Đại Trạch Sơn, Viêm Đế Lục Hiền Trủng.
"Không nghĩ tới chúng ta lại còn có quay về nơi này một ngày." Ngô Khoáng cảm khái lên tiếng.
"Đúng vậy a." Thắng Thất hướng về phía giữa sườn núi Thần Nông ảnh chân dung cung kính hành lễ, mới đầy cõi lòng cảm khái vô hạn chi tình đi lên sơn cốc, hướng về Lục Hiền trủng nội bộ đi đến.
Hai người cũng không nghĩ tới, thời gian qua đi nhiều năm như vậy, vậy mà còn có cơ hội lần nữa quay về Nông Gia thánh địa. Mục đích của hai người chính là xông vào cấm địa bên dưới nơi tu luyện của lục vị trưởng lảo, thông qua khảo nghiệm của bọn họ lấy lại thân phận đệ tử Nông Gia.
Một cái phổ thông cửa đá, đây chính là Lục Hiền Trủng cấm địa lối vào, Ngô Khoáng tại lối vào cầm lấy một cái bó đuốc, đốt về sau, cùng Thắng Thất từ từ hướng về sơn động chỗ sâu tiến lên.
"Nhớ lúc còn nhỏ sau khi luyện công chúng ta lén lút đến nơi này thám hiểm, kết quả bị đường chủ phát hiện quấy rầy tu luyện của các vị trưởng lảo, bị phạt quỳ suốt cả một đêm." Thắng Thất nhìn xem thông đạo hai bên cảnh sắc, cảm khái nói ra.
"Đúng vậy, sau nửa đêm ta không chịu nổi, ngươi thay ta quỳ thêm 4 canh giờ, đầu gối còn sưng lên" Ngô Khoáng trên mặt hoài niệm thần sắc nói ra.
"Loại chuyện nhỏ này, ngươi còn nhớ sao. Đả qua hơn mươi năm rồi nơi này vẫn thàn bí như xưa. Có điều lần này chúng ta lấy thân phận kẻ phản bội bước vào Lăng Lục Hiền" Thắng Thất chậm rải nói.
Hai người rất nhanh đi đến cuối lối thông đạo, từ vừa mới bắt đầu, hai bên đã trải qua không phải là vách núi, mà là cùng sở hữu mười hai cái bốn chân đỉnh đồng thau lấy xích sắt tương liên, tọa lạc tại con đường hai bên.
Cuối lối đi, là một cái đại sảnh, bốn phía 6 cái cự đại cột đá đứng lặng lấy, ở giữa hết thảy trưng bày sáu cái bốn chân đỉnh đồng thau, tại những này đỉnh đồng thau đằng sau thì là sáu cái đại biểu Nông gia 6 đường ấn ký bị khắc vào cái kia 6 cái trên một cây trụ đá to lớn.
Tại đối diện với của bọn hắn, trên vách núi đá đồng dạng có một cái cự đại Thần Nông ảnh chân dung.Ngô Khoáng cùng Thắng Thất cúi đầu đồng loạt đem tay phải đặt lên ngực mình hành lể.Đột nhiên đại sảnh nổi lên một trận nhu hòa gió, điểm điểm lá xanh theo gió mà động.
"Ai?" Thắng Thất cùng Ngô Khoáng hai người đồng thời ứng thanh mà lên, hai người đồng thời xuất chưởng chụp về phía đột nhiên xuất hiện người thần bí.
“Oanh.”Lấy Thắng Thất cùng Ngô Khoáng thực lực, hai người liên thủ công kích, bị người này tùy ý đón lấy, chưởng kình va nhau ra sóng xung kích, hướng về bốn phía khuếch tán mà lại, kỳ dị là, cái này cỗ cường đại sóng xung kích tại đến một bên vách tường thời điểm, liền tự động biến mất, không có hư hao chung quanh một tơ một hào, một chưởng giao thủ nhanh phân ra thắng bại hai người liền bị bức hạ xuống dưới mặt đất.
"Xuân tằm bất niệm Thu ti ( tằm xuân không nhớ tơ mùa thu), Hạ thiền bất tri Đông Tuyết (ve hè không biết tuyết ngày đông), khô vinh bất vị nhân mệnh( sinh tử không nằm ở số phận), thịnh suy bất do vương quyền."Theo cái này bốn câu thơ nói xong, lục đạo bóng người phân biệt rơi vào sáu cái cột đá phía trước, khoanh chân ngồi xuống, sáu người này đều là người mặc áo vải, mang trên mặt khăn che mặt.
Ngay sau đó chung quanh cái kia sáu cái bốn chân đỉnh đồng thau đột nhiên không lửa tự đốt, lập tức đem mờ tối đại sảnh chiếu đèn đuốc sáng trưng, một người trong đó liền nói “ Các ngươi có hiểu hàm ý trong đó không?”
Ngô Khoáng nhìn Thắng Thất troa đổi ánh mắt, sau đó hắn bước lên đem tay đặt lên ngực cúi chào rồi nói “ Lời các vị tiền bối, xuân hạ thu đông bốn mùa luân chuyển tự có quy luật. So sánh vời đời này suy thoái thịnh hay suy không phải là sức người có khả năng can thiệp. Kết quả của một số việc đả được định sẵn, cưỡng cầu cũng không được”
Mà lúc này bên ngoài cấm địa, một nhóm người cũng đang tiến đến nơi này. Chính là nhóm người của Điền Ngôn trên đường di chuyển đến Viêm Đế Lục Hiền, chuyến đi này chẳng qua chỉ là hợp thức hóa cho thân phận của Điền Ngôn mà thôi, mà không chỉ có nhóm người nàng còn có cả Quỷ Cốc Tung Hoành đều hướng đến.
Ngày hôm sau, Túy Mộng Lâu, một gian phòng.
“ Không biết thức ăn ở Túy Mộng Lâu so với Hải Nguyệt Tiểu Trúc thế nào” Vương Ly nhìn về Chương Hàm hỏi lấy.
“ Rượu thịt ở Hải Nguyệt Tiểu Trúc vẫn là ngon lành nhất, có điều là một bửa tiệc đẫm máu. Chương Hàm đang yên lặng đợi chiến, không dám có chút manh động” Chương Hàm cầm chung rượu trên tay lắc nhẹ lại nghe Vương Ly nói “ Lảo đệ.. đệ đang trách ta sao. Đệ ấy, cẩn trọng tỉ mỉ quen rồi, ta nói rồi có Bách Trận Xuyên Giáp Binh trấn thủ. Đông Quận chắc chắn sẻ do ta làm chủ, không uống vui vẻ cùng ta ta sẻ không tha cho đệ đâu”
“ Thượng tướng quân lại tới, sau lại không nói với ta một tiếng chứ” Âm thanh nhu mì bên ngoài vang lên, làm cho hai người bên trong nghe được. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra để lộ thân ảnh Hoa Ảnh bên ngoài, Vương Ly thấy được liền nói “ ồ, mỹ nhân lại tới”
“ Vị này chắc là Hoa Ảnh cô nương” Hoa Ảnh nghe Chương Hàm nói liền đem tay bỏ một bên hông hành lể “ Tham kiến Chương Hàm tướng quân”
“ Cô biết ta sao?”
Hoa Ảnh chậm rải đi đến bên cạnh Vương Ly nói “ Đông Quận tuy rằng heo hút nhưng uy danh của tướng quân sớm đả lan truyền. Là đại anh hùng mà các tỷ muội Túy Mộng Lâu vẫn luôn ngưỡng mộ trong lòng”
Vương Ly đem tay bắt lấy vai nàng nói “ Cô ấy là mỹ nhân xếp đầu bảng Túy Mộng Lâu, có điều ở đây ngoài mỹ nhân thì còn một loại rượu . Tên của rượu này là Túy Sinh Mộng Tửu, chính là thứ trong cốc của lảo đệ, rất đáng thưởng thức”
Hoa Ảnh thấy Vương Ly liếc mắt nhìn mình, thì liền đem chung rượu nâng lên hướng về Chương Hàm nói “ Hoa Ảnh kính tướng quân một chén”
Chương Hàm biết mọi chuyện sẻ không đơn giản như vậy, thoát chết sau đợt tập kích Kinh Nghê Yểm Nhật của La Võng, được Hàn Tín và Chung Ly Muội cứu lấy đem về cùng đám người Quỷ Cốc. Hắn phát hiện Yểm Nhật nhất định sẻ ở bên trong quân Tần ở Đông Quận, hơn nửa thân phận nhất định sẻ không thấp, đồng thời việc Quý Bố trộm đi một chiếc hộp gấm nhưng lại bỏ lại viên dạ minh châu, tuy mờ mịt nhưng lại có manh mối dẫn đến một người Xương Bình Quân.
“ Rượu ngon, chỉ tiếc là không có người ca múa khó trách khỏi ta thấy tiếc nuối” Hoa Ảnh nghe được Vương Ly liền nói “ Tướng quân nói rất phải, chi bằng để Hoa Ảnh”
Vương Ly đem tay bắt lấy cánh tay của nàng nói “ Túy Mộng Lâu mỹ nử nhiều như mây, ta nhớ lần trước tới đây gặp qua một cô gái có phải gọi là, Liên Y”
Hoa Ảnh liền nói “ Không ngờ Thượng tướng quân vẫn còn nhớ tên của các cô nương khác ở Túy Mộng Lâu, ta còn cho rằng trong mắt tướng quân chỉ có mình ta thôi”
“ Đây không phải sợ nàng vất vả sao, người đâu cho mời Liên Y cô nương qua đây” Vương Ly liền ra lệnh nói, liền nghe được Hoa Ảnh cất lời“ Tướng quân, Liên Y vẫn đang cùng một công tử khác múa vũ”
“ Ồ” Vương Ly thốt lên một tiếng, đang định nói gì thì một tên quân lính đi vào nói “ Thượng tướng quân, người đả tới”
“ Cho hắn vào” Vương Ly lên tiếng, ánh mắt nhìn về thân ảnh trung niên mặt trên người khôi giáp hay tay bị trói xa đó, người này không ai khác chính là Bạch Đồ.
Mà Bạch Đồ thấy Chương Hàm ở đây gương mặt cũng biến sắc lấy, hắn câu kết với La Võng làm mất Huỳnh Hoặc Chi Thạch tàn phiến. Bị Chương Hàm bắt bỏ tù lao chuẩn bị xử trảm thì thoát ly được chạy trốn đến gặp Kinh Nghê cầu cứu, cuối cùng vì hắn ngu ngốc dẫn dụ ra Chương Hàm và Quỷ Cốc song kiếm phía sau. Một hồi kinh lịch sau đó hắn lại bị bắt rơi vào tay Chương Hàm, cùng Quỷ Cốc rồi từ trong tay Long Thư chạy ra, được Bách Bộ Xuyên Giáp Binh của Vương Ly cứu về.
Hoa Ảnh cũng nhanh chóng rời đi, Bạch Đồ nhanh chóng tiến đến quỳ xuống dập đầu nói “ mạt tướng Bạch Đồ gặp qua Thượng tướng quân, Chương tướng quân”
“ Lảo đệ.. kẻ này đệ không quen biết chứ” Vương Ly nói xong một tay đập lên bàn nói “ Đế quốc treo thưởng Cái Nhiếp cao nhất, đám sát thủ Lưu Sa kết hợp Vệ Trang cùng với Mặc Gia kết hợp Tiêu Dao Tử của Đạo Gia Nhân Tông, còn cả đám dư nghiệt nhiều năm của nước Sở- Long Thư. Danh sách này nếu trình lên, bất kì tên nào trong đó cũng là phản đồ, tử tội của đế quốc. Chương Hàm ngươi giải thích thế nào?”
Chương Hàm đem bầu rượu rót vào chung mình chậm rải nói “ giải thích sao? Ảnh Mật Vệ làm việc cần giải thích sao?”
“ Phạm vào luật thép của đế quốc, cho dù là ông trời cũng cần nói chuyện rỏ ràng với ta” Chương Hàm cười nhạt nghe Vương Ly nói “ Ảnh Mật Vệ bảo vệ đế quốc, trận đánh ấy là trận chiến nhìn không thấy. Không vào hang cọp sao tìm thấy được manh mối quan trọng nhât chứ?”
“ vậy thì ngươi bước vào hang cọp đả phát hiện được gì nào”
“ Hành động tuyệt mật, thứ cho ta không thể nói” Nghe được Vương Ly một chân đạp mạnh lên sàn lớn giọng nói: “ Ngươi đừng quên rằng, đây là địa bàn của ta, ta nói là được.”
“ Thượng tướng quân cũng đừng có quên phía sau câu “ như ảnh tùy hình” vẫn còn một câu nửa. Như quân thân lâm, chuyện của Ảnh Mật Vệ hoàng đế bệ hạ nói là được” Chương Hàm lạnh giọng nói, trò cười Vương Ly cho dù là thượng tướng quân đi nửa quyền lực lớn thì thế nào, cũng không có tư cách nhúng tay vào sự bộ Ảnh Mật Vệ.
“ hahaha, lảo đệ, đệ giỏi lắm, xem ra hoàng đế bệ hạ không có chọn lầm người” Hai người ánh mắt không ai nhượng ai giao tranh với nhau, gần năm phút đồng hồ thì Vương Ly nhường bước xuống, hắn mặc dù chưởng khống binh quyền Đông Quận nhưng Chương Hàm chính là người bên cạnh của Doanh Chính, tuy quân lực kiểm soát yếu nhưng phạm vi quyền lực không nhỏ chút nào, ánh mắt hướng về Bạch Đồ quát lớn “ người đâu, lôi tên phế vật này chém cho ta, lấy đầu của hắn làm hủ đựng rượu cho chúng ta”
Bạch Đồ bị hai tên Bách Bộ Xuyên Giáp Binh lôi đi, hoảng hốt nói lớn “ Thượng tướng quân.. ty chức còn một chuyện bẩm báo”
Bạch Đồ thở ra một hơi khi mà Vương Ly đả ra hiệu dừng lại, vội tiến lên quỳ xuống nói “ Ty chức khi đi ngang qua phát hiện một gian phòng, bên trong có một đứa bé gái trong đó, mà đứa bé này có liên quan mật thiết với Anh Bố.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK