Mặc dù Lâm Vinh Tiêu xuất thân từ nông thôn, thế nhưng ánh mắt tốt, dám xông xáo dám làm việc, những năm này kiếm được không ít đấy.
Chỉ nói biệt thự này, có giá trị trên trời.
Lúc trước khu biệt thự này đánh ra quảng cáo giá cao, giữ bí mật an toàn, thoải mái dễ chịu.
Biệt thự quả thật giá rất cao, vàng son lộng lẫy, người mua cũng nhiều, không ít người đồng hành với cha Lâm cũng đều mua ở đây. Còn có người lén lút cười nhạo khu biệt thự này chính là nơi tụ tập bầy nhà giàu mới nổi, không có phong cách.
Bỏ qua cách trang hoàng ở đây, Du Hành rất đồng ý phương tiện bảo an ở nơi đây. Truyền hình cáp và camera giám sát trải rộng khắp nơi, tường vây cũng đủ cao, tính riêng tư mạnh.
Anh còn nhớ rõ trong nhà có có gian phòng an toàn dưới mặt đất, bên trong có hệ thống cung cấp dưỡng khí tự động, trừ phi dùng boom, bằng không không cách nào mở ra được từ bên ngoài vào.
Nói tóm lại, quả thật nơi đây rất không tồi. Hơn nữa càng có chỗ càng tốt hơn, tuy biệt thự không nằm ở thủ đô, nhưng cũng ở trong thành phố cấp một ở trong nước, khoảng cách với thủ đô cũng không tính là xa, hai tỉnh liền nhau.
Càng quan trọng hơn là, tỉnh này còn có tập đoàn quân mười hai quốc gia đóng quân ở đây, từ trên mạng internet tra không tìm thấy được tin tức cụ thể, chỉ biết đại khái địa điểm đóng quân ở thành phố mới của tỉnh, nhân số ít nhất khoảng sáu vạn người. Thành phố mới nằm ngày bên cạnh thành phố này, lái xe một giờ có thể đến.
Cũng bởi vì như thế, anh mới không lập tức đi đến thủ đô sau khi vừa đến thế giới nhiệm vụ, vào thời điểm còn chưa rõ ràng gì cả, giữ vững ở vị trí ngôi biệt thự này, dựa vào bên cạnh tập đoàn quân mười hai trong thành phố, hệ số an toàn còn là rất cao. Đợi sau này muốn đi thủ đô, cũng không cần ngàn vạn xa xôi. Bây giờ muốn đi thủ đô, lại không nhất định có thể đợi đến lúc tìm được nơi tốt có thể cha chở như ngôi biệt thự này.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Song Phượng lại đi trung tâm mua sắm đồ, vốn chỉ muốn mua một ít nguyên liệu nấu ăn để hôm nay chào đón mẹ chồng từ phương xa đến, cuối cùng dưới sự yêu cầu của con trai mua lượng đồ ăn gần cả tuần lễ.
"Hai ngày nữa chợ nghỉ rồi, dù sao trong nhà có tủ đông, mua nhiều một chút cũng tốt."
Tính theo lộ trình, giữa trưa Lâm Vinh Tiêu và bà nội có thể đến đây, kết quả đến hơn mười một giờ, Lâm Song Phượng nhận được điện thoại, nói là đứa nhỏ hàng xóm bên cạnh phát sốt, trạm y tế trên núi đề nghị nên đưa đến bệnh viện lớn, vì vậy Lâm Vinh Tiêu lại đưa bà nội Lâm đi trở về.
Nghe được lý do này, Du Hành cũng bất lực rồi.
Màn đêm giống như xuất hiện đốm lửa chiếu sáng lan ra đồng cỏ, từng phiến tinh quang mọc lên rồi tí tách tí tách chảy xuống đất.
Thật vô cùng xinh đẹp.
Từng ngôi biệt thự khác vẫn luôn truyền đến tiếng kêu đầy vui mừng, ngay cả Lâm Song Phượng cũng bị đánh thức, buồn ngủ chập choạng bước đến ban công nhìn xem trong chốc lát.
Mở ti vi cùng máy tính, lúc này tin tức mưa sao băng siêu lớn ùn ùn kéo đến không ngừng. Người yêu thích chụp ảnh vào lúc cao điểm đã tiến hành quay chụp lại hình ảnh duy mỹ này, nhanh chóng đăng lên tràn ngập mạng internet, đồng thời đủ loại bài viết cầu nguyện, yêu đương tràn đầy diễn đàn...
Mưa sao băng kéo dài nửa tiếng, làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, cũng phát ra cảm thán không uổng cuộc đời này.
Vào lúc mọi người còn đang cảm thán mưa sao băng vẫn tiếp tục thời gian dài, chắc chắn phá kỷ lục, bất ngờ không kịp chuẩn bị thiên thạch cực đại bao bọc trong khí thế hủy thiên diệt địa gào thét lao xuống, mang theo chiếc đuôi hỏa diễm nóng bỏng thậm chí còn chói mắt hơn cả sao băng.
Oanh ——
Xem tin tức trên mạng, thiên thạch rơi xuống hoàn toàn không có quy luật gì cả, hầu như cả nước đều bị thiên thạch tập kích.
Một đoàn sao băng rơi xuống làm cho mọi người cảm thấy vô cùng xinh đẹp, thiên thạch rơi xuống, thứ kia chính là tai nạn, là cái chết!
Nhà Du Hành cũng bị thiên thạch đập thẳng xuống, biệt thự bên cạnh nhà bọn họ còn bị một thiên thạch đập trúng, trong nhà cũng cảm giác được mặt đất chấn động một trận.
Sợ thiên thạch đập trúng phòng ốc rồi bị vây khốn, Du Hành lập tức mang theo Lâm Song Phượng xuống lầu, chạy ra đất trống bên ngoài.
Mùi khói thuốc súng kèm theo mùi máu lan tràn khắp nơi, đèn đường chớp chớp tắt tắt không còn sáng rõ.
Trong sân có hòn non bộ, anh leo lên nhìn quanh sang bên cạnh.
Giữa hai biệt thự cách nhau hơn mười mét, đứng ở trên đầu chỉ có thể nhìn thấy trong sân bên cạnh có bóng người đang ra sức chạy, kiến trúc chủ thể trong biệt thự—— ba tầng lầu chỉ còn lại phế tích.
"Hằng An! Chạy mau!" Lâm Song Phượng hô to, Du Hành nhảy xuống hòn non bộ lăn một vòng ngay tại chỗ, lại một khối thiên thạch nện xuống, nện lên trên mặt tường ngoài biệt thự nhà họ Lâm.
Đá vụn, hạt bụi ầm ầm nổ tung bốn phía, lướt qua tường vây nện lên trên hòn non bộ, mang theo đợt đá vụng thứ hai, văng trúng mặt Du Hành.
Tốc độ quá nhanh!
Anh cởi áo khoác đắp đầu chạy về hướng Lâm Song Phượng bên kia, hai người ngồi xổm xuống bên cạnh bồn hoa tạm lánh.
"Có sao không? Nhanh cho mẹ nhìn xem!"
Du Hành xốc áo khoác lên, trên mặt có hai vết cắt, đang thấm máu ra ngoài, trên trán cũng tổn thương một chút, nhưng đều không nghiêm trọng.
Thế nhưng Lâm Song Phượng nhìn cực kỳ đau lòng: "Mẹ đi lấy hộp thuốc y tế —— "
"Đừng vào nhà, con không sao đâu mẹ."
"Mặt mày trầy trụa thì làm sao bây giờ?"
Du Hành không chịu để cho bà vào nhà, mặt mày trầy trụa chỉ là chuyện nhỏ, nếu vừa vào nhà đã bị thiên thạch đập trúng, đến lúc đó không có chỗ để chạy đâu đấy.
Cũng còn may thiên thạch tập kích cũng không có kéo dài như mưa sao băng trước đó, trong lúc nguy cấp tinh thần căng cứng, cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm chạp, thật ra đợi đến lúc thiên thạch ngưng rớt xuống, chỉ mới trôi qua năm phút đồng hồ.
Khu biệt thự bọn Du Hành nằm ở vùng ngoại ô, nhân khẩu vốn thưa thớt, nơi ở cũng rộng thùng thình, ngoại trừ một vài ngôi biệt thự chính giữa bị thiên thạch tập kích khá nặng, đa phần mọi người vẫn may mắn chạy thoát được.
Kể cả nhà Du Hành, khoảng cách nguy hiểm gần nhất chính là đường đi bên ngoài sân nhỏ bị thiên thạch đập xuống. Đợi đến khi thiên thạch ngừng hẳn, anh và Lâm Song Phượng vào trong nhà, nhưng cũng không dám lên lầu, chỉ ở phòng khách lầu một mệt mỏi ngồi xuống.
Trung tâm thành phố chính là nơi gặp tai hoạ cực kỳ nghiêm trọng. Vốn là nơi kinh tế buôn bán phát đạt nhất, giá đất giá nhà đắt đỏ, đúng với câu tấc đất tấc vàng, bởi vậy kiến trúc nơi đây đều xây dựng vừa cao lại dày đặc.
Thảm nhất chính là trước khi thiên thạch rơi xuống chính là mưa sao băng trăm năm hiếm có, suối phun nước nơi quảng trường trung tâm thành phố càng tiếp nhận không ít đám người trong thời gian ngắn, đều là kết bạn kết nhóm đi xem mưa sao băng.
Chứ đừng nói chung quanh có nhà hàng, hoa viên trên không... bởi vì vị trí địa lý tốt, tiếp đón không ít khách đến quán ngồi ở khoảng cách gần chờ ngắm mưa sao băng.
Thiên thạch đột nhiên đột kích, nhóm đầu tiên chịu khổ chính là đám người đông nghẹt này, sau đó chạy trốn dẫn đến hàng loạt sự kiện giẫm đạp, càng bị thương liên hồi.
Tiếng còi cảnh sát, xe cứu thương không ngừng vang lên dồn dập, hòa với tiếng kêu la thảm thiết, tiếng cầu cứu cùng tiếng quát tháo của nhân viên bảo an cố gắng duy trì trật tự, những âm thanh đó lại trở thành tiếng động đánh thức máu thịt loại sinh vật nào đó trở thành thiên thạch, đang ngủ vùi trong giấc ngủ sâu.
Khắp các nơi bị thiên thạch nện đến nát bấy bắn tung tóe, mặt đất hãm xuống thành những hố sâu, thậm chí có mãnh vỡ thiên thạch đâm vào trong cơ thể con người... Các quốc gia toàn cầu đều khẩn cấp ứng đối, trước tiên thu thập mẫu thiên thạch đưa vào thí nghiệm kiểm tra.
Kết quả có rất nhanh, thiên thạch căn bản là do trứng côn trùng tích tụ ngưng kết kiên cố tạo thành.
Thời gian quá ngắn, còn không cách nào tra ra hoạt tính loại trứng côn trùng này, có thể ấp trứng được hay không. Cho dù thế nào kết luận này cũng khiến người ta sởn hết cả gai ốc!
"Thiên thạch có chất phóng xạ rất mạnh, quần chúng nhân dân không được chạm vào thiên thạch! Lập tức thanh lý mảnh vỡ thiên thạch!..."
Thời điểm cảnh giới với bên ngoài, thậm chí còn không dám nói ra thiên thạch thật ra chính là do trứng côn trùng hợp thể mà thành, sợ dẫn đến khủng hoảng.
Nhưng cho dù tốc độ có nhanh hơn nữa, cũng không cách nào thu dọn sạch sẽ thiên thạch tán loạn khắp nơi trên toàn cầu.
Côn trùng ấp trứng sớm nhất đã nở ra, là từ trong cơ thể con người ấp trứng ra đấy, xuất hiện ngay mí mắt nhân dân cả nước.
Vì trấn an lòng dân, từng kênh truyền hình đều đưa tin sự kiện lúc này, đồng thời truyền hình trực tiếp tình hình cứu viện, cứu trợ cả nước.
Du Hành và Lâm Song Phượng vô cùng chú ý sự kiện lúc này, sau khi dàn xếp xong trong nhà, lập tức lên mạng, mở TV.
Cách sự kiện thiên thạch rơi đã qua hai mươi phút, đầu camera bên kia đã đưa người bị nạn bị tổn thương lên cáng cứu thương đưa vào bệnh viện. (Editor: ét o ét, mới có 20p mà thôi, sự việc diễn biến quá quá nhanh, quá nguy hiểm...)
"... Người bệnh này bị một phần thiên thạch bén nhọn đâm vào phần bụng, bây giờ thiên thạch còn chưa lấy ra, theo bác sĩ nói độ khó ca phẫu thuật này không nhỏ, bởi vì phần bụng của con người chứa đựng rất nhiều cơ quan nội tạng..."
Cameras theo sát người bệnh được đẩy mạnh vào phòng phẫu thuật, cánh cửa phòng phẫu thuật đối diện từ từ đóng lại.
Nữ phóng viên đang nói chấm dứt, bỗng nhiên lúc này màn ảnh lắc lư, cô nhìn về phía sau người quay phim, lộ ra sự nghi hoặc, kiên trì nói ra lời kết thủ tranh thủ thời gian rời khỏi màn hình.
"Làm sao vậy?" Nữ phóng viên dùng khẩu hình miệng hỏi.
Đôi mắt người quay phim trừng lớn: "Cô xem, chỗ đó —— "
Nữ phóng viên cũng bất chấp vì sao đồng nghiệp xảy ra sự cố trong lúc quay trực tiếp, vội vàng theo sự ra hiệu của hắn nhìn qua đó.
Vốn cánh cửa phòng phẫu thuật đóng lại, không biết đã mở ra từ lúc nào, bóng dáng bác sĩ y tá đều gấp gáp vội vã trong đó, có một y tá gấp rút chạy ra, vừa chạy vừa gãi mặt, kêu: "Người đâu mau đến đây! Trong thân thể người bệnh bò ra rất rất nhiều côn trùng! Nhân viên phòng cháy đâu!" Đồng phục y tá trên người cô ấy mờ mịt hiện ra vài vết máu, dường như trên đó có thứ gì đó đang bò động trên người cô ấy, tạo thành đau đớn rất lớn cho cô ấy.
"Người đâu, mau đến đây!"
Nữ phóng viên trợn mắt há hốc mồm, microphone đều rơi mất. Trơ mắt nhìn y tá đang nói chuyện cả người đều đẫm máu, rốt cuộc cũng kêu ra tiếng: "Nhanh cứu người!"
"Đây là làm sao vậy?"
Lâm Song Phượng đang sốt ruột gọi điện thoại cho Lâm Vinh Tiêu, vừa lúc quay đầu nhìn thấy màn ảnh trong TV. Chỉ thấy màn ảnh lay động, một thứ gì đó màu xám trắng to như quả bóng chuyển mở rộng tứ chi, đang bới lấy ván cửa thăm dò. Sau đó há miệng, lộ ra răng cưa che kín miệng, từng khối máu từng khối máu huyết tí tách chảy xuống đất.
Sau đó, vài con từ cửa ra vào cùng nhau ngoi đầu lên, um tùm.
Điện thoại Lâm Song Phượng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, lăn hai vòng trên mặt đất.
Một giây sau màn ảnh cắt đổi thành tiết mục tết cuối năm, xem phụ đề chính là tiết mục năm trước, người MC chủ trì sung sướng nói lời chúc mừng năm mới không làm cho Lâm Song Phượng dễ chịu hơn chút nào, ngược lại cả người nổi đầy da gà.
"Thứ kia rốt cuộc là gì?!"
Lâm Song Phượng vội vã chạy đến phòng sách, thấy con trai đang xem máy tính.
"Hằng An!"
Du Hành cũng không có quay đầu lại: "Mẹ, mẹ thấy tin tức rồi sao?"
"Đúng vậy, thứ kia là vật gì! Mẹ nhìn thấy miệng nó toàn là máu!"
Bà đến gần mới phát hiện trên màn hình máy tính chính là hình vẽ phóng đại kinh hồng bà thoáng nhìn thấy lúc này.
Sau khi phóng đại, thứ đó ánh mắt to như bóng bàn càng thêm dọa người. Mắt kép màu đỏ, một vòng một vòng tơ máu vòng quanh, há to miệng rộng bên trong đều là thịt nát...
"Ọe —— "