Ngô Duyệt ngây ngốc ngồi ở đó, đợi đến lúc mặt trời lên cao, cô mới run lên vài cái, dường như mới tỉnh lại. Cô run lẩy bẩy bò xuống. Leo đến lầu sáu, leo đến trên cửa sổ, mấy người ngồi ở chỗ kia quay đầu lại nhìn cô, trên mặt hơi kinh ngạc, trong đó có hai người vội vàng đỡ cô xuống.
"Cô từ đâu đến đây hay sao?"
Ngô Duyệt không nói lời nào, cũng không nói cám ơn, đôi mắt đảo tới đảo lui tìm người nhà của mình.
"Anh tôi... bọn hắn đâu rồi?" Cô khàn khàn giọng hỏi.
Nhà bọn hắn cũng xme như nhân vật phong vân, người nhận thức cô cũng nhiều, cũng biết anh cô là ai. Có người chỉ vào một gian phòng nói: "Đang đợi Lôi lão đại bọn họ, đang họp đấy."
Ngô Duyệt không có tâm tư chờ đợi gì cả, chạy thẳng đến gõ cửa gian phòng Lôi lão đại.
Ngồi ở chỗ này, đều là người tầng năm, số lượng không nhiều lắm, chỉ có năm người. Lầu bốn những người khác, ngoại trừ Ngô Duyệt một người đều không còn.
"Haiza."
Mẹ Trần Bính thở dài, lo lắng nhìn cánh cửa kia.
"Ngô Duyệt, cô đừng gõ nữa, bọn hắn có chuyện quan trọng cần làm, đừng không hiểu chuyện như vậy!"
"Trân Trân bị cướp đi rồi, chúng ta kế tiếp có thể làm sao chứ?"
"Có cướp trở lại không? Tôi thấy Trân Trân cũng bằng lòng đi đấy, anh xem cô ta đi cũng không quay đầu nhìn lại."
"Suỵt, nhỏ giọng một chút."
Đã có người giật mình nhỏ giọng hỏi: "Chị Trân Trân làm sao vậy?"
Người biết dăm ba câu, kể lại mới biết, thì ra ba chiếc xe đi tới tòa nhà này, lúc rời đi đã chở Tăng Trân Trân đi mất.
"Bọn hắn đây là nhân lúc cháy nhà hôi của mà! Lúc ấy dị năng của bọn anh Lôi đều bị khô kiệt, không có cách nào phản kháng!"
"Làm sao bọn hắn nắm bắt được thời cơ tốt như vậy, Zombie chuột vừa tập kích, chân sau bọn hắn đã kéo đến rồi?"
"Làm sao cũng cảm thấy chuyện này rất không ổn?"
Lôi Thành cũng hiểu bên trong có bất thường!
Nói là họp, cũng không họp được gì. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Trong phòng chỉ còn lại Lôi Thành, Trần Bính, Ngô Diệu cùng Lục Vĩ. Những người khác, đều chết hết. Bọn hắn chặt chẽ ẩn nấp chặt chẽ trong bốn bức tường Trần Bính hao hết dị năng bao quanh, nghe những âm thanh cắn nuốt bên ngoài kia, thiếu chút nữa sụp đổ.
Lúc kia, một đám người đến, giết sạch Zombie chuột còn sót lại, cái giá lớn phải trả là mang Tăng Trân Trân đi. Đám người đó nhìn trúng không gian của cô, càng nhìn trúng vật tư bên trong.
Tất cả tích cóp thoáng chốc biến thành không! Đừng nói chi vợ mình còn bị người đàn ông khác cướp đi, vô cùng nhục nhã!
"Chắc chắn có chuẩn bị mà đến, không chừng đám Zombie chuột kia cũng có bút tích của bọn hắn." Trần Bính suy yếu nói.
Vẻ mặt Lôi Thành kinh sợ: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, ở bên này nhiều tòa nhà như vậy, hết lần này tới lần khác lại bò lên tầng bốn tầng năm của chúng ta, không có chuyện trong này ai mà tin?!"
Thế nhưng bàn bạc tới bàn bạc lui, cũng không có cách nào, bây giờ bọn hắn nguyên khí tổn thương trầm trọng, trong phòng có bốn người, bên ngoài năm người bình thường, bên trong còn có người già, trẻ nhỏ, có thể làm nên được chuyện gì?
