"Sở dỉ bọn họ còn chưa động thủ, chính là chưa nắm chắt chúng ta có phải đả mất đi nội lực hay chưa" Tiêu Dao Tử lạnh nhạt nói một câu, đồng thời cùng Cái Niếp cất bước, hướng đi ngoài cửa.
Ở ngoài cửa cảnh giới Thiếu Vũ đang căm tức khi nghe Mông Điềm khiêu khích tức giận muốn lao lên thì đột nhiên quay lại khi thấy một cánh tay đặt lên vai mình, hai người đem ánh mắt xoay lại thì đã thấy Cái Niếp cùng Tiêu Dao Tử ở sau mình.
"Đại thúc" Thiên Minh hưng phấn lên tiếng, sau đó bên tai nghe được Tiêu Dao Tử lời nói “ Thiếu Vũ chớ kích động, hảy đứng sau lưng ta”
"Trúng phải Thi Thần Chú Cổ các ngươi còn dám ra ngoài, quả là có dũng khí" Tinh Hồn nhìn Thiên Minh, Thiếu Vũ đả lùi sau Cái Niếp cùng Tiêu Dao Tử hai người lên tiếng.
Tinh Hồn sau lưng, Mông Điềm cũng là thật sâu nhíu mày, Tàn Nguyệt Cốc Cái Niếp mang theo Thiên Minh thong dong rời đi, lần trước lại là Cái Niếp, ngăn trở mình tiến lên cước bộ, đêm nay vẫn là người này, hắn ánh mắt vẫn như cũ phải không yên lặng, nhưng chính là tại cái này một phần yên lặng phía dưới, lại ẩn giấu đi để người nhìn mà phát khiếp lực lượng.
"Có lẽ ngươi đánh giá cao Thi Thần Chú Cổ uy lực!" Tiêu Dao Tử thần sắc tự nhiên nói.
"Ồ? Vậy các ngươi không hề mất đi nội lực." Tinh Hồn bị Tiêu Dao Tử ánh mắt nhìn chăm chú,
“ Ngươi thấy sau” Tiêu Dao Tử nhàn nhạt nói.
Chỉ thấy Tinh Hồn đem hai tay đan chéo trước ngực,nội lực tuôn ra Tụ Khí Thành Nhận nhanh chóng phát ra, trong chớp mắt to lớn kiếm khí màu tím ầm vang mà tới, hai tay hợp lực phát ra khí nhận, trong nháy mắt vượt qua ba mươi mấy mét khoảng cách, bốn phía không khí mãnh liệt kịch liệt run rẩy lên, tựa hồ ngay trong nháy mắt này bị vô tình xé rách.
Một vòng loá mắt tử sắc trước mặt đều thành phù vân, ngay tại lúc cái này một vòng tử sắc chiếu sáng cả bầu trời đêm một sát na kia, chỉ gặp đầy trời tử sắc chi, một vòng khí xanh lục đột nhiên toát ra, chợt Tinh Hồn khí nhận bị vạch một cái mà phá, tại phóng đại màu xanh cương khí tiêu tán thành vô hình.
“ Tuyết Tể” Tinh Hồn hai tay chắp lại hướng về Thiên Minh, Cái Nhiếp và Tiêu Dao Tử đang nắm tay nhau kinh ngạc nhìn lấy thanh kiếm trên tay Tiêu Dao Tử.
"Thế gian phong vân ảo diệc chân, thiên địa vô cùng đại đạo hành" Tiêu Dao Tử lắc nhẹ tay trường kiếm, bình bình đạm đạm thanh âm lại làm cho Âm Dương gia mọi người đồng thời giật mình.
Tinh Hồn khó có thể tin là, Tiêu Dao Tử thế mà thật không có mất đi nội lực, nói cách khác, Thi Thần Chú Cổ mất đi hiệu lực. Phải biết muốn thúc dục Tuyết Tể cần phải có nội lực nhã vào trong đó.
Tuyết Tể chính là bài danh thứ sáu trên Kiếm Phổ chính là bội kiếm năm xưa của Lảo Tử, giống như Mặc My của Mặc Gia là kiếm không lưỡi. Hình dạng kỳ lạ ngay ở cuối chuôi kiếm và chuôi kiếm phình ra hình tròn màu tím có đồ hình thái cực, thân kiếm hình tròn có chút xoắn nhẹ ở chuôi kiếm, ở lưỡi kiếm hoàn toàn bằng phẳng một màu xám tro như gốc cây cũ một dạng.
“ Hay cho một chiêu Tuyết Hậu Sơ Tình, quét sạch làn khí âm u Tiêu Dao tiên sinh bội phục” Cái Nhiếp nhìn qua Tiêu Dao Tử nói.
Tiêu Dao Tử đem Tuyết Tễ từ trước ngực để xuống nói “ Cái huynh là cao thủ kiếm thuật, dùng kiếm trước mặt huynh là trò cười rồi. Có phải ngươi cảm thấy kỳ lạ, chúng ta làm sao phá giải cạm bẩy Thi Thần Chú Cổ của ngươi?"
Tiêu Dao Tử lúc này ngữ khí bình tĩnh mang theo chê cười, Tinh Hồn tâm mạnh mẽ chìm, sợ rằng đều hội cho rằng bọn họ căn bản không có mất đi nội lực mới có thể tại Âm Dương gia rất nhiều cao thủ trước mặt biểu hiện được như thế thong dong.
Lúc này, một trận tinh tế tiếng vó ngựa bỗng nhiên vang tại bọn họ bên tai, riêng là thuở nhỏ tại sa trường chinh chiến Thiếu Vũ cảm thấy trầm xuống, bốn chân huyết dịch phảng phất trong nháy mắt đều bị đóng băng ra, khó mà động đậy.
Hắn ở trong nháy mắt này hiểu được, nơi này đã hoàn toàn bị Mông Điềm Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh vây quanh, nếu là Cái Niếp bọn họ thật mất đi nội lực lời nói, tối nay là tuyệt không hi vọng chạy ra nơi này.
"Xem ra Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh xuất động không ít, lần này Mông Điềm quyết tâm muốn một lưới bắt hết" Cao Tiệm Ly kéo qua cửa sổ nhìn về phía cột rào bên ngoài lít nha lít nhít đội kỵ binh liệt, thanh âm lạnh nhạt.
Tinh Hồn lúc này lâm vào một mảnh trầm tư “Vừa rồi ta song thủ hợp lực phát ra khí nhận, uy lực mạnh gấp bội so với bình thường. Vậy mà y có thể dùng Tuyết Tể hóa giải bình thường. Nếu không có nội lực chính diện ngăn chặn lấy khí nhận chẳng khác nào tự tìm đường chết. Xem ra ông ta không hề bị ảnh hưởng bởi Thi Thần Chú Cổ. Nhưng làm sao chúng có thể tránh khỏi Thi Thần Chú Cổ chứ?”
Lúc này trong đầu Thiếu Vũ Thiên Minh bỗng vang lên âm thanh của Tiêu Dao Tử “ Thiên Minh, Thiếu Vũ chớ quay đầu lại nhìn sẻ khiến địch nhân phát giác, cũng đừng quay đầu lại. Hai người các ngươi phải dụng tâm lắng nghe, hiện ta đang dùng bí thuật Thiên Lại truyền âm của Đạo Gia nói chuyện với các ngươi, kẻ địch sẻ không nghe được. Nhưng, nếu để cho người của Âm Dương Gia phát hiện Thiên Lại truyền âm sẻ bị ảnh hưởng thậm chí gián đoạn.
Lúc này tình thế vô cùng nguy hiểm, thành thử ta sẻ dùng đơn giản nhất để nói rõ, bất kể các ngươi có nghe được gì đều giả vờ như không có chuyện gì. Vừa rồi ta đở được một chiêu khí nhận của Tinh Hồn, mới khiến bọn chúng không thể nắm rõ tình huống thực tế của chúng ta. Song sự thực thì bọn ta đều trúng phải Thi Thần Chú Cổ của Âm Dương Gia. Tất cả mọi người bao gồm ta và Cái Nhiếp tiên sinh trong mười hai canh giờ đều mất đi nội lực.
Hiện giờ có thể thay đổi tình hình chỉ có Thiên Minh, Thiếu Vũ hai người các ngươi. Tuy hiện giờ ta không sử dụng nội lực, song vừa rồi có thể đở được một chiêu khí nhận của Tinh Hồn toàn là nhờ trợ giúp của Thiên Minh. Trong nội thể của Thiên Minh là nội lực hùng hậu của Mặc Gia. Chính nhờ mượn nội lực của Thiên Minh mà ta và Cái Nhiếp tiên sinh mới có thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, cần có sự trợ giúp của Thiếu Vũ. Địch nhân là tam đại cao thủ của Âm Dương Gia thực lực cực kỳ đáng sợ. Cho dù không trúng phải Thi Thần Chú Cổ ta và Cái Nhiếp tiên sinh liên thủ cũng chưa chắc nắm giữ phần thắng. Đạo Gia có một Tam Tài đấu trận thủ ý hợp nhất Thiên, Địa, Nhân.”
Mà lúc này một mảnh ngưng trọng Tinh Hồn phát giác ra được điều gì “ Vị trí đứng này.. lẻ nào chúng đang bày Tam Tài kiếm trận của Đạo Gia trong truyền thuyết”
Tinh Hồn ánh mắt ngưng tụ đột nhiên nhớ tới Âm Dương gia điển tịch chỗ ghi chép một đoạn chữ Đạo Gia thiện dùng ít địch nhiều, sáng tạo Tam Tài Kiếm Trận, lấy ý Thiên, Địa, Nhân, tam vị Hợp Nhất, Thiên vị nhẹ nhàng cao viễn, Địa vị trầm ổn rộng lớn, Nhân Vị biến ảo vô thường.Cái Niếp, Tiêu Dao Tử, còn có này Hạng thị nhất tộc tiểu quỷ thật sao?
Lúc này Tiêu Dao Tử lại tiếp tục truyền âm nhập mật nói rõ Tam Tài kiếm trận cho Thiếu Vũ “ Kiếm pháp của ta và Cái Nhiếp vừa hay có thể giữ Thiên vị và Địa vị, còn có người thứ ba giữ lấy Nhân vị. Thiếu Vũ võ công của ngươi tuy còn chênh lệch rất lớn so với nhất lưu cao thủ. Nhưng ngươi có thần lực trời ban lại thấu tỏ đạo của Binh gia võ lâm kiếm khách bình thường còn lâu mới bằng”
“ Tinh Hồn đại nhân, cử dể cho Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh lượt trận này” Mông Điềm nhìn một mặt lặng im Tinh Hồn lên tiếng, lời vừa dứt mấy trăm quân tinh nhuệ giơ lên thiết kích lẫn ngọn đuốc tề vang, chỉ chờ hiệu lệnh một tiếng.
“ hừ Tam Tài kiếm trận” Tinh Hồn hiện lên một tia tàn nhẫn nói " Dẫu là Thiên Tông cộng thêm Nhân Tông, cũng chẳng phải đối thủ của phải Âm Dương Gia, huống chi một mình Nhân Tông ngươi đối kháng với bọn ta, đúng là châu chấu đá xe!" Lời vừa dứt Tinh Hồn hai tay Tụ Khí Thành Nhận tản ra khí nhận mãnh liệt sát khí.
Tiêu Dao Tử lại nói ". Châu chấu đá xe xuất xứ từ Thiên “ Nhân Gian Thế” của tiên tổ tệ phái Trang Tử. Quý phái sao lại trích dẫn điển cố của Đạo Gia”
Nhìn Tinh Hồn trầm mặc hắn lại nói tiếp : “Thái Cực huyền nhất, Âm Dương lưỡng khí, năm trăm năm trước Âm Dương Gia thoát ly Đạo Gia đi theo lối riêng, tự thành một phái truy cầu Thiên Nhân cực hạn, sáng chế rất nhiều uy lực cực đại chiêu số, mỗi đời đều có tuấn kiệt xuất hiện. Nhưng ngươi chớ có quên, thiên địa âm dương đạo pháp tự nhiên, vạn biến bất ly kỳ tông ( muôn lần thay đổi, bản chất không đổi)"
Đối mặt với chỉ trích của Tiêu Dao Tử, Tinh Hồn xem thường nói :" Đả bao năm qua, Đạo Gia vẫn chìm sâu trong giấc mộng tự cho mình là chính tông, hôn mê không tỉnh. Bản thân các ngươi tranh cãi phân liệt thành Thiên Tông và Nhân Tông, còn vọng đàm cái gì Đạo Pháp Tự Nhiên Thiên Nhân Hợp Nhất, Tuyết Tễ tuy nhiên xếp tại thứ sáu trong kiếm phổ là trấn môn chi kiếm của hai phái. Nhưng nghe nói Thu Li kiếm của Hiểu Mộng đại sư phái Thiên Tông uy lực còn xếp phía trên Tuyết Tễ"
"Bất luận là Thiên Tông vẫn là Nhân Tông, đều khác đường cùng đích, thứ hư danh xếp hạng đó chỉ là phù vân chớp mắt. Chỉ có kẻ vô danh cầu tiến mới để ý những thứ đó"
Nghe được lời này Tinh Hồn nộ hỏa hiện ra, hắn địa vị hiện giờ chính là đế quốc pháp sư địa vị siêu việt. Lời Tiêu Dao Tử chẳng khác nào ám chỉ hắn là hạng vô danh mà cầu danh, Tinh hồng làm sao chịu được chứ dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.
“ Đại nhân hà tấc phải nói nhiều với lũ phản tặc này” Đại Tư Mệnh lên tiếng, chỉ thấy Tinh Hồn liếc nhìn Mong Điềm một cái thân ảnh hắn thối lui sau, tay nàng nhanh chóng vẩy ra nội lực cấp tốc tuôn trào từ lòng bàn tay nhanh chóng hội tụ một hình âm dương đỏ rực, chính là tuyệt kỷ Âm Dương Hợp Thủ Ấn, không khí xung quanh ba động mảnh liệt sát khí không ngừng tuôn ra.
Mà một bên Thiếu Tư Mệnh đôi tay khẻ vậy nội lực cũng nhanh chóng thoát ly, chân khí hóa lá xanh theo tay nàng xoay chuyển Vạn Diệp Phi Hoa Lưu nhanh chóng hình thành một âm dương ấn.
“ Động thủ” Tinh Hồn lên tiếng, hay tay đưa lên ngực Tụ Khí Thành Nhận lập tức phát ra. Mà bên cạnh hai hình âm dương nội lực ngưng tụ từ Âm Dương Hợp Thủ Ấn và Vạn Diệp Phi Hoa Lưu thoát ly đến ba người, Đại Thiếu Tư Mệnh lướt người theo sau mà đến
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK