Sáu giờ, Du Hành đã thức dậy, nói đến tòa nhà ký túc xá, gần bên này cũng không bán đồ ăn, nghĩ đến nghĩ lui có lẽ phải chờ sau khi cuộc thi kết thúc nhận được phần thưởng mới có thể có đủ tiền trả. Cứ như vậy xem ra, tham gia cuộc thi càng muộn càng bất lợi hơn, đều đã đói bụng không còn chút sức lực gì, làm sao cắn xé lẫn nhau?
"Thực hâm mộ, nghe nói những người kia đều đã thi xong rồi."
"Đúng vậy, hiệu quả những thuốc kia thật tốt, hoàn toàn không nhìn ra miệng vết thương..."
Thái độ các thí sinh quốc gia khác đối với thí sinh Bang Minh quốc vô cùng ác liệt. Trên đường Du Hành đã phát hiện, ánh mắt rất nhiều thí sinh nước ngoài nhìn bọn hắn rất lạ, giống như kẻ thù giết cha giết mẹ. Chờ sau khi bọn hắn đến đấu trường, còn có thí sinh quốc gia khác tới hỏi: "Các người là bang Minh quốc à?"
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, đối phương cười lạnh: "Chúng ta là kẻ thù rồi, các anh em lên!"
Một lời không hợp đã ra tay đánh nhau, tuy những người này đến trễ hơn bang Minhq uốc, thế nhưng công phu tay chân không kém hơn bọn hắn, dù sau cùng đã cùng mãnh thú solo đấu sinh tử luyện ra được, đòn nào đòn nấy đều mang đầy máu tanh.
Bị thí sinh nhiều quốc gia vây đánh không kịp chuẩn bị, khán đài bang Minh quốc bên này thoáng chốc hỗn loạn cả lên. Du Hành bọn hắn nhanh đi hỗ trợ, can ngăn, giúp đỡ.... Trong hỗn loạn anh cũng bị nện cho mấy cái, nhưng cũng không có gì trở ngại.
Đợi đến lúc Minh phu nhân phát thanh báo cuộc thi sắp bắt đầu, từng thí sinh trở về khán đài của từng người, các thí sinh bang Minh quốc bị thương rất nặng, có ba thí sinh chết.
"Chậc, phế vật." Minh phu nhân không vui nói, sau đó ba thi thể kia lăng không biến mất: "Trận đấu đã bắt đầu, muốn đánh nhau đợi sau khi kết thúc trận đấu lại đánh."
"Hì hì biết rồi, Minh phu nhân!"
"Phu nhân, cậu ấy bị thương, có thể tạm hoãn cuộc thi không?!"
"Có thể cho cậu ấy lên sàn đấu muộn một chút không?"
Bạn thân bị thương nghiêm trọng, người khác lớn tiếng hỏi thăm.
"Không được, hắn bị thương là do hắn vô dụng, dựa vào cái gì muốn tôi phá lệ cho hắn, nhanh chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi."
Thí sinh bang Minh quốc giận mà không dám nói gì, Du Hành đem chút ít thuốc mình tồn được cho thí sinh số 3 bang Minh quốc dùng, thuận tay lén cho bọn hắn chút ít KẸO. Mọi người quen thí sinh số 3 đều đỏ vành mắt, nhao nhao cổ vũ cho hắn.
Du Hành đứng dậy tách đám người đi ra, trở lại vị trí của mình. Trần Đình Đình nhỏ giọng hỏi anh: "Cậu đưa thuốc của mình cho người khác, vậy sau này cậu làm sao?"
Anh lắc đầu không nói gì.
Phía dưới cuộc thi đã bắt đầu, Du Hành bắt đầu quan sát loại hình mãnh thú. Anh phát hiện cái này dường như rất dựa vào vận may! Bên dưới có thí sinh, dã thú đối mặt lại là một con Gà Rừng! Trên khán đài bùng nổ tiếng quát tháo cực kỳ hâm mộ, vị nữ sinh kia vui mừng bắt lấy con Gà Rừng, sau khi vặn gãy cổ con Gà Rừng, cô ấy liền thông qua cuộc thi bị truyền tống lên khán đài.
Trên tay còn đang nắm con gà kia! Lại nhiều thêm một chiếc túi phần thưởng, đừng nói các thí sinh ganh tị nhiều đến thế nào.
Đương nhiên, đây chỉ là số ít. Các thí sinh khác đối mặt có lợn rừng, mãng xà cùng mãnh thú khác... Rất nhanh đã đến thí sinh số ba Bang Minh quốc rồi, thú đấu với hắn chính là một con —— hổ răng cưa, cấp ba, mặc dù hắn vẫn luôn cố gắng không từ bỏ, nhưng cuối cùng vẫn bị con hổ răng cửa ăn hết.
"Tốt!" Khán đài khác bắt đầu la to... còn phát ra tiếng cười "Ha ha ha ~ "
Ngày hôm nay đối với các thí sinh bang Minh quốc không thể nghi ngờ là một ngày Địa ngục, bọn hắn không ngừng bị thí sinh quốc gia khác nhằm vào, thí sinh trên trận đấu thất bại, cuộc thi sau đó cũng có rất ít thí sinh sống sót.
Ám ảnh dày đặt đè nặng trên đầu mỗi người, sau khi kết thúc cuộc thi, Du Hành trở về tòa nhà ký túc xá dạy một chút công phu quyền cước cơ bản, mới đầu dạy chỉ có ba người Trần Đình Đình, sau đó người vây xem càng ngày càng nhiều, càng nhiều người gia nhập hơn nữa.
Nghe nói cũng có đầu lĩnh thế lực khác cũng chỉ dạy trên đất trống khác.
Dựa theo tốc độ ngày hôm nay, hôm sau sẽ đến phiên anh rồi. Tin tức tốt chính là, ngày hôm sau biểu hiện của các thí sinh bang Minh quốc tốt hơn ngày đầu tiên, mười bốn người được thông qua.
Ngày thứ ba chạng vạng tối, đến phiên lượt Du Hành lên sàn đấu, vận may của anh cũng không phải rất tốt, lúc lên sàn đấu đã năm giờ bốn mươi phút.
Lúc chạng vạng tối, trong thế giới trò chơi mô phỏng cảm ứng thời tiết giống thực tế 100%, trời chiều đọng ở phía tây, ánh nắng chiều che kín chân trời, chiếu lên sàn đấu một mảnh ánh sáng đỏ rực.
Trước mặt Du Hành là một mãnh thú thoạt nhìn vô cùng hung ác, cao hai mét, răng nanh vừa dài lại sắc bén, chân trước cúi thấp hung dữ nhìn chằm chằm vào anh, uy lực linh hồn "Uy hiếp trùng Vương" uy nghi trấn áp tâm hồn mãnh thú, nó nhịn không được thoáng run lên một phát.
Sau đó Du Hành hành động! Anh bắn trước ra hai phát đạn, đều hướng về mắt mãnh thú, sách lược của anh thành công rồi, dưới "uy hiếp Trùng Vương", mãnh thú có vài giây kinh sợ, phản ứng chậm chạp.
Sau khi hai mắt bị đánh vỡ, bạo nộ bên trong mãnh thú bộc phát, nó tru lên bổ nhào về phía anh.
Không có đôi mắt, mãnh thú như bị nhổ bỏ cánh tay trái, nhưng Du Hành cũng không thả lỏng cảnh giác, anh linh hoạt tránh trái né phải, tránh thoát mỗi lần mãnh thú phốc cắn, cùng lúc đó anh còn lưu lại cho nó vài viên đạn. Dù nó cao gần ba mét không cách nào nổ một phát vỡ đầu, nhưng sau đó mỗi lần tập kích Du Hành đều từ từ suy yếu, tốc độ chậm lại.
Du Hành nắm lấy cơ hội tránh thoát mãnh thú bổ nhào về phía anh, cũng không né tránh mà trở tay bắt lấy da lông của nó, dùng lực đạo cắm vào trong thịt của nó, cả người xoay người bỏ lên phần lưng của mãnh thú, vào lúc mãnh thú quay đầu lại cắn, anh lập tức đút trường đao trong tay vào.
Một nhát đao này đụng phải răng nanh, phát ra tiếng vang thật lớn, anh không chút chậm trễ lấy trên người một thanh đao khác, đổi đường lướt thanh đao qua cổ mãnh thú. Dòng máu ấm nóng phun đầy mặt anh, anh cũng không quan tâm trở đao vòng qua vòng lại vài cái, xác định chắc chắn nó đã chết rồi anh mới rút đao theo thứ tự ra, thật sự không có cách nào rút tay ra được.
Chiến đấu chấm dứt rất nhanh, chỉ khoảng mười phút, Du Hành và con mồi trong tay đều bị đưa đến khán đài, khiến chung quanh vang lên tiếng kinh hô.
Trần Đình Đình bọn hắn vội vàng sang đây hỏi thăm anh: "Như thế nào rồi?"
Anh buông tay ra, ra hiệu Trần Đình Đình bọn hắn tiếp nhận mãnh thú, lúc này mới buông tay, nhìn lại bàn tay bấu vào trong da thịt mãnh thú, trong móng tay còn dính thịt nát, cũng có hai móng tay đã bị gãy.
Mở chiếc túi lấy ra thuốc bột băng bó vết thương, Du Hành nói với mọi người đang mang vẻ mặt vui mừng: "Trông kỹ thứ đó, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn."
"Cảm ơn." Khuôn mặt Trần Đình Đình bọn hắn lộ vẻ vui mừng.
Thịnh Thông ngăn cản người: "Chuyện này không liên quan đến Mục Hằng, anh có bản lĩnh thì đi tìm Minh phu nhân báo thù đi!"
Trong mười phút này, vết thương trên người Du Hành dưới sự trợ giúp của Trần Đình đã băng bó xong, trên người anh không có vết thương trí mạng, chỉ là vết thương nhỏ bị móng vuốt cào cấu và móng tay bị gãy. Cho dù trong mắt người ngoài anh thành thạo điêu luyện, nhưng trong trận chiến thắng này anh cũng bỏ ra rất nhiều.
Anh không nói gì với người nhà số 304, anh nói với Thịnh Thông: "Chúng ta đi trở về, đến giúp khiêng đi."
"Được."
Bốn người mỗi người nâng một bên, khiêng con mồi lớn này đi về hướng ký túc xá. Con mồi lớn như vậy khiến người ta trông mà thèm, vừa ra khỏi công đấu trường đã có thí sinh nước nào đó đến ngăn cản phía trước: "Này, bang minh heo! Để con mồi lại!"
Du Hành giơ súng thẳng vào đối phương, đây là đồ ăn liên quan đến tính mạng, tuyệt không nhượng bộ: "Không được."
"Mày có súng, bọn tao cũng có. Bọn tao có mười người, mày thật sự muốn đánh cùng bọn tao?" Đối phương lộ ra năm cây súng, thí sinh đứng ngoài quan sát phát ra tiếng kinh thán (sợ hãi thán phục).
Trong chiếc túi Minh phu nhân cho, không khan hiếm súng ống, kỳ lạ quý hiếm chính là một đoàn đội mười người này có thể tập hợp đủ năm cây, thật sự rất lợi hại.
"Làm sao bây giờ?"
"Sợ rồi sao? Sợ cũng buông con mồi xuống rồi cút."
Du Hành bảo bọn Trần Đình Đình thả con mồi trong tay xuống: "Thế này là được! Còn biết Thức thời!"
Sau khi buông con mồi, anh mở chiếc túi trên lưng ra, bên trong rõ ràng có ba cây súng, anh đem súng phân chia cho ba người Trần Đình Đình bọn họ: "Đây là tôi mượn từ người khác."
Anh nói với những người chung quanh đứng ngoài quan sát: "Nếu ai giúp tôi, tôi chia cho người đó mười cân thịt con mồi!" Đồ ăn cùng vũ khí, là hai thứ các thí sinh nhìn trúng nhất, cho dù là thí sinh bang Minh quốc hay thí sinh quốc gia khác, đều thèm đồ ăn!
Du Hành vừa nói xong, lập tức có người bất hòa với đoàn thể mười người đối diện đứng ra, bọn hắn đã nghĩ kỹ càng, đoàn thể bốn người này có ba cây súng và đoàn thể mười người có năm cây súng, thật ra không kém nhau lớn như vậy, cộng thêm mấy người bọn hắn cũng đủ sức uy hiếp rồi.
Có người ra mặt, sẽ có người kế tiếp, và càng nhiều hơn.
Thí sinh James cầm đầu đối diện cướp bóc mặt đen lên mắng: "Ngải Lực, mày cố ý hả!"
"Đúng vậy, tao thích nhìn bộ dạng mày tức đến giơ chân, đáng yêu hơn chó nhiều." Ngải Lực chính là đám đầu tiên mang theo mười người đứng lên đi qua, hắn cười đùa tí tởn nói: "Thật sự buồn cười muốn chết."
"Mẹ mày!"
Ngải Lực cũng không tức giận: "Nếu mày có thể tiếp tục thì cứ làm đi."
Hai người một người tức đến giơ chân một kẻ hời hợt, cuối cùng James quẳng xuống một câu ngoan thoại, rồi mang người rời đi kết thúc.
Cho dù thế nào, xác thực người ta giúp đuổi người đi, Du Hành là người nói giữ lời, lập tức nói: "Bây giờ tôi cắt thịt cho các người."
Ngải Lực cười tủm tỉm nói: "Anh rất quả quyết đấy." Còn nói: "Tôi thích thịt bắp đùi, anh cắt thẳng hai cái chân sau cho tôi là được, phần của chúng tôi nhiêu đó được rồi."
"Được."
Hai cái chân sau bị Du Hành cầm lấy chặt xuống, mặc dù không có cân, nhưng anh đánh giá không đến một trăm cân, lại cắt hai khối phần thịt bụng.
Ngải Lực: "Đủ rồi, cám ơn người anh em, chúc anh huynh đệ, chúc ngươi kỳ khai đắc thắng ha (thắng ngay từ trận đầu)."
Đợi mười ba thít sinh còn lại khác cũng vui mừng ôm thịt rời đi, con mồi này còn thừa lại một nửa: "Cái này tốt rồi, nhẹ nhiều như vậy dễ chuyển hơn."
Trần Đình Đình khuấy động lại bầu không khí, Du Hành rất tâng bốc nói: "Đúng vậy, đi thôi."
Trên con đường kế tiếp cũng không có người lại đến cản đường, bọn hắn trở về ký túc xá rồi tìm một bãi đất trống bắt đầu nướng đồ ăn. Trong quá trình nướng thịt có thí sinh bang Minh quốc đến đòi hỏi, Du Hành đều không đáp ứng ai cả.
Bốn người bọn họ chỉ lột da con mãnh thú này, không nồi không gia vị, chỉ đốt đống lửa nướng chín thôi. Sau khi ăn uống no đủ, Trần Đình Đình bọn hắn trả súng lại cho Du Hành, Du Hành nói: "Các cậu cầm đi."
"Thứ này... thứ này quá quý trọng rồi!"
"Đây là trước đó tôi học khóa cơ giới chế tạo đấy, không phải loại Minh phu nhân cấp có số lượng viên đạn vô hạn, sử dụng hết liền không còn, nên các cậu dùng tiết kiệm một chút."
Trần Đình Đình kính nể nhìn anh: "Cậu thật lợi hại!" Cô sinh ra trong gia đình quân chính, chỉ thấy qua súng chứ chưa từng làm hoặc chế tạo ra thành phẩm.
Thịnh Thông cũng cảm ơn Du Hành: "Đợi tôi qua được cuộc thi, tôi mời cậu ăn thịt."
"Được."
"Thật là đáng tiếc, lúc trước sao tôi không chọn khóa cơ giới kia chứ!" Trì Uyển biết vậy chẳng làm.
Trần Đình Đình cười: "Môn đó khó muốn chết, ai dám báo danh chứ?" Đây cũng là điểm tai hại của cuộc thi, vì muốn điểm cao, phần lớn các thí sinh đều lựa chọn chương trình học đơn giản, khóa cơ giới này đòi hỏi chương trình học chính xác cao độ, ngoại trừ thí sinh thật sự có hứng thú, có rất ít người chịu bỏ công sức ra đi học, rồi đi thí nghiệm thực hành từng đợt.
"Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu tôi đi học võ rồi, học quyền xx!"
Du Hành liền nói: "Nếu cậu muốn học, tôi có thể dạy cậu. Nhưng cá nhân tôi cho rằng quyền xx không thích hợp tử đấu, chiêu thức của nó quá đâu ra đấy, không biến báo linh hoạt."
"Cậu ngay cả môn này cũng học rồi à?" Thấy anh gật đầu, Trần Đình Đình hỏi một vấn đề vẫn luôn ngạc nhiên cùng thắc mắc: "Hình như cậu chọn khóa rất rộng?"
"Ừm, hứng thú khá rộng."
Cuối cùng Du Hành nói với Trần Đình Đình bọn hắn: "Ngày mai tôi sẽ không đi, nếu muốn luyện tay chân, đợi đến tối các cậu trở về lại đến bãi đất trống phía sau tìm tôi." Dựa theo quy định của Minh phu nhân, thí sinh không thi nhất định phải đến đấu trường để xem cuộc thi, thí sinh thi xong sẽ có kỳ nghỉ, có thể hoạt động tự do, anh định rèn luyện thân thể trong ký túc xá.
"Được." Mấy người còn hẹn thời gian, rồi chia tay đi ngủ.