Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế - Lục Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Đợi đến lúc nước cao từ nửa tầng lầu rút xuống bằng nửa cánh cửa, đã bốn giờ chiều. Du Hành ở lại đây ăn cơm trưa, cũng không có nhiều tâm tư ăn uống, chỉ ăn một chén cháo.

Đợi đến lúc chạng vạng tối, mực nước đã đến đầu gối anh, anh liền rời đi. Trước khi đi còn nói với người nhà này, tốt nhất bình thường nên ở trên lầu bốn, cho an toàn. Nếu như sau này mực nước rất cao, phải chạy đến những nơi có kiến trúc cao hơn.

Chuyện này khiến hai vợ chồng vẫn còn sợ hãi, màn đêm buông xuống liền lên lầu bốn ở, đứa nhỏ cũng quản kỹ đứa nhỏ, không bao giờ để nó chơi một mình bên ngoài nữa.

Lúc ra đến bên ngoài, chiếc xe đạp nhét vào cửa ra vào đã sớm không thấy tăm hơi, anh liền dùng chân đi, buồn cười chính là, ở giao lộ phía trước gặp phải xe đạp của mình, bị kẹt ngay trên đèn đường, giỏ xe đã văng mất, bàn đạp cũng bị bay mất một cái, cũng may còn có thể đạp.

Bắt đầu có người đi ra đi đi lại lại, trên đường tìm nhặt đồ đạc.

"A! Ở đây có người!"

Một người phụ nữ trung niên phát ra tiếng thét, thì ra là một thi thể phù lên từ dưới nước, cùng đối mặt với người phụ nữ này. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Đây không phải cháu trai lão Trương sao!"

Người bên cạnh tụ tập lại gần, lại có người chạy đến thông báo cho người nhà họ Trương.

Du Hành thở dài một hơi, tiếp tục đi lên phía trước. Kết quả nửa đường gặp được Trương Thao! Trương Thao lái xe tải từ từ tiến về phía trước, Du Hành nhìn thấy anh ấy thầy vẫy vẫy tay.

"Rốt cuộc cũng tìm được chú rồi! Mau lên đây, để xe đạp lên phía sau đi." Trương Thao cũng cười đầy mặt, trên dưới đánh giá anh: "Thấy chú không có chuyện gì anh cũng an tâm, buổi sáng nước dâng tràn kia thật kinh khủng! Nâng cao đến nỗi tầng một đều chìm hết rồi, Tiểu Hân lo lắng muốn chết, đợi đến lúc mực nước thấp chút đã thúc giục anh đi ra ngoài đón chú rồi."

"Này, em không sao, kịp thời gian tránh được." Sau khi ngồi xuống, Du Hành thoải mái thở ra một hơi dài.

Lúc ấy tin tức ùn ùn kéo đến, khi đó bọn họ đi học còn bị gián đoạn, cử hành mặc niệm trong một phút đồng hồ. Năm đó chuyện này là chuyện lớn, tin tức liên tục đưa tin cả năm trời, quan viên có liên quan đều bị ngã ngựa, bởi vậy đến bây giờ ký ức vẫn còn mới mẻ.

"Đúng vậy. Cũng may, chúng ta ở đây không phải đầu ngọn gió, khoảng cách cũng khá xa... Các hộ gia đình ở Hoàng Sơn..." Du Hành nói.



Chủ đề quá nặng nề, hai người đều thở dài một hơi, không có tâm tư nói tiếp.

Trương Thao rất nghiêm túc lái xe, trên đường quá loạn, cũng không dám lái xe quá nhanh, tốc độ bằng tốc độ chạy bộ thể dục cũng hiểu liều mạng thế nào.

Đợi đến lúc lên đường quốc lộ, quẹo vào con đường nội thành, đường rộng hơn, lái xe nhanh hơn nhiều. Trở lại khách sạn, phát hiện Ngũ Thường Hân chờ bọn họ ở cửa sau, rất nhanh mở cửa cho bọn họ.

"Anh! Anh không sao chứ!"

"Không có việc gì không có việc gì, đừng lo lắng. Em làm sao có chìa khóa?"

Ngũ Thường Hân thở dài một hơi, nói: "Em mượn của chị Ngô, đợi lát nữa trả lại chị ấy." Lại hỏi: "Anh, anh có đói bụng không, em có chừa cơm cho anh."

"Có một chút, đi lên lầu thôi." Nhìn bộ dáng Ngũ Thường Hân đi lại nặng nề, Du Hành lo lắng nói: "Em không cần xuống lầu, em xem bây giờ leo lên cầu thang mệt mỏi nhiều đến thế nào." Mà Trương Thao đã sớm bước qua đỡ, Ngũ Thường Hân hơi ngượng ngùng, muốn từ chối.

"Anh đỡ em đi, bằng không ngã làm sao bây giờ?"

"Đúng vậy, đỡ anh Trương dìu em đi, em cẩn thận đặt chân đấy."

Đi vào lầu bốn, Du Hành cầm chìa khóa đi trả, để bọn hắn đi lên lầu trước.

"Trở về là tốt rồi, em gái anh lo lắng vô cùng đấy." Ngô Xuân Nghiên trông thấy anh cũng rất vui mừng, cố tình tìm hiểu tình huống bên ngoài: "Bên ngoài thế nào rồi?"

"Rất không ổn, may mà nhóm bọn tôi đã sớm đến đây, bằng không sáng hôm nay đi ra ngoài, người một nhà rất có thể gặp phải hồng thủy rồi." Nghĩ đến điều này, Du Hành cũng cảm thấy may mắn.

"Đúng vậy." Ngô Xuân Nghiên cũng hiểu cảm thấy may mắn.

Du Hành trở lại tầng mười một, ăn hết cơm trưa cùng cơm tối.

"Có phải em mắc mưa nên bị cảm lạnh rồi hay không, làm sao cứ cảm thấy hơi lạnh vậy." Du Hành hồ nghi chà xát chà xát tay, cảm giác cánh tay nổi lên một đống da gà.

"Anh cũng thấy lạnh." Trương Thao nói.

Vậy thì không bình thường.

Du Hành để đũa xuống, lấy nhiệt kế từ trong hành lý ra.

"... Mười chín độ?" Trương Thao trợn mắt há hốc mồm: "Anh nhớ hôm qua còn 29 độ kia mà?"

Lần này giảm một lèo xuống mười độ, hơi chút khủng bố rồi đấy.

Du Hành lấy quần áo dày ra mặc, khoác lên một kiện áo lông. Trương Thao không có quần áo dày, mượn quần áo Du Hành mặc vào.

"Hai năm qua có mùa đông sao?" Du Hành hỏi lại.



"Đúng á!"

Trong phòng Ngũ Thường Hân cười rộ lên. Cô đang đắp chăn nằm giữa giường, nệm giường mềm mại thoải mái dễ chịu, thiếu chút nữa liền ngủ mất, nghe hai người nói chuyện cười tỉnh.

Trương Thao vùi đầu bên trong gối đầu. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

"Nên đến sẽ đến, bây giờ chúng ta có chỗ ở, ăn cũng tạm thời đủ, cũng có quần áo chống lạnh, đã rất may mắn." Du Hành nói: "Đợi Thường Hân sinh con xong, lại chăm sóc đứa nhỏ thật tốt, cho dù khó khăn thế nào, thời gian đều phải tiếp tục trôi qua."

Trương Thao gật đầu, liền nói ra ý định ngày mai muốn đi ra ngoài tìm chút củi lửa. Khí gas đã dùng hết bắt đầu dùng cách nguyên thủy nhất củi đốt đun sôi, nhưng khi đó trời nóng khô ráo, tìm cây gỗ cành này kia rất thuận lợi, bây giờ tìm về còn phải phơi nắng.

Du Hành liền nói: "Bây giờ tìm về cũng không dùng được, không biết trận mưa này kéo dài đến lúc nào ngừng, không phơi nắng được cũng không dùng được."

Đó là một vấn đề lớn.

Vừa rồi anh đã xem qua củi lửa ngoài cửa, không còn thừa bao nhiêu, trước kia trong nhà cũng để dành rất nhiều, thế nhưng trận mưa này rơi xuống hơn nửa tháng, không kịp bổ sung tiêu hao lại nhanh. Cũng may ngày hôm qua mượn được xe tải mới có thể chở được đống củi còn lại đến nơi này. Nhưng nhìn xem cũng không xài được mấy ngày.

Thời tiết lạnh như vậy, chắc chắn phải ăn đồ nóng, nếu không thân thể sụp đổ mất.

Anh nhớ đến bọn Ngô Xuân Nghiên dưới lầu. Xác thật anh ngủi được mùi thơm thức ăn nóng, lại không ngửi được mùi khói lửa, chắc hẳn bọn hắn có khí gas gì đấy.

"Ngày mai em xuống dưới hỏi một chút, nếu có thể đổi được thì càng tốt."

Ngày hôm sau rời giường, thở ra hơi thở đều là sương trắng, ngoài cửa sổ vậy mà còn kết sương.

Thời điểm đi đến lầu bốn, bốn người Ngô Xuân Nghiên đang ăn cháo.

"Có chuyện gì sao?" Ngô Xuân Nghiên thả chén xuống.

"Tôi muốn hỏi một chút, các người có bình gas hay không? Hoặc có thứ gì khác có thể đun nóng."

Ngô Xuân Nghiên chần chờ nói: "Ngược lại là có, anh cần?"

Du Hành gật đầu: "Có thể đổi chút ít cho chúng tôi không?"

"Chúng ta có rất nhiều cồn khô, nếu anh cần... tôi có thể đưa anh một lô cồn khô và nồi lẩu. Một thùng có 200 cục, một cục có 200 gam, anh muốn bao nhiêu?" Nhà kho khách sạn có rất nhiều cồn khô tồn kho, đều là nhà hàng lầu bốn dùng để nấu lẩu cho khách đấy.

Du Hành chưa bao giờ dùng qua cồn khô này, liền hỏi: "Một cục có thể nấu trong bao lâu?"

"Khoảng 40 phút, nấu cháo, nấu mì, nấu nước đều được... nấu cơm cũng hơi khó khăn."

"Được, đổi thế nào?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Ngô Xuân Nghiên vừa định nói, đổi chút ít gạo và mì là được, một bao gạo hoặc một thùng mì cũng được. Những vật này lúc trước đều là mua sỉ nhập vào đấy, nhà kho có rất nhiều, hai ngày nay hạ nhiệt độ, bọn hắn còn lấy ra nấu nước tắm đây này. Số lượng nhiều, một chút cũng không đau lòng.



Trần Xảo cướp lời: "Một thùng đổi một hộp sữa bột!"

Du Hành chà xát chà xát tay, trong lòng lại cảnh giác. Làm sao cô ta biết bọn họ có sữa bột? Anh đặt ba mươi hộp sữa bột kia trong thùng mang vào đây, cô ta không có khả năng nhìn thấy. Trên mặt anh lại cười đến chất phác: "Chúng tôi chỉ có hai hộp sữa bột, là chuẩn bị cho đứa bé, không tiện để đổi đâu!"

"Làm sao chỉ có hai hộp, tôi rõ ràng —— "

"Trần Xảo!" Ngô Xuân Nghiên cắt ngang lời cô ta... ánh mắt sắc bén liếc nhìn qua, Trần Xảo ngừng lời bối rồi, làm bộ vén vén tóc.

Trong mắt Du Hành hiện ra lãnh ý. Anh hoài nghi cô gái này đã đến phòng bọn họ, nhớ lại, quả thật phòng kia có một thời gian ngắn không có người, chính là khoảng thời gian Thường Hân ở dưới lầu chờ bọn họ. Mà khách sạn, một phòng không có khả năng chỉ có một chìa khóa, thế nào cũng có chìa khóa dự phòng.

Trong lòng Ngô Xuân Nghiên cũng tức giận, cô không nghĩ đến Trần Xảo lại thật sự tự tiện tiến vào phòng của khách. Còn suýt chút nói ra miệng? Tại sao lại có người ngu xuẩn như vậy? Người ta quang minh chính đại thanh toán phí ăn ở để vào đây, bọn hắn bốn người này, nói cho cùng cũng chỉ là ở nhờ chỗ này, khách sạn này cũng không phải của bọn hắn!

Chuyện lấy phòng khách sạn để kiếm chút đồ ăn, vốn bọn hắn không làm chủ được.

Cũng may người nhà này đều nghe theo quản lý, lại thiết kế phòng bếp bên ngoài sân thượng, cũng bớt lo, không cần lo lắng bọn hắn nhóm lửa hun đen gian phòng hoặc làm cháy thảm lông.


Không có việc gì trêu chọc bọn hắn làm gì? Thế nhưng đối diện có hai người đàn ông trưởng thành, thoạt nhìn cường tráng mạnh mẽ, nếu muốn trở mặt, ba người phụ nữ cùng một người đàn ông có thể liều mạng chống đỡ được à?


"Cô Trần, làm sao cô biết không phải hai hộp?" Du Hành cười hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ngô Xuân Nghiên. Vẫn là nụ cười chất phác như vậy, Ngô Xuân Nghiên lại giật mình nhìn người đàn ông này, trong lòng anh ta hiểu rõ ràng đấy. Nhìn mình chính là muốn chính mình cho một cái công đạo sao? t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p


"Một cái không đủ dùng?" Du Hành nhíu mày: "Ba cái, ba nồi lẩu lô. Đúng rồi, nhà của chúng tôi không mang đủ bát đũa, có thể đưa đến một chút không?"


Những điều này đều là mấy thứ vụn vặt, bát đũa ở nhà hàng vẫn còn nhiều, Chỉ là bình thường dù Du Hành có muốn, Ngô Xuân Nghiên cũng sẽ tặng không. Chỉ là từ nơi này đưa ra ngoài, trong lòng cô vô cùng căm tức.


Vẫn không thể nói không.


"Có thể, Quốc Huy cậu đi khuân đồ, Tiểu Yến dẫn ngài Ngũ ra phía sau lấy chén đũa."


Du Hành cười rộ lên: "Được, cám ơn."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK