo người trước xuống xe cả rồi. Có người gan lớn một chút, theo từng đội nhỏ xuống xe muộn một chút, thậm chí còn theo bọn người Giang lão đại xuống đến trạm cuối cùng, đi theo bọn hắn kiếm chút tiện nghi.
Nhìn một phương hướng, Du Hành và Trương Hằng Tuệ bắt đầu săn bắn của chính mình.
Zombie thật sự rất ít, bận việc hai ngày, ở vùng này có những người khác đánh nhiều lần lắm, bọn họ chỉ gặp được năm con Zombie, một con cấp năm, hai con cấp bốn, hai con cấp ba.
Du Hành cảm thấy thu hoạch này quá ít, định đi đến nơi càng xa hơn. Trương Hằng Tuệ cũng hiểu trước không phải đi về, dù sao bọn họ ở bên ngoài cũng có thể sinh tồn được. Trong lòng cô ghi nhớ những ngày tháng an ổn ở khu bảy này tiêu tốn thế nào.
Nói chung mọi người là như thế, quay mắt về núi vàng núi bạc ít có người không động tâm đấy. Đặc biệt đây còn không phải núi vàng núi bạc bình thường, mà còn là thực phổ duy nhất của chị em họ. Zombie lại buồn nôn, trên người lại thối, ai còn có thể gây khó dễ với thực phổ chứ.
Hơn nữa đến căn cứ thủ đô, nhìn quy mô thực lực nơi này càng vượt xa hơn hẳn khu vực an toàn Lục Đồng, lần đầu tiên cô nghiêm túc suy nghĩ sau khi giết sạch Zombie, cô cùng em trai ăn cái gì đây.
Đây là một ưu sầu hoang đường, lại thật sự phức tạp giúp thân thể hai chị em bọn họ siêu cấp khỏe mạnh, từ sau khi không ăn những vật khiến hai chị em họ nôn mửa nữa, thân thể cũng ngừng suy bại, thậm chí đã thay đổi trở lại dáng vẻ hơn ba mươi tuổi, chân bị thương của em trai cũng đã tốt hoàn toàn.
Nhìn ra còn có thể sống hơn mấy chục năm.
Vài chục năm? Xem như cô có tin tưởng với căn cứ thủ đô, Zombie sớm sẽ bị diệt sạch sẽ rồi.
Cho nên vấn đề này thật sự đáng giá để nghiên cứu thảo luận lắm đây.
Du Hành nghe xong vấn đề sầu lo của Trương Hằng Tuệ, đầu óc thoáng ngừng vận hành mới nói: "Chị nói rất có lý."
Vì vậy hai người lo lắng về vấn đề đồ ăn tương lai, ngây người ở bên ngoài một tuần.
Trải qua Du Hành thí nghiệm, sức lực của anh và Trương Hằng Tuệ, đã có thể so với Zombie cấp chín, hoặc dị năng giả cấp chí. Điều này khiến bọn họ ở bên ngoài đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bởi vì một tuần này hoàn toàn không gặp được Zombie hơn cấp bảy.
Thu hoạch lớn nhất chính là trong một xưởng chưng cất rượu kiểu gia đình. Ở đây khoảng cách với căn cứ thủ đô đã rất xa rất xa, thậm chí cách trạm cuối cùng cũng xa hơn vài km. Thật sự bây giờ hai người ngủ ít, nhàn rỗi không việc gì làm thì tăng cường đi về phía trước, cho nên bất tri bất giác mới đi xa như vây.
Phát hiện xưởng chưng cất rượu này là một chuyện ngoài ý muốn, lúc bọn họ ngồi trên nóc nhà ngắm trăng ăn khuya, bỗng nhiên ánh đèn từ xa xa đánh đến, mấy chiếc xe mạnh mẽ đâm đến, đụng thẳng đám Zombie trên đường.
Dùng nhãn lực của Du Hành có thể nhìn thấy một Zombie hình người khổng lồ cũng một Zombie tốc độ đang đuổi theo phía sau.
"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Zombie hình người khổng lồ thân cao hơn hai mét, sức chạy khiến mặt đất đều đang chấn động, Zombie tốc độ chạy nhanh kinh người, nhìn ra Zombie đã hơn cấp sáu, chỉ thấy nó đuổi theo một chiếc xe rất nhanh, nhảy mạnh lên trần xe, sau đó điên cuồng nện mạnh lên trần xe.
Nói thật, Zombie tốc độ cách tầng trần xe đã trải qua cải tạo, trong thời gian ngắn chắc chắn không chọc thủng nổi. Nhưng có thể vì trong đêm quá tối, trong lòng sốt ruột, chiếc xe kia không biết làm sao đụng thẳng vào hàng rào bên cạnh, đổi hướng lại đập phải nơi khác, ngắn ngủi vài giây chiếc xe đã bị lật tung rồi.
Cửa sổ xe bị nghiền nát, người vừa bò ra đã bị Zombie bên cạnh lao đến cắn.
Du Hành và Trương Hằng Tuệ vừa nhìn thấy đã chạy xuống lầu, dù sao bây giờ có thừa sức, không cách nào thờ ơ đứng nhìn được.
Chỉ là bọn họ chọn tòa nhà này khoảng chín tầng, bọn họ ở trên nóc nhà, đợi đến khi chạy xuống, chiếc xe này đã bị Zombie khổng lồ lật ngược lại, không còn một người sống sót.
Mùi máu tanh hấp dẫn Zombie phố khác du đãng đến đây, chỉ vài phút ngắn ngủi, một chiếc xe không biết số lượng người cụ thể đã hoàn toàn biến mất dấu vết của người sống sót.
"Haiz." Trương Hằng Tuệ lắc đầu: "Dù có dốc sức liều mạng thế nào, buổi tối tốt nhất vẫn không nên đi ra ngoài." Trong đêm tối đen như mực, thình lình xuất hiện Zombie cắn mi một ngụm, vô cùng nguy hiểm.
Du Hành bò lên trên thân thể Zombie khổng lồ, chịu đựng tanh tưởi đứng trên vai của nó, vào lúc nó trố mắt giật mình, đã đánh vỡ đầu nó rồi.
Viên đạn đi vào từ lỗ tai của Zombie, sau khi Zombie lên cấp bảy, thân thể trở nên rắn chắc, đặc biệt Zombie cấp chín, chính là đao thương bất nhập, những năm nay anh đã gặp qua mấy lần, đều phải cùng Trương Hằng Tuệ hợp tác tha mài thời gian thật dài mới có thể mài từ từ cho đến chết.
Bởi vậy, bây giờ hai người nổ súng đều là bắn thẳng vào tròng mắt hoặc lỗ tai... các bộ vị lộ ra, như vậy sẽ không xảy ra sau khi nổ súng mới thoát khỏi quẫn cảnh Zombie cấp bảy đánh không chết.
Bịch một tiếng, Zombie khổng lồ té ngã trên mặt đất, hơn nửa thân thể đập vào tường vây bên cạnh. Mặt tường này hẳn đã bị xe đụng phải từ trước, lúc này lại bị Zombie khổng lồ va chạm mạnh, lập tức ầm ầm đổ toàn bộ.
Du Hành nhảy vào trong đào hạt châu liền nhìn thấy mấy thùng sắt, đào xong hạt châu lại đi vào bên trong vài bước, nhìn thấy một chiếc giường sắt. Anh cảm thấy có chút kỳ lạ quý hiếm, chợt nhớ đến trong sách từng nhìn thấy thứ này, dường như dùng để chưng cất rượu.
Sau khi cẩn thận quan sát, nơi này dường như chính là một phân xưởng dân gian nhỏ cất rượu.
"Trong sách nói, sản xuất ra rượu sau đó rượu dán giấy chôn sâu vào trong đấy, một năm là có thể uống." Trương Hằng Tuệ nghĩ nghĩ, nhìn chung quanh một vòng: "Nếu không chúng ta đào thử xem?"
Du Hành cười: "Ngày mai lại đào, ngủ trước đi."
Nhưng hai người vốn không cho là thật, chỉ là lời nói vui đùa mà thôi. Hừng đông ngày hôm sau, quả nhiên dưới nền đất trong sân đào ra được mười bảy chiếc bình dán giấy.
Mở ra một cái, bên trong mùi rượu liền xông vào mũi.
"Oa, quả nhiên là rượu, cứ theo cái này mà tính, đây là rượu được chôn vùi trước tận thế, có hơn mười năm rồi đấy?"
"Chắc vậy, rất thơm."
Du Hành lại niêm phong bình rượu lại. Có thơm cũng uống không được, uống cũng chà đạp thức uống ngon mà thôi.
Thu lại toàn bộ rượu, hai người đi ra ngoài. Bên ngoài chiếc xe kia đã trở thành sắt vụn, một đám rùi vây quanh ông ông bay bay.
Nếu chiếc xe này không hư thì tốt quá rồi, bọn họ có thể lái xe trở về. Ngược lại Du hành có rất nhiều xăng, trong chỗ sâu thành phố cực ít người có thể đi lại, bởi vậy có rất nhiều xách, có vài trạm xăng dầu cũng bảo tồn rất khá.
Trương Hằng Tuệ nói: "Không sao, chị em mình tìm tiếp là được, xem duyên phận thôi."
Sau đó bọn họ đi về hướng bia kỉ niệm kia, định vừa đi vừa giết Zombie, nếu có thể gặp được chuyến xe bus tuần này thì thật tốt.
Thấy Du Hành bỡ ngỡ nhìn mình, cô ta cười rộ lên: "Rất nhiều năm không gặp, xem ra anh đã quên mất tôi rồi."
Người phụ nữ vén mái tóc dài, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ: "Tôi là Đào Điềm Điềm, nhớ ra chưa?"
"À." Du Hành hơi ấn tượng, nhưng không muốn hỏi đây là ai.
Đào Điềm Điềm đã nhìn ra, cắn răng: "Trương Hằng Viễn, anh được lắm." Cô ta phất tay, một mảng lớn băng trùy nện tới, Du Hành cùng Trương Hằng Tuệ đồng thời tách ra tránh đi.
Tốc độ của hai người bây giờ có thể so với Zombie cấp chín, sức mạnh có thể so với Zombie cấp chín, từ đó có thể biết hai người tránh nhanh lắm.
Một kích không thành, Đào Điềm Điềm cũng không nóng giận, lại ném một mảng lớn băng trùy ra ngoài, kết quả không cách nào làm tổn thương được đối phương.
Mà Du Hành đã xuất hiện, kìm chặt cổ và tay cô ta.
"Ách, thả tôi ra!" Cả người Đào Điềm Điềm toát ra gai băng, nhưng vẫn giãu dụa không thoát được. Cô ta bị siết chặt cổ, trước mắt biến thành từng trận màu đen, cô ta sắp chết rồi.
"Buông cô ấy ra!"
Một người đàn ông ngồi trong xe xem cuộc vui cũng chạy xuống dưới: "Người anh em à, có chuyện gì từ từ nói!"
"Nha." Du Hành mặc cho gai băng lợi hại đâm lên trên người mình, tuy đâm không đau nhưng anh vẫn thấy rất phiền: "Anh cảm thấy thái độ cô ta rất dễ nói chuyện sao?" Trên tay anh lại dùng lực, Đào Điềm Điềm thẳng trợn trắng mắt, cũng không cách nào khống chế băng trùy nữa rồi. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Một đống lớn băng trùy rầm rầm rớt xuống đất.
"Người anh em! Đừng kích động, anh thả chị Đào ra trước đi, có chuyện gì từ từ nói!"
"Cũng được, lấy tất cả hạt châu trên người các người ra đây."
Người đàn ông biến sắc: "Người anh em, này.... Ai ai... anh bình tĩnh một chút! Tôi cho anh!"
Theo tiếng kêu thảm thiết của Đào Điềm Điềm, Du Hành rút đao ra khỏi cánh tay cô ta, ra hiệu Trương Hằng Tuệ đi qua lấy.
Sau khi nhận một chiếc túi, Trương Hằng Tuệ đi đến bên người Đào Điềm Điềm, cũng lấy một chiếc túi từ trên người cô ta.
"Được rồi, cút đi."
Du Hành ném Đào Điềm Điềm qua một bên, mặc kệ cô ta ngồi bệch trên mặt đất, cùng Trương Hằng Tuệ đi mất.
"Chị Đào, chị không sao chứ?"
Đào Điềm Điềm được người đàn ông đỡ dậy, bụm lấy cánh tay đổ mắt, sắc mặt cô ta đầy mặt âm trầm.
"Chúng ta đi nhanh lên! Lão đại bọn họ ở phía trước rồi, lát nữa lại không đuổi kịp mất."
Đợi đến lúc hai người lên xe, người đàn ông kia còn nói: "Người đàn ông kia còn lợi hại lắm nha, chị Đào là dị năng giả cấp bảy, vậy hắn cấp tám à? Đúng rồi, chị Đào à, hồi nãy em vừa giúp chị giao hạt châu cho hắn, trở về chị trả cho em nha, yên tâm em sẽ không gài chị đâu, bên trong có mấy viên hạt châu cấp bậc thế nào em đều nhớ rất rõ ràng."
Đào Điềm Điềm băng bó vết thương của mình, nghe xong lời này đầu đều nặng, đau đến nổi chính mình nhếch miệng hít hà.
"Được rồi được rồi, trở về trả lại cho cậu."
Nghĩ nghĩ vẫn không cam lòng. Trương Hằng Viễn vậy mà còn lợi hại hơn cô ta! Trong khoảng thời gian ngắn vừa ghen ghét lại vừa đau lòng.
Thật ra cô ta cũng không có bao nhiêu cảm tình với Trương Hằng Viễn, đây chỉ là một trong vô số người theo đuổi cô ta năm đó, bởi vì người quá ngu xuẩn tiền lại nhiều, mới được cô ta coi trọng mà thôi. Lúc ấy Trương Hằng Viễn bỏ lại cô ta mà đi, cô ta chỉ cảm thấy khó chịu, mất hết mặt mũi trước mặt bạn cùng phòng, nghĩ đến sau này tuyệt đối không để ý đến anh ta nữa.
Nhưng tận thế đến rồi. Trong ba người bạn cùng phòng, có một người có dị năng, một người bạn trai của bạn cùng phòng khác có dị năng. Chỉ có cô ta, cô ta không có dị năng, cũng không có bạn trai ở bên người. Từ từ, sinh tồn càng ngày càng khó khăn, một cô gái xinh đẹp như cô ta đã bị rớt lại phía sau.
Nhìn bóng dáng mấy người bạn trốn chạy, cô ta lại oán hận Trương Hằng Viễn một lần nữa, tại sao bỏ lại cô ta, khiến cô ta không nơi nương tựa, không có chỗ dựa.
Tuy nhiên dù cho Trương Hằng Viễn có mặt, cũng không nhất định có thể bảo vệ được cô ta, nhưng cô ta cũng nên tìm một người oán hận chứ.
Nhưng những oán hận kia trải qua nhiều năm cũng đã quên gần hết, chỉ là ngày hôm nay cô ta lại nhìn thấy Trương Hằng Viễn!
Tuy sau này cô ta thức tỉnh dị năng, những năm này lăn lộn cũng không tệ lắm, nhưng người đã hơn ba mươi sắp đến bốn mươi tuổi, có bảo dưỡng thế nào cũng già đi rồi.
Thế nhưng Trương Hằng Viễn thoạt nhìn chỉ trưởng thành lên một chút ít, gương mặt kia nói khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu cũng sẽ có người tin đấy, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến cô ta vừa liếc nhìn đã nhận ra anh, nếu bộ dáng anh râu ria xồm xàm già yếu tiều tụy, cô ta không nhất định sẽ vừa nhìn thoáng qua cửa sổ đã nhận ra anh.
Nói cho cùng vẫn khó thấy cân bằng!
Ở bên này Trương Hằng Tuệ hỏi: "Ai thế? Làm sao vừa nhìn thấy em đã hô đánh kêu giết rồi?"
"Bạn học đại học trước kia, em không nhớ rõ lắm rồi." Du Hành nghĩ kỹ, thật vất vả từ trong trí nhớ Trương Hằng Viễn nhảy ra một Đào Điềm Điềm này, nhất thời có chút im lặng.
"Chị thấy không phải như vậy." Trương Hằng Tuệ thấy ánh mắt anh lay động, cười hỏi: "Không phải khoản nợ đào hoa trước kia em gây ra ấy chứ?"
Ánh nắng chiều đỏ rực, Du Hành tựa vào cửa sổ bị bể nát ngẩn người nhìn xem bên ngoài, bỗng nhiên tay phải duỗi ra bên ngoài, nhanh chuẩn ác đâm trúng Zombie bay nhào đến cửa sổ xe, lại vung lên ném nó ra.
"Tốt! Thân thủ tốt!"
Người bên cạnh thấy một màn như vậy không khỏi trầm trồ khen ngợi, Du Hành lắc lắc thanh đao rồi đem cất lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Này người anh em, có muốn theo chúng tôi lăn lộn không!"
Một cô gái trẻ tiến đến gần, mái tóc một nửa màu đen một nửa màu vàng, chỉ vào chiếc xe này nói: "Ừ, chiếc xe này chính là của Giang lão đại chúng tôi đấy, lợi hại hay không?"
Quả thật rất lợi hại, Du Hành gật gật đầu: "Nhưng tôi không muốn gia nhập với các người, cảm ơn ý tốt của cô."
"À, độc hành hiệp à? Vậy được, nếu anh thay đổi chủ ý có thể đến tìm tôi." Cô gái lại gọn gàng nhanh nhẹn ngồi trở lại chỗ của mình, đối mặt với sự trêu chọc của đồng đội, cô hùng hùng hổ hổ: "Đi đi đi, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo, ngồi đàng hoàng vào."
Đám người kia có lẽ cảm tình rất tốt, cũng không phân biệt nam nữ, ồn ào đến ồn ào đi kề vai sát cánh ca hát. Cô gái mời Du Hành, thoạt nhìn mới hơn hai mươi tuổi, chắc hẳn lớn lên trong tận thế, ánh mắt mang theo sự lăng lệ ác liệt và hung hãn trong thời đại này, lúc cười rộ lên còn mang theo sự tùy ý không sợ.
Du Hành có chút thích ý cảm thấy xung quanh mình ầm ĩ. Đây là nguyên nhân sau khi anh và Trương Hằng Tuệ rời khỏi căn cứ xa xôi kia, một lần nữa lựa chọn đi vào nơi đông người.
Trên xe mang theo tiếng cười đùa, lung la lung lay lái trở về khu bảy.
Ngày hôm sau, Du Hành và Trương Hằng Tuệ ở phiên chợ khu bảy tìm được quầy hàng cố định của bọn người Giang lão đại, đó một một dãy tám quầy hàng, đều là địa bàn của Giang lão đại. Nơi này bán đồ vật, có thể nói đứng đầu ở khu bảy này, thậm chí có thể mua được các thương phẩm khác chảy ra từ sáu khu trước.
Ở chỗ này, lúc trước sáu khu tuồn ra rau quả, hoa quả, gạo... đều là thứ mắc tiền nhất. Nói ví dụ Du Hành nhìn thấy một quả táo móp méo, giá bán một viên hạt châu cấp ba đấy.
Quan trọng là thật sự có người mua. Sau khi Du Hành và Khâu Vân quen thuộc mới biết được, thì ra người khu bảy luôn tin tưởng vững chắc vào đồ ăn ở sáu khu trước, bởi vì tính tinh khiết, không chỉ không tăng thêm chỉ số virus Zombie trên người, thậm chí còn nhớ đó mà giảm xuống.
"Có thật không vậy?" Trương Hằng Tuệ hỏi.
Anh nhớ rõ Khâu Vân liếc mắt: "Nhất định là giả rồi! Đó chỉ là mốt đám người có hạt châu không có chỗ tiêu mà thôi."
Nhưng đó là chuyện sau này, bây giờ anh gặp Khâu Vân, cô gái mới hơn hai mươi tuổi kia bao giờ cũng tràn đầy sức sống: "Này! Người anh em, anh nghĩ thông suốt rồi sao?"
Du Hành nghi hoặc: "Nghĩ thông suốt cái gì?"
Khâu Vân bắt lấy quả táo trong tay anh: "Cái này nhìn không ngon chút nào, anh muốn mua tôi có thể đổi giúp anh hàng mới đấy. Không phải anh nghĩ thông suốt muốn gia nhập vào đội chúng tôi sao?"
"Không có." Du Hành lắc đầu, vẫn nhìn quầy hàng: "Tôi muốn hỏi một câu, trong tiệm các người có thu đồ vật không?"
"À." Khâu Vân bỏ quả táo xuống, chống cằm nhìn anh: "Thu chứ, anh muốn bán cái gì? Tôi định giá cho anh."
Du Hành chuyển ra một vò rượu: "Rượu này, giá trị bao nhiêu?" Anh và Trương Hằng Tuệ lại không thể uống rượu này, chẳng bằng bán đổi lấy chút hạt châu làm điểm tâm. Hơn nữa, trong nhẫn trữ vật của anh, đồ đạc có thể sử dụng đều để lại cho căn cứ nhỏ kia rồi, bây giờ trong mười hai chiếc nhẫn trữ vật, ngoại trừ hạt châu và một ít đồ dùng hằng ngày, đều trống không đấy.
Trương Hằng Tuệ có một mục tiêu rất rộng lớn, chính là nhét đầy hạt châu vào trong không gian của Du Hành.
Cái này... khục khục... lý tưởng rất tốt, đương nhiên Du Hành giơ hai tay ủng hộ rồi.
Bởi vậy lúc này bọn họ đi ra ngoài, mang về đồ đạc lặt vặt linh tinh này kia, đều có ý định bán đi.