Nhớ tới một không gian tràn đầy vật tư kia, Lôi Thành đau lòng trái tim đều muốn nát. Hắn chỉ đành gửi gắm hy vọng vào Tăng Trân Trân, không quên tình cảm của bọn hắn, không thật sự bị lung lạc.
Thế nhưng người lái xe đi mất rồi, biển người mênh mông, muốn gặp lại khó khăn đến thế nào?
Mặt Lôi Thành đều xám trắng, giống như người bị Zombie hóa sơ kỳ, mang theo tử khí nặng nề.
"Chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi. Lão Lôi, cách nghĩ trước kia của cậu, chúng ta không làm được rồi." Sau thời gian dài trầm mặc, Trần Bính lại mở miệng lần nữa.
Bọn họ là anh em tốt, hắn cũng biết dã tâm của Lôi Thành, chiếm cứ một góc thành phố, thông qua săn giết Zombie nâng cao dị năng, tìm kiếm vật tư, chiếm đất làm vua... Đây là tận thế đột nhiên đến, dị năng thần kỳ xuất hiện cổ vũ dã tâm đó.
Thế nhưng bây giờ bọn hắn đã thất bại, hai bàn tay trắng rồi, đồ ăn hôm nay còn không có.
Sức lực của bọn hắn không đủ một mình chèo chống khu vực nho nhỏ này an toàn được nữa. Nếu bọn hắn có súng, có đại bác, có lực lượng quân sự, vậy cũng tốt! Trọng điểm là bọn hắn không có, thật ra Zombie chuột cũng không khó giết, ngày đó gặp phải Zombie chó mới khó khăn.
Nhưng số lượng chúng nó nhiều lắm, mọi người ứng phó mệt mỏi, không có lực sát thương trên quy mô lớn, căn bản không cách nào giải quyết đám Zombie chuột dày đặc kia.
Trần Bính đưa ra đề nghị trước kia của hắn: "Chúng ta đi tìm khu vực an toàn của chính phủ đi, cả nước lớn như vậy, nhất định sẽ có khu vực an toàn."
Sau khi hắn nói xong, cẩn thận quan sát vẻ mặt Lôi Thành, thở dài một hơi, thế nhưng hắn không thể ở cùng Lôi Thành được nữa rồi, hắn còn mẹ già, con nhỏ, bọn hắn cần chính là cuộc sống ổn định, an toàn.
Hắn muốn dẫn người nhà đi tìm một khu vực an toàn.
Vừa rồi ngoài cửa có người gõ cửa, Trần Bính đứng lên vỗ vỗ bả vai Lôi Thành, dẫn đầu đi ra ngoài. Ánh mắt Ngô Diệu từ khi Trần Bính nói ra những lời kia không ngừng biến đổi, cuối cùng cũng đi theo Trần Bính ra ngoài.
Còn lại Lục Vĩ, nhìn người này đến người kia, cuối cùng vẫn lựa chọn Lôi Thanh người có thực lực mạnh nhất, ngồi không động.
"Thế nào rồi? Bây giờ nên làm thế nào hả con?" Thím Trần nghênh đón con mình.
Gần đây thím Trần đều nghe lời con trai, nghe vậy liền gật đầu: "Được! Thế A Thành thì sao?"
"Con thấy dáng vẻ cậu ấy, có lẽ không muốn đi."
Thím Trần cũng hiểu, đành gật đầu: "Cũng phải, Trân Trân còn ở chỗ này kia mà."
Trần Bính lại cảm thấy đây không phải nguyên nhân chủ yếu, nhưng hắn cũng không định nói tỉ mỉ chuyện này ở đây, chỉ nói với thím Trần: "Mẹ, con đi xuống dưới xem xe còn sử dụng được không, chúng ta nhân lúc ban ngày rời đi. Về phần đồ ăn... trên đường đi tính sau."
"Được! Mẹ đi thu dọn đồ đạc." Thím Trần định đi xuống tầng năm, Trần Bính giữ chặt bà: "Mẹ, con đi cùng mẹ."
