Mục lục
Sinh Tồn Thời Tận Thế - Lục Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trang Nguyễn

Quả thật Du Hành không chết, chỉ là ngày hôm sau tỉnh lại nhìn thấy càng hoảng sợ.

"Đây là cái gì vậy..."

Anh tỉnh lại trong một bãi tanh tưởi đấy, lúc mở mắt còn không rõ thứ gì, dùng tay dụi mắt, lại phát hiện trên tay cũng dính nhão nhão.

"Kiện thể đan còn có công hiệu này?" Anh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, hoang mang nghĩ: "Chẳng lẽ mình nhầm dịch cải tiến gien thành kiện thể đan rồi sao?" Không có khả năng, hai thứ này hoàn toàn khác nhau kia mà.

"Bảo nhi, ra ăn sáng nào."

"Dạ, con ra liền!"

Mẹ Du đẩy cửa ra, phát hiện trong phòng vệ sinh có tiếng nước: "Đang tắm sao? Tối hôm qua chảy nhiều mồ hôi lắm à? Làm sao không thông.... Ui thối quá!"

Bà đi đến bên giường, bị hiện trạng trên giường kinh hãi kêu lên một tiếng, che mũi miệng xốc chiếu trúc lên, trên chiếu trúc không ngừng rơi rụng xuống một tầng dầy đặc, trên ván giường cũng là một đen sì sì một tầng.

Mùi hôi ngút trời.

"Đứa nhỏ này tối hôm qua làm cái gì rồi hả?"

"Con giặt sạch mới là lạ, mau đi ăn sáng đi, mẹ dỡ ván giường con xuống đi giặt một chút."

Du Hành ngăn bà lại: "Mẹ, con thật sự có thể tự mình giặt được, đi thôi, cùng đi ăn sáng."

Mẹ Du vừa ăn sáng vừa hỏi: "Trên giường con làm sao bị như thế đấy?"

Du Hành vừa trò chuyện cùng RT9009, trong lòng biết chuyện gì xảy ra, chính mình vẫn còn trong giai đoạn chấn kinh, nhưng cũng không dám nói thật với mẹ Du: "Con không cẩn thận làm ra, sau này không dám."

"Biết rõ không dám là được, không thể làm ô uế dơ bẩn như vậy, khiến cả phòng thối hoắc luôn."

"Cam đoan không dám."

Ăn xong bữa sáng, Du Hành lại đi nhìn tình huống của cha anh và Thôi Nam.

Hai người đều nhíu chặt lông mày trong hôn mê, cũng may thân thể không còn sốt cao nữa, rõ ràng nhất chính là Thôi Nam, bây giờ anh ấy chỉ sốt nhẹ.

"Mẹ đã cho bọn họ uống nước, uống nhiều hơn hôm qua. Đúng rồi, tối hôm qua con ngủ sâu, không phát hiện tình huống bên ngoài phải không? Con không biết tối hôm qua có bao nhiêu dọa người, những động vật kia, còn chim chóc... đều giống như điên chạy loạn đấy."

"Không phát hiện, ngủ rồi." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p



Mẹ Du vui mừng cười rộ lên: "Ngủ say cũng tốt, con quá mệt mỏi rồi, ngủ đủ mới có sức lực. Cũng may con đưa cha con và Tiểu Thôi về, bằng không nửa đêm còn ở bên ngoài, gặp phải những động vật kia thì thảm rồi."

"Mẹ, con muốn đi ra ngoài một chuyến, tìm nhiều chút đồ ăn về nhà."

Dáng tươi cười của mẹ Du liền giảm đi, trong mắt hơi chút sợ hãi: "Không thể không đi sao? Ngày hôm qua con và Tiểu Nam đi ra ngoài đã gặp nguy hiểm như vậy, làm sao mẹ yên tâm để con lại đi ra ngoài một mình nữa đây?"

"Mẹ đừng lo lắng, con nhất định sẽ bình an trở về." Du Hành cầm chặt tay bà, để bà cảm nhận hai tay mình trầm ổn đầy sức mạnh, anh nhìn thẳng vào mắt bà: "Trước khi trời tối con nhất định sẽ trở về, mẹ ở Khai Dương đài mở đèn chờ con được không?"

"Thế nhưng ——" Mẹ Du nghẹn ngào: "Mẹ lo lắng cho con, mẹ đi cùng con được chứ."

"Mẹ còn phải chăm sóc cha và anh Thôi, mẹ, tin tưởng con, con nhất định sẽ trở về."

Du Hành không muốn nói với mẹ về chuyện hệ thống, nhưng có thể lấy ra một ít phần cứng để mẹ anh yên tâm.

"Mẹ xem đây là cái gì?"

Mẹ Du nhìn súng trong tay Du Hành mà ngây ngẩn cả người: "Cái này là... là súng?!" Bà vội vàng dùng thân thể của mình ngăn trở cây súng, sốt ruột nhìn trái nhìn phải, cứ như trong nhà còn có người khác: "Đây là đồ trái pháp luật, từ đâu con có được?"

"Ngày hôm qua con nhặt được trên đường, mẹ, con có vậy này, nhất định có thể bình an trở về. Thế này mẹ yên tâm rồi chứ?"

Yên tâm? Bà sắp bị hù chết rồi đây này.

"Vậy con biết dùng?"

"Trên TV không phải nhìn thấy thường xuyên sao? Thật đơn giản, nếu không con thử cho mẹ xem?"

Ở phòng ngủ lúc chuẩn bị đi ra ngoài, Du Hành nghĩ thầm: đây là gánh nặng ngọt ngào, nhưng anh hưởng thụ cảm giác này, làm cho người cảm thấy an tâm.

Muốn đi ra ngoài không có khả năng chỉ mặc quần đùi áo ngắn tay, anh mặc áo tay dài chui đầu, còn mang bao tay, đem chỗ hắn giao nhau giữa ống tay áo và bao tay dùng dây thừng quấn chặt, ống quần cũng như thế. Trên người còn xịt thêm một lớp thuốc diệt côn trùng, cuối cùng đeo khẩu trang, nhét hai cục bông trong lỗ tai.

Ngày hôm qua đi ra ngoài hai chuyến, anh xem như hiểu rõ hoàn cảnh bên ngoài hơn một chút, không nói những thứ khác, muỗi bên ngoài thật sự rất phiền lòng, chích vào da thịt người sống chết cũng không chịu nhả miệng, chích xong còn để lại bọc lớn lại ngứa ngáy.

"Mẹ con đi ra ngoài, chờ con trở về."

Mẹ Du đứng ở trên ban công nhìn bóng dáng Du Hành biến mất giữa rừng cây, quay đầu đóng lại cửa sân thượng, khóa lại, kéo rèm lên.

Bà đi đến ghế sa lon ngồi xuống, bà nhìn một cây súng và những thứ thượng vàng hạ cám khác trên bàn, thì thầm: "Từ nơi nào nó có những thứ này."

Thế nhưng đứa bé kia từ nhỏ đến lớn chưa từng nói dối bà, cho dù thi rớt cha nó đánh nó một trận, cũng thành thành thật thật khai báo. Không phải lo lắng nhiều.

Cho nên: "Những đồ vật thần bí này, đứa nhỏ này lấy được từ nơi nào?"

Sau khi đi ra ngoài, Du Hành liền đi về hướng cửa hàng siêu thị trong trí nhớ.

Mỗi ngày vừa mới sáng, trong rừng vô cùng yên tĩnh.

Trong rừng rậm không có người đi đến đường nhỏ, bụi cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ, cao bằng đầu gối người lớn rồi. Ngày hôm qua lúc đi ra ngoài, cha Du ném sào phơi đồ trên trên đường, hôm nay anh cầm cây chổi, dùng cán chổi dò đường.

"Khè, Híz-khà zz Hí-zzz —— "

Đêm qua trong vòng một đêm, anh tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] tăng vọt thẳng từ tầng ba lên tầng năm (tầng cao nhất là tầng mười một), hiện tại thính lực và thị lực anh tăng cường không phải chỉ một hai lần đâu.

Bởi vậy vừa nghe tiếng vang, anh lập tức lùi ra sau.

Một đầu rắn màu xanh biếc chui ra từ bụi cỏ, rắn bò lên lại chui vào bụi cỏ.

Du Hành đợi trong chốc lát, lúc này mới tiếp tục đi lên phía trước.

Sau đó anh lại gặp một bầy khỉ, kêu xèo...xèo khẹt khẹt, bọn chúng vung dây leo bay ngang qua đỉnh đầu của anh, mang theo một đống thứ nện trên đầu Du Hành.



Khè khè khẹt khẹt ——

Khè khè khẹt khẹt ——

Nghe thanh âm bọn chúng chí chóe vang dội, lúc Du Hành ngẩng đầu lên nhìn, còn nhìn thấy vài con khỉ khoa tay múa chân với anh, phát ra tiếng kêu vui sướng.

Anh không để ý đến chúng, chỉ ngồi xuống nhặt trái cây trên mặt đất. Loại trái cây này màu xanh, cầm lên bóp có chút cứng, từ trên cao như vậy rớt xuống cũng không bị dập.

Anh nhặt trái cây bỏ vào túi xách, sau đó anh tiếp tục đi lên phía trước.

Xèo...xèo!

Quay đầu nhìn lại, một con khỉ trơn trượt bóng loáng chỉ vào anh chí chóe la làng, tay kia còn vỗ vỗ bụng, thoạt nhìn rất vui vẻ.

"Ranh con." Anh nhặt lên hai quả trái cây trên mặt đất tung hứng trong tay, rồi dùng sức ném đi, đập thẳng vào con khỉ đang dương dương đắc ý kia.

Khẹt khẹt!!!

Nó bị nện đến đầu cháng váng não quay cuồng rớt thẳng xuống, kêu gào ngao ngao dùng đuôi quấn lấy thân cây, xoay người một cái cả tay lẫn chân bò lên rồi đứng dậy.

"Khẹt khẹt!"

