"Một lần nữa chúc mừng Kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến: [Lại nhìn thấy ánh mặt trời] và nhiệm vụ chi nhánh [Giao đồ cho Tiền Vi Vi], đồng thời hoàn thành thành tựu che dấu [Lãnh tụ một quốc gia] và [Ánh sáng truyền đạo], nhận được hai phần thưởng phân biệt 5000 điểm và 3000 điểm lương hỏa." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Sau khi nghe RT9009 kết toán, lúc Du Hành về đến nhà, lúc này là cảnh đêm thâm trầm, anh rời giường đi đến trước gian phòng của cha mẹ mình, nghe hai lường hơi thở, phập phồng đồng bộ. Anh cười cười, đi ra ghế ngoài sân ngồi xuống.
Hít sâu một hơi, ẩn chứa trong không khí đều là linh lực chỉ có ở Nam Châu, vô cùng thoải mái. Trăng sáng sao thưa, anh nhàn rỗi ngắm trăng trong chốc lát, rồi mới chậm rì rì về phòng đi ngủ.
Ngày hôm sau anh nói với mẹ Du: "Mẹ, con muốn ăn sủi cảo, sủi cảo chiên và cả sủi cảo hấp."
"Được, mẹ đi chợ mua thịt ngon cho con, gói hai loại thịt bò và thịt heo luôn nha?"
"Được, con đi cùng mẹ ra phố." Vì vậy mẹ Du vui vẻ khoác tay Du Hành đi dạo phố, để lại một mình cha Du trông cửa tiệm, cha Du hô lớn về phía bóng lưng của hai người: "Nhớ mua gà quay cho tôi đấy, nhất định phải lấy cổ đấy nha bà!"
Ở phiên chợ, Du Hành lo việc trả tiền xách đồ đạc, mẹ Du vẫn luôn cười ha hả, đi đường ưỡn ngực thẳng lưng. Bên cạnh là con của bà đấy, con trai đi cùng bà ra phố mua đồ ăn đây này, ở xứ này, con mình chính là tốt nhất hiếu thảo nhất... ai nha đừng nhắc đến có bao nhiêu kiêu ngạo nha.
"Có ăn loại này không? Nhìn rất tươi đấy." mẹ Du hỏi.
Du Hành lắc đầu: "Không cần, đừng quấy rầy anh ấy."
"Cũng đúng, mẹ nghe người ta nói lúc tu luyện nhất định không thể bị quấy nhiễu, sẽ tẩu hỏa nhập ma đấy!" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Người một nhà vui vẻ cùng nhau ăn một "Bữa cơm đoàn viên", sau đó Du Hành kiểm tra các loại thương phẩm tồn kho trong tiệm, bổ sung từng món. Cứ như vậy thong thả trôi qua nửa tháng, anh mới bắt đầu tu luyện.
Thời gian sau, anh chuyên tâm trùng kích tầng một hậu kỳ Luyện khí, nhưng cho dù xếp kế hoạch nhiều đến thế nào, anh vẫn dành thời gian cùng người nhà, cho nên thật ra anh tiến triển không nhanh.
Mà Thôi Nam chuyên tâm tu luyện, chờ đến lúc anh ấy đi ra, đã đến tầng một trung kỳ Luyện khí, vượt qua tiến độ của Du Hành. Phải biết song linh căn không thể sánh bằng đơn linh căn, Thôi Nam có thể nhanh như vậy đuổi kịp tiến độ của Du Hành, cũng có quan hệ rất lớn đối với việc Du Hành không chú tâm tu luyện.
"Lúc tu luyện không thể suy nghĩ lung tung, bây giờ con vô cùng nhớ cả nhà dì họ."
Mẹ Du nở nụ cười: "Nói ngốc nghếch gì đó, chúng ta đều đứng trước mặt cháu, còn nhớ cái gì?" Du Hành có thể hiểu tâm tình của Thôi Nam, lúc ấy anh cũng như thế, sau khi rời khỏi trạng thái tu luyện, dường như luôn luôn có ảo giác cách một thế hệ.
Anh cũng cười theo: "Nhanh chóng ăn cơm đi!"
Ăn cơm chiều xong, anh và Thôi Nam trò chuyện về vấn đề tu luyện, trao đổi kinh nghiệm với nhau nên đều có thu hoạch.
Cuộc sống như vậy, chính là cuộc sống Du Hành thiết tha mơ ước. Thân thể cha mẹ khỏe mạnh, có công việc sinh hoạt trôi qua phong phú, mình cũng có việc theo đuổi hơn nữa càng phải không ngừng cố gắng, hoàn cảnh sinh hoạt bình thản lại thoải mái dễ chịu, không cần phát sầu vì tiền tài... Cứ như vậy trôi qua, đây chính là cuộc sống thần tiên.
Nói đến cửa hàng nhà họ Du, lúc bán thương phẩm có khi thu tiền tệ, cũng có khi thu linh thạch. Đương nhiên, số lần thu được linh thạch cũng hiếm có. Cũng là đến Nam Châu Du Hành mới biết thế nào là linh thạch, cũng biết túi càn khôn nhặt được lúc trước, bên trong có đá chính là linh thạch.
Linh thạch chính là tiền thông dụng trong thế giới tu tiên, một ít cao cấp còn có điểm tốt hơn, không phải không thể sử dụng linh thạch, nói cách khác căn bản mua không được thứ này. Bởi vì đồ vật trong cửa hàng nhà họ Du đều là loại kém, giá ổn định nên hầu như không có tu sĩ nào từ bỏ linh thạch trân quý để đến mua.
Linh thạch cấp thấp chỉ có giá trị trao đổi với tinh tệ trong nhân gian, tỷ lệ trao đổi rất không ổn định, gần đây tỷ lệ trao đổi di động khoảng 1-10. Cứ tính toán như vậy, trước kia Du Hành nhặc được tám mươi bảy khối linh thạch (anh đoán chúng chỉ là linh thạch cấp thấp), nên giá trị gần tám mươi vạn tinh tệ. Cộng thêm tinh tệ khác cất trong này, vậy có hơn 130 vạn tinh tệ! Số tiền này đủ để người bình thường sống dư dả sung túc rồi.
Cho dù tồn tại quan hệ trao đổi, có thể nói như vậy linh thạch có thể đổi được tinh tệ, nhưng dù có nhiều tinh tệ cũng không nhất định đổi được linh thạch, nên có thể nói linh thạch có tiền cũng không mua được.
Du Hành biết rõ, dùng linh thạch tu luyện, hấp thụ linh khí tinh thuần trong đó có trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện, nhưng anh cũng không có quyết định này, tạm thời cũng không có ý định dụng tiền trong cửa tiệm đi đổi linh thạch, linh thạch quá trân quý, người một nhà sinh hoạt vững vàng mới trọng yếu nhất. Nói anh theo đuổi, nhưng dường như anh không có lòng cầu tiến, nói anh không có ý tiến tới, nhưng quy hoạch tương lai lại làm vô cùng chu toàn.
Chỉ có RT9009 hiểu rõ anh, nó quen biết Kí chủ lâu như vậy, mặc kệ trải qua bao nhiêu chuyện, tính cách Kí chủ vẫn không thay đổi. Trước kia nó còn có thể khuyên nhủ anh: đời sống dài như vậy, quá cố chấp vào một chuyện không tốt, chấp niệm sẽ khiến con người không cách nào tiến lên phía trước được.
Thế nhưng mỗi lần Kí chủ đều nói, nếu ngay cả chấp niệm cũng không có, còn sống có ý nghĩa gì nữa. Anh lại hỏi nó: "Cậu vẫn luôn không có thứ gì để theo đuổi sao?"
Có nha, nó có đó. Làm việc cho giỏi, lấy được công trạng tốt, để dành đủ tiền làm một thân thể của con người, nó cũng đã suy nghĩ đến hình thái thân thể rồi, chính là một tiểu loli siêu cấp đáng yêu trong bộ manga nào đó!
"Sau này thế nào?" Kí chủ lẳng lặng nhìn nó, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Sau đó?
RT9009 chết máy rồi, sau đó... Tiếp tục công việc? Thế sau đó nữa thì sao? Ngày tiếp nối đêm, vô cùng vô tận, tính mạng giống như không có nơi đáng giá, không có gì mong đợi, buồn tẻ cùng không thú vị, có thể dự đoán được toàn bộ sau này.
Thẳng đến khi Kí chủ quá mệt mỏi, hắn nói hắn quá mệt rồi, kí ức quá tải rất lâu rất lâu, nhiệm vụ vô tận nương theo tuổi thọ vô tận, giống như không có gì không làm được, thật ra chỉ có hai bàn tay trắng.
Năm đó Kí chủ mặc trường bào mặc trúc màu xanh, chống cằm ngồi trên ghế đá trong sân, xa xa vang vọng âm thanh đốt pháo mừng trên bầu trời, mà ánh mắt Kí chủ nhàn nhạt, nó cảm thấy ánh mắt này chấp niệm đã biến mất không còn, có thể nó không biết yên tâm, ngược lại nó biết sợ.
"Thụy Đinh, ta muốn rời đi." Quả nhiên, anh nói ra những lời này, sau đó như nói với chính mình trong hư không: "Ngươi còn chưa trả lời ta, ngươi cảm thấy tên Thụy Đinh dễ nghe không?"
Lúc ấy nó nói như thế nào?
"Kí chủ, dựa theo quy định, trước mắt đẳng cấp tài khoản và cường độ linh hồn của ngài đã đạt đến cánh cửa thông báo tuyển dụng đến công ty, ngài xác định không nhận lời mời này sao?"
"Ừ, ta hiểu rõ nguyên tắc, thuộc tính linh hồn đều rửa sạch cũng không sao." Sau khi nói xong câu đó, đêm đó Kí chủ uống thuốc độc tự sát, sau khi chết linh hồn phiêu đãng trên không trung, bởi vì phần thưởng nhiệm vụ phong phú, độ sáng linh hồn Kí chủ hiện ra vô cùng xinh đẹp, sau đó anh từ từ bong tróc ra, cuối cùng cũng giống như ngàn vạn linh hồn bình thường khác, tiến vào cục quản lý nhân khẩu thời không có cuộc sống mới, rồi biến mất không thấy nữa.
Sau này, nó đột nhiên hiểu ra, cái gì là chấp niệm, sau đó cũng từ từ hiểu được tình cảm của con người.
Lại tiếp đó, nó không cần công ty làm thân thể cho nó, nó cũng có thể tự mình biến thành thân thể con người á. Trước kia nóng vội theo đuổi mong ước, sau khi thực hiện được nó vô cùng nhớ Kí chủ năm đó, cũng thiếu nợ hắn một câu: tên Thụy Đinh này rất êm tai, ta rất thích.
Sau này anh hãy gọi tôi, tôi nhất định sẽ trả lời anh mà.
Nó tìm kiếm Kí chủ rất rất rất lâu, nó không biết anh đầu thai đến thế giới nào, đoạn thời gian đó, Đại Thiên Thế giới vô cùng phồn hoa, tìm một linh hồn bình thường nhất khó như lên trời. Trong quá trình tìm kiếm, rốt cuộc nó cảm nhận được sự mệt mỏi năm đó của Kí chủ, quá mệt mỏi rồi... vì vậy nó liền phong ấn chính mình, thiết lập xong rồi đưa chương trình vào, tự cho bản thân một ngày nghỉ.
"Ta quá nhớ đến hắn." Ngay lúc đó nó nghĩ nghĩ, thuận tiện phong ấn số liệu kí ức của mình, từ đó về sau, hệ thống số Thụy Đinh bắt đầu làm việc, thẳng đến khi nó vô tình gặp được Kí chủ mới, lúc này nó đã dẫn dắt 9008 Kí chủ rồi.
Đối với năng lượng thể mà nói, thời gian thật sự không có gì khác biệt, thế nhưng đối với năng lượng thể đã có tình cảm nhân loại mà nói, thật sự vô cùng tịch mịch.
"Cho nên đây chính là duyên phận....!" Bây giờ Thụy Đinh mỗi giây mỗi phút đều rất vui vẻ, nó ngồi trên đầu Kí chủ, dù không nói lời nào cũng rất đỗi vui mừng. Suy nghĩ một chút, chính mình cái gì cũng không biết còn có thể tìm được linh hồn Kí chủ trong biển người mênh mông vô tận, cái này khả năng chính là "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ á!"
Thụy Đinh nhìn Kí chủ ở chung với người nhà, có chút đau lòng thay anh ấy, nó hơi lo lắng, dựa theo tiến triển trước mắt, tuổi thọ của Kí chủ chắc chắn dài hơn cha mẹ của anh ấy. Đến lúc đó Kí chủ làm sao đây? Nó còn nhớ rõ trước khi Kí chủ quyết định từ bỏ tất cả, chính là sau khi con trai của em gái duy nhất của anh ấy gặp sự cố tử vong, bây giờ nó đã có thể hiểu được cảm giác mất đi tất cả người thân này, nó không muốn Kí chủ từ bỏ một lần nữa.
—— Anh mới lần nữa nhớ kỹ nó, chính mình với tư cách RT9009 ở cùng với anh lâu như vậy, đoạn thời gian này đã đủ để Kí chủ một lần nữa đặt nó trong lòng, cho dù không phải vị trí người thân, cũng là vị trí bạn bè nha.
Nó không nỡ. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Thụy Đinh phiền não một hồi, nhưng mặc kệ Kí chủ có ý định làm gì, nó cũng chỉ có thể ủng hộ anh, không thì lần sau lại đi tìm anh, chút chuyện này cũng không khổ cực, thật ra nó hơi muốn khóc, nhưng nhịn được.
Nó an ủi chính mình, bắt đầu làm một ít chuẩn bị, ví dụ từ chỗ đồng nghiệp của download thiệt nhiều thiệt nhiều canh gà tâm linh, chuẩn bị cho bất cứ tình huồng nào. Cũng coi như nghỉ phép mười ngày này để cho Kí chủ đi giải sầu.
Tóm lại siêu cấp bề bộn đây này.