"Tôi làm sao thế nào, chóng mặt quá đi mất..."
"Tôi muốn ói quá, đầu nặng chân nhẹ."
Các thí sinh khác cũng đã khôi phục lại một chút, đều là anh một câu tôi một câu nói ra bản thân không được ổn, đúng lúc này, bên tai mỗi người đều vang lên giọng nữ điện tử trưởng thành: "Xin chào các thí sinh..." Vốn mọi người cho rằng đây âm thanh hướng dẫn quy tắc cuộc thhi, chỉ là nội dung tiếp theo đều vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
"Cuộc thi hôm nay về lịnh sử cổ đại thượng trung hạ hỗn hợp, điểm max tám ngàn điểm, không kể đề thi thực tế, vốn dựa theo 60% tỉ lệ hợp cách, thí sinh nào thấp hơn bốn ngàn tám trăm điểm đều bị thất bại, như vậy tôi sẽ tiêu hủy ý thức của thí sinh đó. Nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, tôi sẽ tặng lễ gặp mặt cho mọi người... chiết khấu... à... vậy thì định 40% tỉ lệ hợp cách!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Lời này, quả thực không thể hiểu nổi. Không nói trước tạm thời thay đổi cuộc thi, tiêu hủy ý thức là cái quỷ gì?
Tất cả thí sinh đều ồn ào bàn tán, sao lời phát thanh này lại kỳ quái như thế? Hơn nữa, bọn hắn cảm thấy thân thể không thoải mái, có thể tạm dừng cuộc thi không?
Giọng nữ lại vang lên: "Đã quên tự giới thiệu, tôi là chủ nhân thế giới này, các người có thể gọi tôi là Minh chủ nhân. Tôi đã cướp ý thức các người vào trong trò chơi này, sau này sự sống chết của các người đều nằm trong tay tôi, mời các người chăm chú tham gia cuộc thi lần này.
Nếu cuộc thi thất bại, tôi liền tiêu hủy các người đấy. Dựa theo cách nói của con người, có lẽ là não tử vong, sẽ phải sống đời sống thực vật? Hì hì hì dù sao cũng đều không khác biệt gì lắm á.
Sau hai mươi phút, cuộc thi chính thức bắt đầu, yêu cầu mọi người tuân thủ kỷ luật trường thi, không được châu đầu ghé tai, không được nhìn chung quanh..." Phía sau còn niệm một loạt quy tắc trường thi!
Mọi người càng ngày càng hồ đồ, cái này... lời hướng dẫn này sao càng ngày càng theo chiều hướng xấu rồi?
"Phục vụ khách hàng đâu? Sao phục vụ khách hàng không phản ứng? Tôi muốn khiếu nại mi tiến hành uy hiếp tôi!"
Thí sinh ở đây đều vô cùng bất mãn với phát thanh quái dị lần này, ồn ào muốn khiếu nại, thế nhưng giọng nữ thông báo không coi ai ra gì, tiếp tục đọc quy tắc trường thi.
"Cảnh sát mạng đâu rồi? Thông tin không phản ứng!"
"Cậu quên rồi sao, lúc tiến vào trường thi, máy liên lạc của chúng đều tắt đấy..."
"A! Lại không cách nào đăng xuất được! Trò chơi nát này sớm muộn gì cũng dẹp tiệm!"
Ngay lúc này giọng nữ điện tử đọc quy tắc trường thi đã xong, tất cả mọi người trong trường thi không cách nào đăng xuất khiến bọn hắn một lần nữa rơi vào khủng hoảng.
"Thật quỷ dị, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Sau khi vào trường thi, tất cả thông tin liên lạc của mọi người đều bị cắt đứt, bây giờ mọi người chỉ có thể hỏi han người bên cạnh, thế nhưng tất cả mọi người đều chung phòng trường thi, có thể trao đổi được tin tức gì chứ. Không cách nào liên hệ với phục vụ khách hàng và cảnh sát mạng, càng khiến người người bối rối thêm.
"Tôi đi sang bên cạnh xem thử ——" có người đứng lên chạy ra cửa, giọng nữ phát thanh không tổ chức, cũng không có giáo viên giả thuyết giám thị ngăn cản, không ít người nhìn trái nhìn phải chung quanh, rồi đều chạy ra ngoài. Trường thi thoáng chốc có không ít người chạy đi, bọn hắn chạy đến trường thi bên cạnh, chạy xuống lầu, chạy đến ký túc xá...
