Lúc Du Hành đi từ chức, ông chủ còn ân cần hỏi thăm anh: "Tìm được việc làm mới rồi sao?" Nghe Du Hành nói muốn cố gắng học tập, hắn gật đầu đồng ý: "Cậu còn trẻ, quả thật cần vật lộn đọ sức." Người trong nước trong Bang Minh thế giới, người trẻ tuổi chiếm đại đa số, rất nhiều người lớn tuổi đã từ bỏ tư cách tranh đoạt nhóm di dân đầu tiên.
Theo bọn hắn nghĩ, tầm cái tuổi này rồi còn đi thi thật sự làm khó mấy lão già lọm khọm như bọn hắn, đợi đến lúc di dân đầu tiên chính mình đã già thêm nữa, thật sự tranh giành tư cách nhóm di dân đầu tiên tác dụng không lớn, thân thể cũng không nhất định chịu nổi ngồi được trên phi thuyền. Hơn nữa trong nhà còn mấy đứa nhỏ đồng lứa, bọn hắn cũng đi thi, ai nuôi sống gia đình đây? Đủ loại nguyên nhân, các đồng nghiệp trong đơn vị công tác của Mục Hằng, đều vứt bỏ tư cách thí sinh.
Ông chủ còn nói với anh vài câu cổ vũ, sảng khoái cho anh đi, còn để phòng tài vụ tất toán tiền lương trọn tháng này cho anh: "Còn lại mấy ngày nay coi như xong, cậu học tập cho tốt nha!"
Du Hành cảm ơn ông chủ, thuận lợi từ chức.
Sau khi rời khỏi văn phòng anh trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc, còn lấy một ít gì đó chia cho bạn cùng phòng cùng những đồng nghiệp khác thay cho lời tạm biệt, thu được một sọt lời chúc phúc rồi đi ra khỏi đơn vị.
Sau khi chuyển đến phòng ốc của mình, Du Hành cảm thấy trong lòng an tâm nhiều hơn, anh còn tiến hành cải tiến sơ bộ phòng ở này, giúp anh càng thêm an toàn. Đã có phòng ở, rất nhiều chuyện có thể xử lý rồi, anh một hơi mua một đống vật tư cất trong nhẫn trữ vật, bây giờ không nói đến những thứ khác, đồ ăn luôn tăng cao, chỉ cần mua vật tư liền tiêu hết 50 vạn, có thể thấy xài tiền rất hao đấy.
Lại dùng danh nghĩa Mục Hằng quyên góp cho Viện phúc lợi lúc trước một số tiền, giày vò một trận như vậy, cuối cùng anh cũng có thể an tâm ngồi xuống nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ ngơi, anh lại phục dụng dịch cải tiến gien, sau khi vượt qua lại tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] nửa tháng, lúc này mới bắt đầu đăng nhập vào "Bang minh thế giới".
Sau khi kết nối thành công, Du Hành cũng cảm giác được bản thân đi vào một nơi, anh dựa theo âm thanh nhắc nhở dùng CMND đăng kí, thành công đăng nhập.
Sau một cảm giác mất trọng lực do truyền tống, anh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng, trên người mặc bộ đồng phục màu xanh da trời, trong phòng chỉ có một giường, một bàn, một ghế dựa, một tủ đơn giản. Đây là ký túc xa trong trò chơi, mỗi người đều có một phòng như vậy, cũng là nơi "Xuất sinh" lần đầu tiên thí sinh đăng nhập.
Trước khi ra ngoài anh càng ngạc nhiên hơn khi phát hiện nhẫn trữ vật vẫn còn trên người anh, còn lén xem xét, bên trong vật tư vẫn còn.
Sau khi hỏi thăm RT9009 mới biết được, Du Hành biết rõ sau khi anh mua nhẫn trữ vật, những vật này là số liệu buộc chặt cùng với linh hồn anh. Đây chính là vì sao trong thế giới nhiệm vụ anh mua thương phẩm trong hệ thống trao đổi điện tử để có thể sử dụng được trong thế giới thực tế.
"Cho nên trong thế giới nhiệm vụ này, cho dù bên trong hay bên ngoài trò chơi, đều cùng một kho số liệu, cho nên tôi mua vật tư ở bên ngoài, cũng có thể đưa vào trong trò chơi? Ngược lại thì sao? Có thể đưa ra bên ngoài trò chơi không?" Du Hành hỏi ra suy đoán của mình.
"Đúng vậy, hai hướng đều được, Kí chủ thật thông minh." RT9009 còn nói với anh, anh có thể yên tâm sử dụng nhẫn trữ vật trong trò chơi: "Lấy trình độ khoa học kỹ thuật nơi này, đầu não trò chơi này còn không có năng lực phát hiện ra tôi á."
Du Hành cười khen ngược lại nó: "Mi thật lợi hại."
"Bình thường bình thường á..., Kí chủ cố gắng làm nhiệm vụ, đây là nhiệm vụ cấp bậc đơn giản hiếm có, Kí chủ nghỉ phép ở đây, điều tiết lại thể xác và tinh thần thật tốt nhé." Thế mà nó còn là một hệ thống tri kỷ lắm đấy nhé, trước khi đi còn động viên cổ vũ Du Hành một phen.
"Được, cám ơn mi."
Anh có thể truyền qua truyền lại sử dụng đồ vật bên trong lẫn bên ngoài trò chơi, với anh mà nói không chỉ tiện lợi cho sinh hoạt, đây cũng có thể là điểm buôn bán mấu chốt. Bây giờ tạm thời không nhắc đến, Du Hành đi ra khỏi ký túc xá, thời gian biểu hiện bên trong trò trơi cũng như thời gian bên ngoài, cảnh tượng lúc này là giữa trưa, mặt trời treo cao rực rỡ.
Đi xuống ký túc xá, lưu lượng người vô cùng lớn, từ trên xuống dưới đều là người, Du Hành đi trong hành lang đều thấy người vây quanh, cảm thấy vô cùng thú vị.
Nhớ đến các bạn trên mạng còn trêu chọc nhau: đây là sóng điện não va chạm lẫn nhau.
Du Hành đến trước đại sảnh tòa nhà chọn môn học, một tia ý thức của anh đều chọn tất cả chương trình học. Ở đây anh chỉ thấy thành tích cá nhân của mình trên mặt bảng, khi đã chọn chương trình học nào đó thì bảng thành tích sẽ từ từ gia tăng, từ dưới kéo lên trên càng ngày càng dài.
Có rất nhiều thí sinh đang chọn môn học, khắp nơi đều là tiếng thảo luận ồn ào, ví dụ như bên cạnh anh có mấy thí sinh đang cau mày, trong miệng một người vừa nói xong: "Toán học của tớ cặn bả như thế, không chọn toán được không?" t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
"Có muốn chọn môn ngoại ngữ nào đó không?"
"Nghe nói phải gánh vác nhiều thứ lắm đấy."
"Thế nhưng đề thi viết rất đơn giản! Chỉ cần học thuộc lòng là có thể thi đậu thôi mà..."
Chờ bọn hắn chọn môn học xong rồi rời đi, nhìn thấy Du Hành còn đứng ở đó, còn lén lút cười đùa với nhau: "Cậu nhìn xem, lại là một người đáng thương đang hoa mắt chọn lựa."
"Nhanh đi thôi, chúng ta phải tranh thủ thời gian đi học."
999 hạng mục lớn không khó kiếm điểm, khó nhất chính là ở các hạng mục lớn này đều có chia ra các hạng mục nhỏ khác, cũng có thể chọn đơn một môn đó, không có cách nào, anh đành phải chọn nguyên một đám hạng mục nhỏ rồi từ từ kiếm điểm, khổ là trong trò chơi không có tính năng chọn toàn bộ, làm cho anh cứ thế đứng như trời trồng chọn hơn mười vạn, mười ngón tay điểm chỉ đều có chút chịu không nổi.
Được rồi, đợi đến khi chọn hết môn, trời đã tối luôn.
Hệ thống trò chơi nhắc nhở Du Hành thời gian đăng nhập hôm nay sắp kết thúc, nhắc nhở anh đăng xuất. Không thể so sánh với cabin toàn tức chỉ cần có dịch dinh dưỡng rót vào, thời gian đăng nhập có thể kéo dài nửa năm, mũ bảo hiểm chỉ có thể duy trì thời gian online sáu giờ, vượt qua thời gian này sẽ khiến đại não bị tổn thương, cho nên trước khi đạt đến thời gian sáu giờ hệ thống sẽ nhắc nhở để người chơi kịp thời đăng xuất, nếu không sẽ cưỡng chế đăng xuất.
Thật ra Du Hành cũng không khó chịu, nhưng anh vẫn dựa theo quy định đăng xuất ra. Trong lúc ăn cơm tối anh nghỉ, có tiền nên mua một cabin toàn tức, bằng không thật sự quá bất tiện.
Anh quyết định mua cabin toàn tức, lại không có ý định lãng phí thời gian đi xếp hàng, anh ở chợ đêm đầu cơ trục lợi tìm mua cabin toàn tức, rất nhanh đã tìm được một cái, đối phương ra giá hai mươi vạn, anh không trả giá tiếp nhận đơn hàng luôn.
Anh hẹn thời gian và địa điểm đối với đối phương rồi khiêng cabin toàn tức về nhà, sau đó anh lại đi vào Thương Thành trò chơi mua một đống lớn dịch dinh dưỡng, cuối cùng anh để lại con rối thế thân giữ nhà thuận tiện giúp anh thêm dịch dinh dưỡng cho bản thân, anh lại đăng nhập một lần nữa.
Anh không có đi học, mà đến thư viện trước.
Thư viện này đối với Du Hành mà nói quả thật chính là Thiên Đường, không cần phải vất vả bôn ba khắp nơi, tất cả nền văn minh của Bang Minh quốc đều tập trung ở đây, căn bản chính là một khối bánh ngọt cực lớn dễ lấy như trở bàn tay. Dù RT9009 có nói sẽ không làm kinh động đến đầu não trò chơi và cao tầng quốc gia, không thể dùng súng ra đa quét hình hấp thu số liệu sách vở, chỉ có thể dựa vào Du Hành xem toàn bộ từng quyển, lại chắt lọc ký ức trong đầu anh, anh hiểu ra cũng thấy thật vui vẻ.
Thời gian sau đó đối với Du Hành mà nói chẳng khác nào thiên đường, không lo ăn uống cũng không có gì nguy hiểm, giơ t ay lên là có thể đạt được một đống điểm lương hỏa. Đọc sách cũng không phiền hà gì, anh thích thủ, sau khi online một tuần lễ lại đăng xuất ra ngoài rèn luyện thân thể, làm thêm món ngon, lại chú ý biến hóa thế giới hiện thực bên ngoài.
Thời gian cứ như vậy trôi qua vèo vèo, Du Hành cũng không loại trừ những chương trình học kia, anh định trước tiên đi xem hết tất cả sách trong thư viện một lần rồi mới đi học. Đây là một thế giới trò chơi giả thuyết, vẫn nên xem hết tất cả sách ghi nhớ vào trong đầu mới bảo đảm nhất. Dù nhiệm vụ có thất bại, có những điểm lương hỏa này cũng làm anh vô cùng thỏa mãn.
Một ngày nào đó anh ở trong thư viện, còn gặp được một người bạn của Mục Hằng, nói đến người bạn này, cũng giống như Mục Hằng đều ở trong cô nhi viện, kỳ thật trước đây hai người là hàng xóm, lúc cửa nát nhà tan cũng vừa lúc hai người chơi ở quảng trường, sau đó được cùng nhận nuôi ở viện phúc lợi.
Dựa theo ý của Trì Uyển, gặp lại cũng là bạn bè. Muốn Du Hành nói thẳng, chia tay còn làm bạn rất kỳ quái đấy, đã chia tay khó coi như vậy còn muốn làm bạn? Cô không quen chuyện này, anh cũng hiểu phải quen với chuyện này.
Bởi vậy lúc Trì Uyển kinh hỉ theo sát chào hỏi anh, anh lãnh đạm gật đầu, ôm sách rời đi.
"A Hằng! Gần đây anh sống thế nào? Học tập có áp lực gì không? Có gì không hiểu anh có thể đến hỏi em." Trì Uyển ngăn cản anh lại, giọng nói vừa giòn vừa ngọt, như tiếng chim hoàng anh.
"Không cần, cám ơn." t r u y ệ n c h ỉ đ ă n g t ạ i w a t t p a d: h o n g t r a n g 3 0 1 v à w o r d p r e s s: h o n g t r a n g 3 0 1 w p
Du Hành đi vòng qua trực tiếp đi xa, Trì Uyển cắn cắn môi không tiến lên đuổi theo.
Mục Hằng và Trì Uyển vốn là thanh mai trúc mã, lại cùng nhau ở cô nhi viện, hai người giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau trưởng thành, cứ tự nhiên như vậy sinh ra cảm tình thâm hậu, không khác gì "tình yêu". Thật ra số tiền 3.000 tệ đầu tiên Mục Hằng dành dụm được, chính là cho Trì Uyển mua mũ bảo hiểm. Cõi lòng cậu ấy tràn đầy ngọt ngào tiếp tục công việc của mình, định tranh thủ thời gian mua thêm một cái mũ bảo hiểm cho mình, đến lúc đó có thể cùng Trì Uyển học tập, thi cử, rồi cùng nhau di dân.
Sau đó kết cục cũng rất máu chó, Trì Uyển ở cùng một chỗ với học sinh nhà giàu, còn trong lúc Mục Hằng nghỉ ca nhìn thấy cô ấy mới phát hiện ra, tự tôn của người thiếu niên đều bị giẫm đạp không còn thừa một chút gì. Lúc ấy cô ta còn lôi kéo học sinh nhà giàu dùng ngôn từ sắc bén bảo Mục Hằng đừng tiếp tục dây dưa cùng cô ta, khác hẳn thiếu nữ vừa mới nói cười ngượng ngùng với cậu ấy.
Du Hành lắc đầu, anh không hề để tâm đến chuyện này, trước đừng nói Mục Hằng đã không còn liên quan đến cô ta, càng đừng nói đến anh, Trì Uyển chỉ là người xa lạ với anh mà thôi.
Thông tin trò chơi vang lên, cô lập tức nhận: "Được rồi, em lập tức đến ngay, rất nhanh rất nhanh!" Cô vô cùng vô cùng bận rộn, quả thật bạn trai của cô ấy rất yêu thích cô ấy, thế mà dưỡng thành tính tình kiêu căng ngạo mạn lại không dễ dàng từ bỏ, cũng không thấy sửa đổi gì cả. Bên ngoài trò chơi, cô phải chăm sóc nhân nhượng hắn, trong trò chơi, cô vẫn phải chăm sóc hắn thật cẩn thận, gọi là đến bảo là đi.
Đây là cuộc sống mà cô muốn, cô tuyệt đối sẽ không hối hận.