Nó thoạt nhìn vô cùng tức giận, thấy một đầu dây leo rủ xuống muốn túm lấy nhảy xuống thu thập anh, lại bị một con khỉ khác lớn hơn một chút quay đầu cho nó một tát, bắt nó thả lên bờ vai, trực tiếp cõng đi mất. Trước khi đi còn hướng về phía Du Hành kêu vài tiếng.

Một bầy khỉ du đãng thành một đầu sóng, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt của Du Hành.

Lúc đến siêu thị, Du Hành phát hiện trong siêu thị có người, nhìn quần áo là nhân viên cửa hàng.

"Chờ một chút." Nhân viên bên trong làm khẩu hình miệng với anh, sau đó chạy đến mở cửa cho anh, Du Hành từ cửa nhỏ bên cạnh đi vào trong.

"Thật ngại quá, vì an toàn chúng tôi kéo cửa cổng xuống rồi, anh muốn mua gì tự mình đi lấy đi."

"Đúng rồi, camera giám sát của chúng tôi vẫn còn hoạt động đấy."

"Còn có thể quét thẻ không?"

"Không thể, chúng tôi chỉ lấy tiền mặt "

Cũng may Du Hành vì phòng ngừa vạn nhất đã mang theo tiền lương của mình, bên trong tổng cộng có hai vạn khối. Mẹ anh quản gia cũng lấy hết tất cả tiền bạc trong nhà ba vạn sáu đều đưa cho anh.

Anh đã quen thuộc mua sắm ở siêu thị này, hơi đi dạo một vòng, liền lấy những thứ ấn tượng trước kia, nhớ lại đồ ăn giống thế giới này của mình.

Anh dựa theo kinh nghiệm, chọn sáu loại đồ hộp, trong đó có ba loại thịt hộp, hai loại trái cây hộp, mỗi một loại đều lấy năm thùng.

"Năm thùng?". Tiên Hiệp Hay

"Đúng vậy, có hàng chứ?"

"Đương nhiên là có, anh chờ một lát."

Sau đó anh lại nhìn trúng một loại nhãn hiệu chocolate cùng loại lực sĩ, cũng yêu cầu mỗi loại lấy hai thùng. Nếu không phải bây giờ thời tiết rất nóng, anh chắc chắn không chỉ mua hai thùng.

Nhìn ánh mắt nhân viên đầy nghi ngờ nhìn mình, Du Hành nói: "Tôi có thể thanh toán trước."

Nhân viên cửa hàng xấu hổ nói: "Tôi không phải có ý đó... Tính tiền mời qua bên này."

Lần này xài hết 3 vạn 385 nguyên.

"Gạo này lấy cho tôi 30 bao."



"Bình nước khoáng ở đây của các người có dung tích lớn nhất là bao nhiêu? Lấy cho tôi 50 bình."

...

Nhân viên cửa hàng cắt ngang lời anh: "Thưa ngài, bây giờ chúng tôi không thể cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi cho ngài, nhiều đồ đạc như vậy ngài lái xe chở về sao?"

"Không có, vậy các người cho tôi thuê xe chở hàng được không? Tiền thuê bao nhiêu, anh ra giá đi."

"Một giờ 500 khối, cần tiền thế chấp một ngàn khối, ngài muốn thuê không?"

"Thuê."

Ánh mắt nhân viên cửa hàng nhìn anh như kẻ ngu ngốc. t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p

Ánh mắt khách hàng khác nhìn anh cũng không đúng lắm, còn có một người phụ nữ khuyên anh: "Cậu mua nhiều như thế làm sao ăn hết được? Tuy bây giờ bên ngoài hơi kỳ quái một chút, không tiện đi mua sắm, mua nhiều một chút cũng không sao, nhưng như cậu thế này là mua nhiều lắm rồi."

"Cảm ơn, tôi mua dùm người khác đấy."

"Như vậy à, là tôi hiểu lầm cậu rồi." Người phụ nữ này cũng không nhiều lời nữa rồi, nói với nhân viên cửa hàng: "Tính tiền."

"Tổng cộng năm trăm chín mươi năm, tám mao."

"Làm sao lại mắc như vậy?!"

"Sản phẩm trong siêu thị chúng tôi đều nêm yết giá bên trên cả rồi, đây là giá ông chủ quy định, chúng tôi cũng chỉ làm theo."

"Thuế hàng này bao nhiêu?? Cái này cũng quá mắc rồi! Tôi chỉ mua có một chút đồ đạc như vậy!"


"Tất cả sản phẩm đều là thuế 100%."


"Ông chủ các người ăn cướp à!"


"Ách, vậy ngài có mua hay không?"


Trước quầy tính tiền xảy ra tranh chấp, Du Hành cũng nghe thấy. Nhưng anh cũng lơ đãng, lại chọn thêm vài thứ, nói ví dụ như nến, pin, đèn pin, còn có thuốc sát trùng, nhang muỗi cùng tinh dầu. Cuối cùng tổng cộng bỏ ra một vạn hơn tám nghìn.


"Chiếc xe này có khả năng nhét không nổi đâu, ngài có muốn vận chuyển từng phần không?"


"Không cần, chắc chắn chứa hết, để tôi sắp xếp lên xe."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK