Kết quả ngày hôm nay đi được rất thuận lợi.
Bọn họ đã vượt qua đoạn đường trước kia Thôi Nam bọn họ đi, con đường trước mắt hoàn toàn mới, nhưng anh phát hiện một con đường chướng ngại vậy đều bị đè nát, con đường kia thẳng tăm tắp đấy, dọc theo đường đi bụi cỏ hoa dại toàn bộ đều bị đùn đẩy, lộ ra mặt đất khô ráo.
Du Hành hoài nghi đây là do đám sinh vật tối hôm qua làm ra đấy, dựa theo hướng bọn chúng chạy, hơn nữa tối hôm qua khí thế bọn chúng gặp thần giết thần này, không chút chuyển biến chạy thẳng, vô cùng có khả năng chính là bọn chúng mở đường.
Thế nhưng ở trong mắt người khác, nhiều con mồi như vậy, cái kia đều là thịt đó! Sao đành từ bỏ thịt trắng bóng ăn không hết kia chứ!
Dù cho gặp phải đàn thú nguy hiểm, nhưng không phải vẫn còn con lạc đàn sao?
Đến cùng chỉ là người cùng đường, không hợp thì đường ai nấy đi. Hai ngày sau, lục tục có người rời khỏi đội ngũ: có rất nhiều người nhìn thấy khu dân cư liền không muốn đi nữa, còn có rất nhiều dòng sông, dứt khoát bám rễ ở đây, cứ như vậy mà ở lại.
Dù sao khổ cực như vậy không phải vì nguồn nước, vì sinh tồn sao? Bây giờ có sông có nước, tất cả đều giải quyết dễ dàng cả rồi? Làm gì còn phải tiếp tục đi không mục đích như thế nữa?
Chỉ có cha Du mẹ Du vẫn luôn ủng hộ Du Hành, nói: "Cha mẹ không mệt! Tiếp tục đi thôi!"
Còn lại chưa đủ hai mươi người, chỉnh đốn ở bờ sông, rót đủ nước rồi tiếp tục đi về phương bắc.
Trên đường đi, Du Hành phát hiện đồ vật ăn được, những người khác sẽ yên lặng tiến đến đào, nhổ trên mặt đất.
Kiên trì đến bây giờ còn đi theo người nhà họ Du, không nói những thứ khác, ít nhất đều là người tâm trí kiên định, lý trí hơn hẳn.
Đi đến bây giờ, nếu nói dựa vào hai chữ "tin tưởng" chẳng phải chê cười sao, người ta dựa vào cái gì tin tưởng anh?
Chỉ có điều bọn hắn sẽ tự mình nhìn, tự mình suy nghĩ.
Trên đường gặp phải động vật dị trạng, thật sự nhiều lắm. Bọn chúng chạy đi vô cùng nhanh, nhưng trên đường gặp phải động vật lại như chạy lang thang, liền săn bắn, công kích cũng không để ý.
Bọn họ phát hiện, trừ phi trên người mình có mùi máu tươi, bằng không những động vật kia cũng sẽ không chủ động tấn công bọn họ —— trừ phi nơi ngủ ngoài trời trước đó đúng lúc là phương hướng những con thú kia tiến đến.
Còn có một nguyên nhân, ngoại trừ nhà Du Hành và Thôi Nam, mặt khác còn có người nhà họ Ngũ, thời gian ở chung lâu như vậy, muốn dấu diếm cũng không dấu nổi.
Nói ví dụ Chung Hoa là người cá, nhà họ Lý có cô con gái Lý Sầm có ngoại hình như người thú, nhà họ Trương Trương Đạt lớn lên "Tặc mi thử nhãn (lén lút thậm thụt: ví như vẻ mặt gian xảo)", nhà Lâm Lâm Khả mọc ra một đôi móng vuốt vô cùng rõ ràng, ngũ quan như thú.
Trên người bọn họ đều là gien mới, cũng trao cho bọn họ bản năng tránh hại tìm lợi.
Đủ loại nguyên nhân, thúc đẩy một đội ngũ mười tám người này, vẫn luôn tiến lên phía trước không dừng bước chân.
Du Hành cảm thấy: "Chắc chắn có chuyện gì đó cấp bách đang thúc giục bọn chúng." Bọn họ đều cảm thấy rất có khả năng, dù sao động vật càng mẫn cảm hơn con người, ví dụ mọi người đều biết trước khi xảy ra động đất, động vật sẽ biểu hiện không đúng.
Cho nên bọn họ chưa bao giờ ngừng bước. Dù cho chân bị phồng rộp nổi bong bóng, dù cho thân là người cá, Chung Hoa dưới dạng thời tiết này vô cùng khó chịu, nhưng trên đường vì để giảm bớt gánh nặng cho người nhà, hắn kiên cường cố gắng đứng lên, một lần nữa học cách bước đi.
Giống nhau hai chân đuôi một lần nữa đứng trên mặt đất, cảm nhận được sự thống khổ của công chúa người cá trong truyện cổ tích lúc nhỏ đã học qua.
Nhưng hắn cố gắng chịu đựng, vậy mà đặc thù người cá trên người lại từ từ biến mất, vảy ra rơi xuống, lộ ra da thịt con người.
Đến lúc đó Chung Hoa mới giật mình, mới hối hận lúc trước hắn quá mức thuận theo nhu cầu biến hóa trên người mình, không cố gắng chống cự, vì vậy trong hoàn cảnh có nước đã thỏa mãn, cũng khiến thân thể của mình biến đổi kịch liệt.
Nhưng hắn vốn có thể chống cự, có thể làm lại con người. Chỉ cần chịu khổ, chỉ cần kiên trì, tất cả đều có thể.
Ngày tiếp nối đêm người đi đường đều cố gắng, vào một buổi sáng nào đó đã nhận được khẳng định, xác định bọn họ không phải buồn lo vô cớ.
Lúc ấy Du Hành đang nấu nước, chợt nghe xa xa tiếng ầm ầm vang lên từng cơn.
Ngẩng đầu cẩn thận phân biệt rõ, từ phía nam truyền đến. Ban đầu anh còn tưởng có động vật cỡ lớn đến gần, vội vàng gọi người tránh đi. Bây giờ bọn hắn đã có chút ăn ý, kỹ năng leo cây hầu như đều đầy điểm. Soạt soạt kéo toàn bộ đến cây đại thụ gần đấy.
Thế nhưng đợi một phút đồng hồ, Du Hành cảm thấy không đúng, nếu là động vật cỡ lớn, mặt đất không có khả năng không chấn động.
Âm thanh kia —— càng giống như cự phong!
Anh mau lẹ bò lên trên, động tác của anh chưa từng nhanh như vậy, hầu như trong thoáng chốc đã leo lên đến ngọn cây, trên đỉnh đại thụ anh mới nhìn thấy vật che chắn bầu trời phía nam bên kia, bên kia vô cùng sáng, tường thành luồng khí xoáy thẳng tắp nhìn không thấy giới hạn đẩy mạnh, không chỗ tránh né!
Bên tai tiếng nổ mạnh càng ngày càng gần, may mắn trước khi bức tường gió cuốn đến, tất cả mọi người đã dính sát vào mặt sau cây đại thụ, đem chính mình cột chặt vào trên thân cây.
Du Hành dành ra một nhánh dây leo, buộc chặt cả nhà ba miệng và Thôi Nam lại với nhau.
"Đều nắm chặt!"
Đến lúc này, mọi người cũng hiểu rõ thứ gì đến rồi.
Tiếng gió gào thét, thanh thế to lớn còn chưa kéo đến, không khí trong nháy mắt đã trở nên khô ráo.
Ngoại trừ tiếng gió, chính là tiếng rừng cây cành lá rung chuyển kịch liệt, đồ đạc rơi xuống thoáng chốc bị cuốn loạn đi.
Du Hành càng nghe kỹ càng hơn, anh còn nghe được tiếng thét lên của con người, tiếng cửa sổ nổ mạnh ở các công trình kiến trúc bên cạnh... Mũi còn có chút phát khô, con mắt khô khốc, độ ẩm trong không khí thoáng chốc xuống đến mức thấp nhất.
Nhưng đáng ăn mừng chính là, cây đại thụ này đủ cường đại, khi bức tường gió cuốn qua vẫn đứng vững không ngã, những nhánh cây kia nện trên người bọn họ so với tại nạn khủng khiếp trước mặt càng không đáng nhắc đến.
Bức tường gió kia đến gấp, đi cũng nhanh.
Một đoàn người bọn họ buông bàn tay nắm chặt nhánh dây hoàng đằng, nhao nhao lộ ra nụ cười sống sót sau tai nạn.
"Nguy hiểm thật!"
"May mắn có Du Hành phản ứng nhanh!"
Mọi người từ phía sau mặt cây đi ra, ồn ào phát ra cảm thán.
"Các người nhìn xem!"
Một con dã thú bị đâm chết ngay chính diện cây, cả người nó đều là máu. Ra tay chạm vào, mềm nhũn, có lẽ xương cốt đều bị đập vỡ.
"Trời ạ, các người nhìn kìa!"
Dưới đất là một tầng thân cây màu xanh lá dày đặc, bầu trời nhìn rõ mồn một, trời xanh không mây. Mặt trời mới lên không có tán cây che chắn, mãnh liệt chiếu xuống, càng tăng thêm không khí khô ráo, cả người đều cảm thấy vô cùng không thoải mái.
"Tốt quá..."
Du Hành nghĩ: "Chẳng lẽ đây chính là "mùa khô" đến?"
Lúc này cuồng phong bão táp khiến trong lòng bọn họ càng thêm kịch liệt. Nếu Cự phong lại kéo đến mấy lần nữa, chắc chắn vô cùng nguy hiểm.
Từ Ngọc Mạn lặng lẽ hỏi Du Hành: "Cậu gặp con chim biết nói chuyện kia, nó còn nói gì khác nữa không? Nói ví dụ như đi đến chỗ nào mới an toàn?"
Thấy Du Hành lắc đầu, cô vô cùng thất vọng thở dài: "Quá đáng tiếc..., hiếm khi gặp được con chim như vậy, làm sao cậu không hỏi nhiều thêm vài câu?"
"Nó cũng không biết."
Trong trí nhớ của nó chỉ có lời dặn dò kia của mẹ nó, còn lại nó đều không biết. Hướng Bắc sao? Đi đến hướng bắc bao xa? Đều không có, chỉ bảo nó sau lần sinh trưởng thứ hai hoàn thành phải lập tức xuất phát.
Du Hành bọn họ xuất phát một lần nữa, lúc này phát hiện trên đường đi biến hóa vô cùng to lớn. Mặt đường trụi lủi, không chỉ không còn thực vật nguy hiểm, mà ngay cả những cây bình thường cũng không còn.
Mặc dù nói như vậy con đường dễ đi hơn không ít, nhưng lại khiến lòng người không yên. Hơn nữa ít đồ ăn rất nhiều.
Sau khi đi ra khỏi mảnh rừng rậm kia, bọn họ một lần nữa đi ngang qua khu kiến trúc của con người, nhìn những kiến trúc rách nát không còn cửa sổ, ít có nhân khí.
"Là thật sự không có người!"
Bọn họ cảm thấy không đúng, lại đi dò xét khu dân cư, thật sự không nhìn thấy một người nào.
"Tất cả mọi người cẩn thận một chút."
Sau đó bọn họ gặp được quá nhiều thú, dường như đã đến một điểm biên giới, tất cả động vật đều như thủy triều cuốn về hướng này.
Bọn họ bất đắc dĩ càng thêm cẩn thận, chỉ sợ không chú ý một cái đã bị động vật cỡ lớn một cước giẫm chết.
Đi trên đường mười sáu ngày, các thực vật khác đều đã ăn hết.
Trên mặt đất có thể tìm được rất ít đồ vật, mặt đất khô ráo, hầu như không có một ngọn cỏ. Du Hành không biết các khu vực có khác nhau hay không, hay là do trận cự phong kia tạo thành.
Bởi vậy bọn họ thường xuyên đi săn. Nhìn chuẩn những con mồi đơn độc, thể thích nhỏ mà ra tay.
Mặc dù nhà họ Du còn đồ ăn, nhưng thường xuyên săn bắn bổ sung. Thôi Nam là tay thiện nghệ săn rắn, hầu như không thiếu đồ ăn, ba nhà khác vì có người nhà người hóa thú, cũng có được năng lực săn bắn vượt người thường.
Ngoại trừ một nhà Từ Ngọc Mạn đều là "người bình thường", cùng thể chất Chung Hoa là người cá, năng lực săn bắn kém hơn nhiều.
Bọn hắn liền ôm đồm tất cả việc vặt như đốn củi, nhóm lửa, nướng thịt.... dùng chính sức lao động của mình trao đổi một ít đồ ăn.
Thời điểm bọn hắn thả lỏng nhất, chính là lúc ăn cơm.
Đã không có cố kỵ với sự biến dị thân thể mình, trong "đồng loại", trước mặt người cùng chung hoạn nạn, lần đầu tiên bọn hắn đối mặt trực diện với sự dị thường của mình, còn trao đổi tin tức với nhau.
Lâm Khả thở dài: "Tôi cũng không biết đây là biến hóa hóa tốt hay không tốt, ít nhất tố chất thân thể của tôi mạnh hơn rất nhiều, thính lực tốt, chạy bộ cũng nhanh... chỉ là tìm không được người trao đổi giao lưu mà thôi, vốn trên lầu xx cũng bị biến thành như vậy, tôi còn định đi tìm cô ấy trò chuyện một chút, không nghĩ đến cô ấy lại nhảy lầu."
Người nhà kia huyên náo rất dữ, nhà cô dưới lầu đều nghe được cái gì mà "Quái vật!" "Trói lại!"
Người nhà kia cũng hoàn toàn không để người khác đến nhà hắn an ủi, sau đó vào sáng sớm một ngày mưa, cô gái kia đã nhảy xuống.
Dù cho sau này người đàn bà họ Vương kia bép xép, người nhà kia phẫn nộ chém chết người ta, vậy có ý nghĩa gì đâu? Không giống cha mẹ cô từ đầu đến cuối vẫn yêu thương cô, ủng hộ cô... khiến con gái của mình nhảy lầu. Bây giờ còn khoe khoang tình cảm cha mẹ gì?
Cô vô cùng may mắn chính mình có cha mẹ tốt như vậy, vô cùng tin tưởng cô, nghe theo trực giác của cô, cùng cô đi ra ngoài.
Chung Hoa cũng nói: "Bên cạnh hồ lớn cũng có rất nhiều người cá, không ít về đêm sống trong nước đấy..." Nếu ban ngày mọi người nhìn thấy, sẽ bị đánh. Nhưng nếu trốn trong nhà, ngược lại thái độ mọi người sẽ không kịch liệt như vậy, thái độ như ngầm đồng ý.
Đối đãi với "giống loài" mới xuất hiện, còn là con người biến hóa thành, trong lòng mọi người luôn còn khúc mắc, lại nhịn không được dùng ánh mắt khác lạ tìm tòi nhìn trộm.
Trương Đạt vẫn luôn rất lạc quan: "Tôi cảm thấy đây là biến hóa tốt đấy, con người có được sự nhạy cảm của động vật, điều này chẳng lẽ không tính như một sự tiến hóa sao?"
Sau đó nói một hồi lại chuyển sang hâm mộ Thôi Nam: "Nhưng chúng tôi đều không bằng anh, thoạt nhìn anh vẫn giống con người như đúc, nhưng năng lực hoàn toàn không kém chúng tôi."
Thôi Nam cười cười, con mắt như hôn mê phủ một tầng màng mỏng, phản chiếu tia u quanh lạnh lẽo, lúc cúi đầu cắn thịt ăn, có thể mơ hồ nhìn thấy được lưỡi rắn.
"Nhưng tôi tò mò nhất chính là Du Hành đấy, rốt cuộc cậu hợp với đặc thù động vật nào thế? Chẳng lẽ là —— chuột túi?"
Lâm Khả che miệng cười rộ lên, lỗ tai lông xù không ngừng run lên.
Mẹ Du cũng nhịn không được, tựa đầu ngã lên bờ vai cha Du.