Du Hành thật lo lắng cho RT9009, tiếp tục gọi cũng không nghe nó đáp lại, cũng không biết có phải nó gặp nguy hiểm gì đó rồi hay không, chờ đến lúc anh từ bỏ gọi RT9009, bên trong phòng thi 500 người tham gia kỳ thi cuối năm đã thưa thớt rồi.
Anh đứng lên, lại ngồi xuống. Một thứ có thể làm RT9009 biến mất không còn, anh không cho rằng đối phương sẽ nói đùa. Anh còn nhớ rõ RT9009 đã từng nói về trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này, dưới nó. Thế nhưng thực tế, RT9009 mất tích.
Rất nhanh, hai mươi phút đã đến, tiếng chuông chính thức vang lên, không ngừng có thí sinh trở về. Mặc dù lời phát thanh hơi kỳ quái, giống như kỳ hai, cũng không cách nào đăng xuất.... Thế nhưng cuộc thi này vẫn rất trọng yếu! Dù trò chơi có trục trặc thế nào, chắc cuối cùng sẽ không xóa bỏ thành tích cuộc thi đâu nhỉ?
Vẫn là thi trước rồi tính sau!
"Tôi cảm thấy nhất định là do cuộc thi hôm nay, có quá nhiều người đăng nhập nên khiếu đầu não quá tải, xảy ra trục trặc nhỏ. Chúng ta vẫn nên tập trung thi cử, đợi thi tốt sẽ được di dân và phân nhà a." Ở bên ngoài, thí sinh đều đồng ý với lời này của Hà Minh Thư, vì vậy cùng nhau trở về trường thi.
Hà Minh Thư trở về trường thi, hắn đã không nhận ra Du Hành, người đọc sách như bò nhai cỏ rồi, hắn gật gật đầu với Du Hành, ngồi ở phía trước Du Hành.
"Cuộc thi chính thức bắt đầu!" Giọng nữ phát thanh vang lên một lần nữa: "Xin mọi người nghiêm túc trả lời câu hỏi nha."
Trên bàn mỗi người từ lăng không không nhiều không ít xuất hiện một phần bài thi, nói là một phần, thật ra chính là một bản 16 đề bài tổng hợp, Du Hành mở ra, đều là đề lựa chọn, chia thành đơn tuyển cùng đa tuyển, hầu như tất cả đều chiếm một nửa đề bài, có sáu ngàn đề.
Thí sinh bị ngăn cách ra ngoài lúc này mới dậm chân: "Ôi chết chắc rồi!" Không đi thi, chẳng phải tụt phía sau không ít người sao? Sớm biết như vậy đã không ra khỏi trường thi rồi! Cũng có thí sinh như nghĩ ra điều gì: "Con mẹ nó xx lừa tôi!" Nói với hắn có vấn đề gì đó, đi mau đi, kết quả bản thân lại đi thi!
"Đây là âm mưu!"
Mặc kệ thí sinh bị nhốt ở bên ngoài trường thi hối hận, tiếc nuối cỡ nào, cuộc thi đã chính thức bắt đầu.
Thi đến trưa, Du Hành lấy đồ ăn ra bổ sung năng lượng, ăn xong tiếp tục viết, sau khi viết xong lại kiểm tra ba lần, đợi đến lúc tiếng chuông vang lên năm tiếng, toàn bộ bài thi trên bàn đều biến mất.
"Được rồi, dựa theo kế hoạch, ngày mai lại thi thêm một môn mới có thể nghỉ một ngày, đề thi ngày mai chính là toàn bộ sách vật lý cận đại, mọi người nhất định phải đến phòng thi đúng giờ đó nha."
Đang nói chuyện nghiêm túc... thoáng chốc đã liến thoắng hoan hỉ, không chút khe hở nói không ngừng. Trong lòng Du Hành thoáng nghĩ, liền hỏi: "Xin hỏi chừng nào có thành tích?" Trước kia thi tổng hợp chỉ có một ngày, ngày hôm sau đã có thành tích.
Trong phòng thi rất yên tĩnh, giọng nói của Du Hành rất rõ ràng, sau khi Minh phu nhân nghe, đã trả lời: "Nhất định là đêm nay á... đêm nay tôi sẽ phát thành tích đến hòm thư cho các người, hôm nay người không dự thi và thi điểm kém chỉ có một đãi ngộ, toàn bộ hủy bỏ tư cách dự thi ngày mai."
Hủy bỏ tư cách dự thi, nghe còn bình thường một chút. Nhớ đến trước đó khi nghe lời phát thanh nói những lời kỳ dị kia... như vậy xem ra đều là giả rồi. Vì kích thích thí sinh chuyên tâm thi cử, ngay cả lời dọa người này cũng lấy ra dùng, thật sự hù chết người.
Thi thử xong, ngược lại tâm tình mọi người thả lỏng hơn một chút, hẹn nhau cùng đi đến phố mỹ thực ăn cơm chiều. Gọi là phố mỹ thực, thật ra chính là Thành mỹ thực, chiếm diện tích bốn vạn mét vuông, cao khoảng chín tầng, đồ ăn gì cũng đều có, trình độ lớn nhất có thể thõa mản nhu cầu trên tinh thần của mọi người, cung cấp đồ ăn cũng có tác dụng thư giãn, xoa dịu tinh thần mệt mỏi.
Du Hành cũng đi, anh đến tầng hai chọn món mì sợi, thanh toán năm tiền trò chơi. Lúc bưng tô đi tìm chỗ ngồi, anh nghe có người gọi mình: "Hi, Mục Hằng, ngồi đây!" Nhìn lại, vẫn là mấy người quen mắt kia, trong đó có cả Hà Minh Thư.
Anh vẫn bước qua đó, ngồi vào một chỗ trống còn sót lại trong bàn đó.
Nói đến nguyên nhân bọn người Hà Minh Thư mời anh ngồi cùng một chỗ, thuần túy là vì vừa thi thử xong anh hỏi câu kia, nên bọn hắn có hảo cảm với anh hơn. Đang ăn cơm Hà Minh Thư còn nói: "Bây giờ cậu vẫn đọc sách nhanh như vậy sao?" Nghe ra đã nhớ Du Hành là ai rồi.
Du Hành lắc đầu, Hà Minh Thư liền cười nói: "Vậy là tốt rồi, sách phải đọc từ từ mới có thể hiểu hết ý nghĩa trong đó." Sau đó chủ đề tiếp theo rời khỏi anh, đám người bọn họ trò chuyện về cuộc thi ngày hôm nay, cũng so sánh đáp án của nhau.
"Hôm nay cũng không phải ngày lễ gì cả? Chẳng lẽ đầu não trò chơi cũng nghĩ lễ sao?" Thí sinh cho rằng, sở dĩ phát thanh hôm nay nói những lời kỳ quái như vậy, nhất định là thêm màu sắc cho trò chơi rồi.
"Đồ trứng thối! Khiến tôi sợ muốn chết!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Ha ha ha, anh thấy không, Trần Minh bọn hắn đều không đến cuộc thi, sắc mặt kia... thật giống đáy nồi như đúc!"
"Ha ha ha."
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, đợi đến khi ăn cơm tối xong, một đám người tạm biệt nhau, Du Hành còn mua một ít điểm tâm mang về ký túc xá.
Đêm nay, RT9009 vẫn không lên tiếng, Du Hành đặt đồng hồ báo thức rồi chìm vào giấc ngủ. Anh ngủ sớm, không check thư thành tích mới phát vào lúc 12h, cũng không biết trong ký túc xá có một ít nơi xảy ra rối loạn. Tám giờ rời giường, đúng 8h30 tiến vào trường thi, lúc anh đi trên đường cảm thấy bầu không khí quái dị, đợi đến khi vào phòng thi ngồi, anh mới tìm những người khác hỏi.
Hà Minh Thư kinh ngạc hỏi anh: "Cậu đi ngủ sớm như vậy sao? Không xem kênh thế giới à?"
Thấy Du Hành lắc đầu, Hà Minh Thư có chút hâm mộ, tối hôm qua hắn đặc biệt thức đợi đến khi nhận được thư thành tích, khi đó đã mười hai giờ, vừa xem xong, bên ngoài đã có người thét lên, sau đó căn bản hắn không ngủ được, hôm nay hai mắt quầng thâm.
Tối hôm qua, cửa phòng của hắn không khóa, vài người bạn ở trong ký túc xa cùng nhau chờ tin báo thành tích, cho nên đánh bạo cùng nhau đi ra ngoài xem, lúc đó mới biết chuyện gì xảy ra.
Lúc Hà Minh Thư nhớ đến chuyện này, sắc mặt hắn trắng bệch: "Phòng bên cạnh có hai cha con, ban ngày con hắn không đi thi, đến buổi tối nhận được thư thanh tích và hủy bỏ tư cách thi ngày hôm nay... sau đó hắn bỗng vỡ nát."
"Chắc hẳn bị cưỡng chế đăng xuất rồi, cho nên vẫn phải nghiêm túc thi cho xong, bằng không không cho online, sau này làm sao đây?" Hà Minh Thư kết thúc thảo luận.
Du Hành thấy Hà Minh Thư miễn cưỡng vui cười, nói: "Cố gắng vượt qua cuộc thi này."
"Ừ, cậu cũng cũng cố gắng lên."
Đợi đến khi tiếng chuông chính thức vang lên, năm trăm người trong trường thi có không ít chỗ trống, Du Hành nghe giọng nữ phát thanh vang lên bên tai, cảm nhận được trong đó đã chuyển đổi phong cách nói chuyện, cảm thấy giống như... một đứa bé giả dạng người lớn? Bằng không chính là tinh phân. Nói ví dụ như, lúc đọc một vài hạng mục cần chú ý, tuy máy móc nhưng giọng điệu nói chuyện và dùng từ thiên về hoạt bát, phối hợp với giọng nữ máy móc trưởng thành, quả thật quái dị.
Cuộc thi hôm nay cũng không khó với Du Hành, thi xong tối hôm đó, một nữ sinh bên cạnh đến gõ cửa phòng anh: "Tôi hơi sợ, anh có thể ở cạnh tôi không? Chúng ta ngồi ở hành lang một chút được không?"
Du Hành chỉ sơ giao với nữ sinh này, nhưng đêm nay anh cũng định đợi xem thành tích, cho nên không từ chối.
"Được."
Vì vậy hai người chuyển ghế đến hành lang ngồi đợi thành tích, nơi hành lang đã có không ít người, đợi thời gian càng đến gần 0h, người mở cửa đi ra ngày càng nhiều, vừa nhìn đã thấy đều là đầu người.
"Tôi thật căng thẳng! Tôi kém nhất là vật lý đấy!"
Cũng có người tò mò người làm sao vỡ thành thủy tinh: "Tôi không tin..."
Người ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng ồn ào.
Du Hành không nói chuyện với nữ sinh, hai người cúi đầu đọc sách. Thời gian tí tách trôi qua, lúc đến 0h, tất cả mọi người đều có cùng một động tác, check mail, gõ từng chút từng chút.
Có người vui có người lo. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Tôi đạt tiêu chuẩn rồi!"
"Tôi cũng qua!"
"Tôi... tôi không đạt chuẩn rồi!" Cũng có người khóc lên, bối rối nói: "Làm sao bây giờ tôi có thể chết không? Tôi không muốn chết đâu!"
Du Hành và nữ sinh cùng nhau đứng lên, nhìn về người đàn ông kia, nữ sinh nhỏ giọng hỏi anh: "Anh cảm thấy, bọn họ đăng xuất thôi phải không, hay thật sự đã chết?"
"Tôi không biết." Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện đang mang vẻ mặt đầy bối rối.
"Không có chuyện gì nữa, hẳn anh chỉ bị cưỡng chết đăng xuất thôi, bây giờ là xã hội pháp trị kia mà!!!" Thí sinh đang an ủi người đàn ông kia chấn kinh kêu to lên.
Chỉ thấy đột nhiên người đàn ông đó đau đớn, mặt mày vặn vẹo, kêu to vọt đến tường, trước khi va vào tường thân thể sụp đổ, không có máu thịt chia lìa, chỉ thấy thân thể nổ tung như thủy tinh, mảnh vỡ óng ánh sáng long lanh.
Không có người cảm thấy cảnh tượng này xinh đẹp, chỉ cảm thấy sợ nổi cả da gà.