Ngô Diệu vừa vui mừng gặp lại Ngô Duyệt. Hắn vốn nghĩ chỉ còn một thân một mình, bây giờ đột nhiên nhìn thấy còn một cô em họ sống sót, thật sự vô cùng kinh hỉ. Đây là người thân duy nhất còn lại trên đời này của hắn, hắn làm sao có thể không kích động.
Bên tai hắn nghe được lời Trần Bính nói, hắn vội vàng nói: "Tôi và em gái có thể đi cùng các người không?"
Nếu quả thật Lục Đồng có khu vực an toàn... hắn muốn mang theo em họ vào trong đó, Trần Bính này dễ ở chung hơn Lôi Thành.
Hắn quá tham vọng, thành lập thế lực gì chứ, rồi đạt được thành tựu thống trị? Cũng không sánh bằng người thân còn sống. Nếu lúc ấy hắn không mặt dày mặt dạn theo sát Lôi Thành, cha mẹ hắn và vợ con hắn cũng không chết. Nếu lúc trước bọn hắn trực tiếp đi tìm khu vực an toàn, có thể bây giờ bọn họ vẫn ở cùng nhau.
Hắn theo đuổi sự an toàn, chôn vùi mạng cả nhà hắn, theo đuổi sức mạnh, sau khi Ngô Hỉ trở thành người của Lôi Thành hắn đã thấy khởi sắc, thế nhưng rất nhanh đã bị Zombie chuột tiêu diệt... Cha mẹ, vợ con... hắn đúng là kẻ vô tích sự. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Hắn chỉ còn lại một người thân là Ngô Duyệt, chắc chắn phải chăm sóc tốt cho em ấy.
Trần Bính hơi chút ấn tượng với hắn, tuy trình độ dị năng quả thật không cao, nhưng dù sao cũng là một dị năng giả hệ hỏa, vì vậy gật gật đầu: "Vậy được, đi cùng thôi."
Ngô Diệu mang theo em họ đi xuống lầu thu dọn đồ đạc. Thật ra cũng không còn gì tốt để thu dọn, nói vì dụ đồ đạc trong phòng bếp... đều bị Zombie chuột giày xéo không còn thừa thứ gì tốt. Rõ ràng chỉ là vật chết truy đuổi theo máu huyết, lại dường như bảo tồn một chút tập tính khi còn sống, cho dù không ăn được cũng muốn cắn hư hết.
Dưới lầu tổng cộng có sáu chiếc xe, chỉ có ba chiếc có thể sử dụng được, vừa rồi Trần Bính lái một chiếc, Ngô Diệu lái một xe, còn thừa lại một chiếc.
Cuối cùng Lôi Thành vẫn không theo chân bọn hắn cùng đi, Trần Bính một mình xuống lầu lên xe.
Lúc rẽ ra cổng, Trần Bính nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng Lôi Thành đứng ở lầu hai, hắn quay đầu lại, chuyên chú theo sát chiếc xe phía trước.
Bọn hắn một đường lái xe một đường lưu ý, chỉ có thể góp nhặt một chút đồ ăn lẻ tẻ, đều từng người cầm từng người cất, Trần Bính và Ngô Diệu cũng không nói cách nộp đồ ăn rồi phân chia này kia.
Trời cũng đen lại. Bọn hắn tìm một gian phòng trống, Trần Bính đóng kỹ cửa, có thể khá an toàn qua đêm.
Chắc hẳn tối hôm qua Zombie chuột lặng yên không tiếng động xuất hiện tạo thành nỗi ám ảnh cho hắn, Trần Bính đưa ra ý kiến phải có người gác đêm.
Ở đây chỉ có hai người đàn ông, theo bình thường chính là bọn họ hai người thay nhau trông coi.
Phòng trống có hai tầng, tất cả mọi người đều ngủ ở lầu hai, Trần Bính dựng một bức tướng sắt ngay tại đầu cầu thang lầu hai.
Có hai phòng, một phòng để thím Trần và cháu gái ở, một phòng cho Ngô Duyệt. Mãi đến bốn giờ sáng, đều gió êm sóng lặng. Chỉ có một con Zombie vẫn luôn gõ gõ ngoài cửa, cách chốc lát lại đập vài cái có tiết tấu và quy luật.
Ngày hôm sau tiếp tục chạy đi, đến buổi trưa bởi vì Ngô Duyệt vẫn luôn say xe nôn mửa, cho nên bọn hắn tìm một chỗ dừng lại ăn trưa.
Nói đến Du Hành bên này, sau khi anh rời khỏi tòa nhà văn phòng, anh liền chạy thẳng ra hướng khỏi thành phố. Khắp thành phố đều là cảnh tượng hoang tàn, khắp nơi đều có Zombie, một mình anh cũng không cần gì che dấu, cứ trực tiếp cho thẳng một phát súng một con, cũng không cần xuống xe dọn đường.
Nhưng bởi vì như vậy, vừa lái xe vừa phân thần, tinh lực đều tiêu hao rất nhanh, anh luôn cần nghỉ ngơi, đến buổi trưa, anh tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Cũng không biết có phải năm hạn đến rồi hay không, anh vừa mới ăn trưa, liền có mất chiếc xe ngừng ở chỗ anh đặt chân, không nói hai lời liền phá cửa tiến lên bắt người.
Du Hành dốc sức liều mạng phản kháng, nổ súng bắn chết ba người, vẫn không địch lại đối phương nhiều người lại có dị năng.
Anh bị dây leo trói chặt đấy, sau đó bên cạnh trước sau trúng hai bàn tay.
"Anh Trang, để em giết chết nó!! Nó đã giết bọn lão Quý rồi!!"
Người đàn ông âm nhu cười lạnh: "Như vậy không phải quá tiện nghi cho hắn rồi sao? Trước mang về, đừng lãng phí một thí nghiệm thể."
Du Hành bị nhốt trong một căn phòng tối đen, trong phòng chỉ có duy nhất một cửa sổ cũng đã bị tấm ván gỗ đóng đinh chết rồi, một cánh cửa, khí tức không lưu thông, mùi vị vô cùng khác biệt.
Sau khi anh xuống xe bị túm kéo vào trong, giấy trên đường bị cọ rơi mất, gót chân bị ma sát chạm mặt đất, vớ bị mài rách, da thịt nóng rát đau đớn.
Thời điểm xuống xe anh đã xem qua, tòa nhà này có năm tầng, anh bị nhốt ở lầu ba. Sau khi bị ném vào anh quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện trong phòng còn mười bảy người.
"Các người có biết những người này bắt chúng ta vào đây làm gì không?"
Không có người trả lời Du Hành.
"Chúng ta đều cùng cảnh ngộ, bây giờ cần nhất chính là giúp đỡ lẫn nhau, các người đến đây trước tôi, có tin tức gì có thể nói cho tôi biết không? Chúng ta có thể cùng nhau chạy trốn."
Có tiếng xột xoạt, có người động. Nhưng lại đi đến bên cạnh anh, tay tiến vào khe hở trong dây leo trói anh, kéo khóa kéo ba lô trên lưng anh, lấy hết đồ ăn trong ba lô.
Anh bị bao vây, rất nhanh đồ đạc trong ba lô đều bị lấy hết toàn bộ.
Trong lòng Du Hành trầm xuống, người bắt anh cũng không kiểm tra tịch thu ba lô của anh, những người này dường như rất quen thuộc tranh đoạt.
Anh dùng lực ngồi thẳng lên, nhìn những người trong phòng này người tranh ta đoạt đồ vật trong ba lô, đánh đập tàn nhẫn.
Trong không khí đã có mùi máu tươi.
Rất nhanh, trận tranh đấu đã có kết quả, người thắng miệng lớn ăn hết, một giọng nữ có chút bén nhọn tên Lí Diễm Diễm vừa ăn vừa cười: "Trốn? Trốn không được. Anh cũng không cần kích động, để người khác chịu chết cùng anh. À không đùng, chính là bị chết càng nhanh hơn. Thật ra không cần phải nói, ở chỗ này hai ngày anh sẽ hiểu ngay thôi. Nhưng anh đến vừa lúc, hôm nay bọn hắn còn chưa đến chọn người đâu, anh rất nhanh có thể biết được rồi."
Chỉ có người phụ nữ này mở miệng nói chuyện, trong bóng tối, từ trong giọng nói của nàng, Du Hành đường như có thể bắt gặp trong ánh mắt có chút hả hê và điên cuồng cùng rơi vào địa ngục.
Du Hành rất nhanh đã biết Lí Diễm Diễm nói có ý gì.
Cửa bị mở ra, mấy người đàn ông như xem xét gia súc, chỉ chỉ: "Tên này, tên kia, còn có kẻ bên kia nữa, lôi ra."
Hai người đàn ông kia đói bụng rất gầy yếu bị túm ra ngoài, còn có một người phụ nữ khác đang co mình trong góc, cũng mềm nhũn bị lôi ra.
"Tôi ăn no rồi! Tôi có thể sống sót, đừng chọn tôi!"
"Đừng chọn tôi, tôi còn trẻ, tôi không chết đâu, chọn bà ta đi! Chọn bà già kia kìa! Bà ta chắc chắn không sống lâu đâu huhuhu đừng chọn tôi mà..."
Giống như buôn bán gia súc trước kia, ba người kia càng không ngừng kêu to, giọng nói khàn khàn bén giọng mang theo tuyệt vọng, cuối cùng vẫn bị kéo đi.
Ầm —— cửa lại bị khóa.
"Bọn hắn bắt bọn họ ra ngoài làm gì?" Du Hành hỏi.
Lí Diễm Diễm nói: "Tiếp xúc thân mật với Zombie, nếu anh may mắn không chết còn có dị năng, có thể trôi qua những ngày tốt lành nữa đấy! Ha ha, chẳng qua nếu nhát gan, vậy thì nhất định phải ăn thật nhiều, ăn nhiều mới có thể sống lâu thêm một chút, như vậy cũng không bị bọn hắn chọn trúng ha ha ha."
Giọng điệu cố tận lực đè thấp, như lão phù thủy đầu độc, cố ý khơi dậy nỗi sợ hãi tận sâu trong đáy lòng mọi người.
Cô ta vừa nói ra những lời này, Du Hành liền phát hiện bầu không khí trong phòng đã thay đổi.
"Nếu có dị năng... thì sẽ như thế nào?" Du Hành hỏi.
Thế nhưng Lí Diễm Diễm càng điên cuồng cười to khóc lớn, không người nào trả lời câu hỏi của anh. Giống như chết lặng.
Từ trong miệng người phụ nữ này anh sửa sang lại hai tin tức:
Một là những người này bắt bọn họ, vì để bọn họ bị Zombie cắn, sau đó xem xem có thức tỉnh dị năng hay không?
Hai là nếu có thể ăn nhiều sống được lâu, bọn hắn cũng không chọn mình. Du Hành suy nghĩ trở lại một chút, vừa rồi người bị bắt ra ngoài, quả thật vô cùng suy yếu, thoạt nhìn cách tử vong chỉ còn một bước nữa mà thôi. Là đói quá sao?
"Thế nào rồi? Lại thất bại?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Ừ, một đám này đều đã thất bại. Cũng may hôm nay bắt được một đám, bên trong còn có một dị năng giả."
"Được rồi, xử lý sạch sẽ những thứ kia, trước đem những thứ thu được hôm nay sắp xếp lại đi."
"Vậy hôm nay còn muốn làm tiếp không?"
"Ngày mai rồi nói tiếp, người ở chỗ này cũng không thể chạy thoát. Nhìn bọn hắn còn sinh long hoạt hổ, xem ra còn sống thật lâu đấy. Hôm nay nhìn chằm chằm vào đám người này đều quá mệt mỏi, mọi người sớm về nghỉ ngơi đi."
Trong lúc bọn hắn nói chuyện với nhau có thể phán đoán được ít nhất đêm nay người trong căn phòng này đều an toàn đấy.
Cửa đang khóa, tiếng bước chân bên ngoài đã đi xa, thậm chí bọn hắn còn không tiến đến liếc nhìn qua đây, dường như không để ý chút nào đến bọn họ, không cho là đúng.
Du Hành tựa ở trên tường thở ra, ý nghĩ trong lòng lần lượt hiện lên trong đầu, nhưng loại chuyện này thật sự quá khiến người nghe kinh sợ rồi!
Cho dù người phụ nữ kia không nói rõ ràng, anh cũng có chút suy đoán: dị năng giả hấp thụ hạt châu trong đầu Zombie tăng cường năng lực, vậy bản thân dị năng giả có hạt châu không? Nếu có, như vậy những người này đang làm một chuyện, con người tạo ra dị năng giả, vậy có cách giải thích rõ ràng rồi.
Thế nhưng chuyện này có thật sự được như vậy không?
Sau khi không ngừng có nhân vật mới tiến vào, mỗi khi có người mới bị bắt đến, những "người cũ" kia sẽ đánh lừa người mới, đoạt đồ ăn của "nhân vật mới".
Cứ như nuôi cổ.
Du Hành càng không ngừng hoạt động, chen đến nơi hẻo lánh trong phòng, chỗ đó có người đánh anh, anh cũng hung hăng đánh trả lại. Cuối cùng anh cũng không giống bọn hắn bị nhốt lâu ngày, sức lực vẫn còn đấy.
Cứ như vậy đến ngày hôm sau, rốt cuộc anh đã cắt đứt toàn bộ dây leo trên người.
Dây leo thô to như cánh tay anh, đặc biệt khỏe mạnh và có tính bền dẻo cao, đao của anh đều có vài chỗ sứt mẻ, hoàn toàn hỏng luôn.
Trong phòng rất đen, không có người phát hiện anh đã giãy dụa thành công.
Anh lại bắt đầu đổi chỗ, chuyển đến phía sau cửa, anh nhất định phải chạy trốn, tuyệt đối không có khả năng sống đến cuối cùng ở chỗ này.
Chỉ là anh không tin đám người trong phòng này, không biết bên trong có người của bọn hắn hay không, bởi vậy cũng không dám tiết lộ kế hoạch của mình —— thật ra nếu như có thể cùng nhau hành động, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Sắp đến buổi trưa, ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa.
Du Hành đã quan sát qua, mỗi lần bắt người đến, bình thường đều có bốn đến sáu người đàn ông. Muốn trong nháy mắt đánh gục tất cả là không thể nào, anh cần mở ra một lổ hổng, liền từ lổ hổng kia chạy trốn.
Anh không thể chạy trốn từ cầu thang, lầu hai và lầu một đều có người ở. Như vậy chỉ có thể chạy trốn từ cửa sổ, sau khi rời khỏi căn phòng này anh cần ngay lập tức tìm được một cánh cửa sổ.
Nếu đến lúc đó những người khác trong căn phòng này cũng có thể cùng nhau chạy thoát, như vậy anh không quá làm người khác chú ý. Đạo lý này nói ra thật tàn khốc, nhưng quả thật, từ trong hỗn loạn mới có thể mò cá.
Sau một trận ồn ào, cửa đột nhiên mở ra, tiếng bước chân rất nhiều, du Hành áp sát trên cánh cửa nghe ngóng, ít nhất có mười lăm người.
"Làm sao có nhiều người như vậy." Anh cất súng lại, rút lui đến bên cạnh tường, từ bỏ ý định chạy trốn lúc này.
Bịch. Khóa sắt bên ngoài được mở ra.
Cùm cụp. Khóa trên cửa cũng được mở ra.
Ánh sáng thoáng chốc xuyên qua, Du Hành hé mắt mới thích ứng được.
"Mẹ! Nữu Nữu! Thả tôi ra!"
"Anh huhuhu..."
Thoáng chốc anh ngồi thẳng người, nhìn thấy ba người bị ném vào, đều là người quen. Một người là Ngô Duyệt, một người là mẹ Trần Bính và con gái của hắn.
Anh tựa đầu thò ra, nhìn thấy hai đoàn dây leo trói thành quả cầu bị kéo đi tiếp tục lên phía trước, trong đầu anh xuất hiện hai cái tên Trần Bính và Ngô Diệu.
"Cút vào!"
Có người đá anh một cước, Du Hành vội vàng tránh vào, chỉ bị cọ một chút ở trán.
Cửa lại bị khóa lại. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Thím Trần, làm sao các người bị bắt vào đây?"
Thím Trần hoang mang lo sợ, nghe được tiếng nói của Du Hành có chút mờ mịt nhìn về phía lên tiếng, nhưng bà không thấy rõ, hỏi: "Cậu là?"
"Trương Hằng Viễn."
"À à à tôi nhớ ra cậu rồi... Thật sự là nghiệp chướng mà!"
Nói đến những chuyện bọn Trần Bính trải qua, quả thật chính là không may đến cực điểm.
Hôm nay đến buổi trưa, trên đường Zombie đột nhiên trở nên dày đặc hơn, bọn hắn thay đổi ba hướng khác nhau, đều không quá thuận lợi.
"Hôm nay sao vậy chứ, làm sao Zombie nhiều như vậy!" Ngô Diệu mắng.
Xe vẫn tiếp tục chạy, nhưng sắp hết dầu rồi.
"Trước tìm trạm xăng dầu cái đã."
"Chạy mau!"
Người một khi xuống xe, liền mất đi một tầng phòng hộ duy nhất, cứ như cừu non rơi vào đàn sói, phát ra tín hiệu hấp dẫn Zombie. Tốc độ, số lượng, đều rơi xuống yếu thế, Trần Bính và Ngô Diệu cùng nghĩ cách, vội vàng tìm chỗ trốn, thím Trần sáu mươi tuổi và con gái Trần Bính mới tám tuổi đều quá yếu, không cách nào đi bộ an toàn dọc trên đường được.
"Hướng bên này, bên này không có Zombie!"
Năm người quẹo vào trong ngõ nhỏ, có người gọi: "Đi đến nhà đối diện có treo đèn lồng kia, nhà kia không có người cũng không có Zombie!"
Bỗng nhiên tiếng có tiếng người dọa cho mọi người nhảy dựng, Trần Bính ngẩng đầu lên nhìn, một thiếu nữ nằm sấp trên đầu tường, hô to về phía bọn hắn, đồng thời ngón tay chỉ vào đối diện.
"Thật đấy, thật sự! Nhà kia rất an toàn, tôi không lừa các người đâu!"
"Tiểu Mỹ, cô làm đang làm thế, mau xuống đây!" Thiếu nữ bị một đôi tay kéo xuống.
Trần Bính cùng Ngô Diệu nhíu mày nhìn nhau: "Đi xem?"
"Chúng ta cẩn thận một chút."
Thím Trần kéo cháu gái, Trần Bính và Ngô Diệu đi ở phía trước, nhà có treo đèn lồng kia rất dễ làm cho người khác chú ý, cửa sắt đóng chặt, cái này không làm khó được Trần Bính.
Cửa đơn giản liền mở ra, hai người cẩn thận đi vào, kiểm tra một lần, ngoại trừ trong sân có năm thi thể bị hư thối, trên dưới ba tầng quả thật không có Zombie.
"Mau vào!"
Cửa sắt đóng lại không lâu, đầu ngỏ có bức tường thiết mỏng mỏng, khẩn cấp làm ra đã bị Zombie phá vỡ.
"Nguy hiểm thật, cũng may có cô bé kia, bằng không chúng ta ở bên ngoài như ruồi nhặng mất đầu, bây giờ đã bị Zombie bao vây rồi."
Từ khi bọn hắn xuống xe chạy đến nơi này, một đường dẫn đến một đám Zombie. Không phải không thể giết, chỉ bận tâm hai người không có lực chiến đấu, đành phải một đường chạy trốn như điên, đoạn giữa còn phải chạy thục mạng, do có con Zombie thân thủ đặc biệt nhanh nhẹn ngăn chặn bước chân của bọn hắn, lúc này bọn hắn mới bị một đoàn Zombie đuổi vào ngõ nhỏ.
"Đúng vậy, cô bé kia đúng là người tốt." Mẹ Trần Bính cảm thán.
Lúc ấy mẹ Trần Bính biết ơn thiếu nữ có lòng tốt kia bao nhiêu, thì bây giờ lại hận cô ta bấy nhiêu: "Tại sao lại có loại người này, cô ta cố ý, lừa gạt chúng ta đến đây!"
Tạm thời được bình an, cả nhà Trần Bính sửa sang lại toàn bộ đồ ăn mang xuống từ trên xe, đồ đạc cũng không nhiều, đa phần còn ở trên xe.
"Thật đáng tiếc, trên xe còn hai túi đồ đạc, có muốn quay trở lại lấy hay không?"
Trần Bính đối mặt với lời hỏi thăm của mẹ mình, hắn lắc đầu: "Chúng ta rẽ vào xa như vậy, không quen đường. Hơn nữa quá nguy hiểm, trước hết chúng ta cần tìm một chiếc xe mới có thể thay thế đi bộ."
Ở trong mắt hắn, có xe mới là chuyện trọng yếu nhất. Không có xe, có nhiều đồ đạc hơn cũng không thể mang đi.
"Có muốn đi ra ngoài tìm xe hay không?" Ngô Diệu nhìn sắc trời còn sớm, muốn đi ra ngoài. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Cũng được, mẹ, mẹ và Nữu Nữu ở chỗ này chờ con."
"Được, các con cẩn thận."
Trần Bính cùng Ngô Diệu vừa đi ra ngoài, một mảnh dây leo lớn xột soạt xuất hiện trói hai người thành hai cái bánh chưng.
"Ôi bắt được rồi, đến đến đến, xách bọn chúng trở về, tên hệ kim này nhốt vào phòng tối."
Trần Bính dùng sức giãy dụa: "Các người là ai, muốn làm gì?! Thả tôi ra!"
Quanh người hắn toát ra kim châm, tuy nhiên lại không cắt đứt được dây leo trên người, Ngô Diệu cũng thả ra lửa, cũng không có tác dụng.
"Ơ còn rất có tinh thần đấy."
Bốn người đàn ông đi đến, bên trong có một người có dụng mạo hơi âm nhu, tóc hơi dài vỗ tay một cái, dây leo trói Trần Bính và Ngô Diệu lập tức dài ra một mảng lớn châm như da lông, bởi vì rất mảnh lại dày đặc, nhìn giống như mảng lớn lôn tơ, thế nhưng Trần Bính và Ngô Diệu đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngọn lửa và kim châm trên người đều tiêu tán toàn bộ.
"Được rồi, đi thôi."
Trang Thu Thư liếc qua ba người thím Trần sợ hãi đến ngây ngốc, khinh thường cười cười: "Ngược lại các người trung thực, được rồi, cùng đem những người kia mang lên hết."
"Hắc hắc, bản thân tự đưa đến cửa, hôm nay khai trương đấyá!"
Trần Bính bọn hắn cứ như vậy bị bắt được.
"Làm sao lại xui xẻo như vậy chứ, hết lần này đến lần khác lại đến nơi này đặt chân hu hu hu."
Du Hành cũng hiểu bọn hắn xui xẻo, anh không ngờ bị bắt đến, Trần Bính bọn hắn là tự đưa dê vào miệng cọp, quả thật quá xui xẻo.
Nhìn thấy bọn "người cũ" kia lại bắt đầu chiếm đoạt đồ đạc của thím Trần bọn hắn: "Các người làm gì vậy!" thím Trần kêu to, Du Hành đi qua nhấc những người kia lên, đánh ngã tất cả mọi người.
Thím Trần lạnh run, ôm bọc đồ của mình: "Bọn hắn sao lại làm thế! Đây là cướp bóc!"
"Thím Trần, thím cất kỹ đồ đạc đi."
"Hằng Viễn à, cậu nói xem anh Trần của cậu không có việc gì chứ?"
"Tôi cũng không biết."
Cùng kinh hỉ đấy, đây chính là sức mạnh hắn vẫn luôn chờ mong!
Cảm giác sức mạnh của mình đã tăng lên, nhưng dây leo trói buộc trên người hắn, gai bên trên dường như có tác dụng ức chế nào đó, hắn hoàn toàn không có cách nào sử dụng dị năng của chính mình.
Không biết bây giờ em gái bị nhốt ở đó, có được an toàn hay không.
Trần Bính một lần nữa ủi ủi cạnh cửa, hô to: "Các người muốn làm gì, thả tôi ra ngoài!"
Không ai để ý đến hắn, chỉ lại có một túi hạt châu Zombie ném vào trong.
Mà qua giữa trưa, sau đó cửa một lần nữa mở ra.
Trước đó, Du Hành đã lặng yên không một tiếng động nép sau cánh cửa, chờ bên ngoài mở khóa sắt, mở khóa cửa, liền đột nhiên xông ra phá cửa!