Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Quận, hai ngày sau Tú Thủy Hồ, một cái phong cảnh tú lệ, hoàn cảnh duyên dáng hồ nước nhỏ, ở Đại Trạch Sơn dãy núi bốn phía bên trong.



Lúc này một chiếc thuyền gỗ nhỏ phiêu phù ở Tú Thủy Hồ bên trên, con thuyền nhanh chóng cập bến vào bờ, từ bên trong con thuyền một thân ảnh nam tử nhanh chóng nhảy lên bờ thân ảnh di chuyển một hồi thì đến được một tòa đại lâu lớn, phía trước cửa có treo một tấm bảng lớn “Túy Mộng Lâu” vàng kim rực rở.



Túy Mông Lâu giống như Tử Lan Hiên là chốn phong nguyệt thu nhập tình báo lẫn của cải, mà đứng sau nó chủ nhân chính là Nông Gia Thần Nông Đường Chu Gia. Tòa đại lâu rộng lớn chỉ có hai tầng. Bên trong truyền ra tiếng huyên náo, cười đùa vui vẻ lại có vô số bóng ảnh thông qua các cửa số qua lại, thấy rõ nơi này rất được ưa chuộng



Túy Mộng Lâu một gian phòng bên trong có một nhóm người tụ tập, phía xa gian phòng là một đứa trẻ nhỏ đang khó nhọc ho lấy. Bên cạnh nó là một nử nhân xinh đẹp ánh mắt lo âu, chính là đệ nhất mỹ nhân của Túy Mộng Hoa Liên Y, mà bên cạnh nàng chính là một thân ảnh nam tử phía sau đan chéo hai thanh riều, một mặt thì cong như ánh trăng.



“ Thuốc này” Liên Y thở dài một hơi, tay cầm lấy một viên nhỏ thuốc màu đen trên tay, một tay còn lại là một chiếc khăn trắng trên đó có 6 viên giống y như đúc.



“ Sao thế, thuốc chắc chắn không có vấn đề, ta sẻ không làm sai gì đâu” Anh Bố vội nói, liền nghe Liên Y nói “ ta không thể để cho cô bé dùng viên thuốc này”



“ tại sao” Anh Bố lớn tiếng nói, thân ảnh đứng dậy nhìn theo Liên Y chậm rải đi đến phía cửa, nơi đó có một nử nhân khác không kém phần xinh đẹp giữa mi tâm là vài cánh hoa hồng thắm, liền nghe nàng nói “ thuốc này là lấy từ Điền Mật sao?”



“ vậy thì thế nào?” Anh Bố nhịn không được lớn tiếng hỏi.



Nữ tử chậm rải nói “ Thuốc này là Hoa Khai Đồ Mi là kì dược độc môn mà Điền Mật tinh chế từ cây anh túc. Kết hợp với Vụ Lý Khán Hoa của cô ta, nghe nói có thể khiến con người ta rơi vào ảo giác trong nháy mắt”



“ Ảo giác” Anh Bố lên tiếng “ Không được , ta tận mắt nhìn thấy cô bé này dùng thuốc này xong liền tốt lên mà”



Hoa Ảnh liền nói “ Điền Mật muốn lợi dụng ngươi, đương nhiên sẻ không để cho cô bé xảy ra chuyện gì rồi. Chỉ cần điều chỉnh lại liều lượng thì có thể phát huy tác dụng làm liệt kinh lạc, làm cho cô bé không cảm thấy đau đớn. Hơn nửa thuốc này không có hiệu quả đối với bệnh tình cô bé, Điền Mật luôn lừa ngươi”



“ Điền Mật” Nhìn Anh Bố tức giận hai tay xiết chặt kìm nén cơn giận, Liên Y lại nói “ Hơn nữa dùng quá nhiều thì sẻ không cứu được cô bé nửa, trái lại càng làm cho bệnh tình thêm nghiêm trọng”



“ Cái gì, lẻ nảo, bệnh của cô bé không cách nào chửa được” Anh Bố nghe được kinh hô, bước đến gần Liên Y vội hỏi. Nhưng đáp lại chính là hai người không nói lặng im không nói, khiến cho hắn không cách nào chấp nhận được.



Đúng lúc này một thị nử cất bước đi vào, làm cho Liên Y, Hoa Ảnh lẫn Quý Bố chú ý lấy, nàng khẻ thi lể sau đó đi đến bên tai Hoa Ảnh nói nhỏ, xong rời đi.



“ Có lẻ, còn có người có thể cứu được cô bé” Hoa Ảnh chậm rải lên tiếng.



“Là ai” Anh Bố nghe được mừng rở, lao nhanh đến người nàng như bắt lấy cộng rơm cứu mạng, liền nghe nàng nói “ Lạc Thần công tử”



Túy Mộng Lâu một gian phòng khác, tiếng cầm âm da diết trử tình sâu lắng vang vọng khắp căn phòng. Một tóp gần năm nử nhân xinh đẹp đang huy vũ, từng dải lụa tung bay theo từng bước nhảy của các nàng. Xa đó là một chiếc bàn nhỏ có một nam tử tuấn lãng ngắm nhìn, hai bên là hai nử nhân mặn mà thanh tú dung nhan.



“tranh” Đột nhiên dây đàn bị đứt khiến cho cảnh đẹp bên trong bị gián đoạn đi, đám nử nhân trong phòng đồng loạt ném ánh mắt về nử nhân đang đàn kia.



“ Không sao, ta nhiều khi luyện cầm cũng bị đứt dây đây, Nhược Thanh không cần để trong lòng, đổi một cây đàn các nàng ngỉ một chút sau đó tiếp tục lại thế nào” Lạc Thần nâng lên chung rượu bên cạnh nói.



“Nhược Hoa cảm tạ công tử” Cầm sư tên là Nhược Hoa kia âm thanh có mấy phần ngượng ngùng xấu hổ nói.



“ vâng ” đám nử nhân đang múa cũng đồng thanh lên tiếng, thân ảnh đi đến gần chiếc bàn Lạc Thần.



“ Công tử, Thanh Nhi có chút mong cầu nho nhỏ, ngài có thể lưu tên lại trên đó không, Thanh Nhi rất ái mộ ngài” Nữ tử bên cạnh hắn, gương mặt đỏ hồng cúi đầu không dám ngẩn đầu lên, hai tai nắm lấy một chiếc quạt đưa đến cho hắn.



“ Được Thanh Nhi ái mộ là Lạc Thần may mắn đây” Lạc Thần cười nói, tay tiếp nhận lấy chiếc quạt của nàng, từ không trung lấy ra một chiếc bút lông nhanh chóng điền lên trên đó văn tự .



“ Thanh Nhi cảm tạ công tử” Thanh Nhi gương mặt ửng hồng lên, nở nụ cười ngọt ngào cả người không xương nép vào người hắn.



“ Công tử, Thúy nhi cũng ái mộ ngài đây” “ Công tử, còn có Hạnh Nhi” “ Mẫn Nhi cũng ái mộ ngài”



Lạc Thần vội dơ tay lên ngăn chặn đám nàng cười nói “ cảm tạ các nàng ân tình, Lạc Thần nhất định sẻ thỏa mãn nguyện vọng các nàng”



Đám người cũng im ắng lại, trong người lấy ra khăn tay trắng hay quạt xếp mong chờ đợi đến lượt mình. Có điều Lạc Thần chỉ ghi được đến người thứ 4 thì cửa phòng mở ra, bước vào là đám người Anh Bố. Hắn nhìn một chút sau đó đem ánh mắt nhìn về đám nử, tiếp tục công việc của mình.



Đám nử tử thấy Liên Y, Hoa Ảnh bước vào thì nhanh chóng hai tay đặt hông khẻ thấp người chào lấy, dù sao chính là đại boss của nhà mình đến đây.



Lạc Thần ghi hết cho các nàng xong liền nhìn đám người Liên Y Hoa Ảnh cười nói “ Liên Y cô nương cùng Hoa Ảnh cô nương tìm ta còn thể hiểu được, hai tên nam nhân các ngươi tìm ta làm gì đây”



Hoa Ảnh phất tay ra hiệu cho đám tỷ muội, nhìn đám nử nhân ánh mắt luyến tiếc rời đi cười nói “ Công tử có thể đến Túy Mộng Hoa là Hoa Ảnh vinh hạnh nhưng mà ngài một lúc lấy đi nhiều phương tâm tỷ muội ta như vậy, Hoa Ảnh phải làm sao đây?”



“ Hahaha” Lạc Thần cười nói “ Là Lạc Thần vô tình đắc tội Hoa Ảnh cô nương rồi, đáng trách đáng trách”



“ Liên Y ra mắt Lạc Thần công tử” Liên Y khẻ thi lể với hắn, ánh mắt quan sát lấy nam tử thần bí tuấn lãng này, người nam tử này danh vọng nàng cũng có nghe đến đây, đối với những nử tử phong trần như nàng thì càng không có lý do gì mà không biết Lạc Thần, khi mà những khúc phổ bài nhạc của hắn cùng với Lộng Ngọc truyền rộng rải đây.



“ Quý Bố gặp qua công tử” “Anh Bố gặp qua công tử”



Lạc Thần trực tiếp bỏ qua hai tên này, nhìn Hoa Ảnh Liên Y nói “ Phụ lòng mỹ nhân, ly không đối nguyệt là hai thứ thế gian đáng tiếc nhất, hai nàng có chuyện gì nhờ ta sau, nếu giúp được Lạc Thần sẻ ra tay”



Anh Bố nghe được ánh mắt sáng lên, thân hình định vọt đến thi Quý Bố một tay đả bắt lại. Hắn cũng dần bình tĩnh lại ánh mắt nhìn qua Hoa Ảnh lẫn Liên Y khẩn cầu, liền thấy nàng gật đầu thì thở phào lấy.



“ Hoa Ảnh có một vị muội muội trúng phải một loại độc, không cách nào giải được. Cầu mong công tử ra tay giúp đở” Hoa Ảnh hướng về hắn lên tiếng.



Năm phút sau, một gian phòng khác.



“ Công tử, thế nào, có thể cứu được sao?” Anh Bố gấp gáp lên tiếng, khi thấy Lạc Thần vừa đặt tay vào tay cô bé lại buông ra, lo lắng lên tiếng.



“ Có thể” Lạc Thần lời vừa dứt tay phất ta nội lực thoát ly đem cô bé này phiêu phồng lơ lửng trước mặt, từ không gian một bộ kim châm tinh kim nhanh chóng hiện ra cũng đồng dạng phiêu phù ở không trung.



Chỉ thấy trong không trung Lạc Thần để lại từng đạo tàn ảnh, từng chiếc kim châm nhanh chóng được hắn cắm vào các huyệt đạo trên cơ thể nhỏ bé nàng. Chẳng mấy chốc cơ thể đả lít nhít kim châm.



“a” Liên Y kinh hô lên khi đột nhiên Lạc Thần bắt lấy tay của nàng, tay rạch nhẹ một đường dòng máu khẻ chảy ra nhưng được nội lực bao bọc di chuyển đến gần cô bé. Mặt đỏ hồng lên khi thấy hắn nháy mắt với mình, mà vết thương trên tay cũng nhanh chóng bị một viên đan dược màu xanh lục tan ra đem vết thương nhanh đông kết lại.



Đám người ở đây chính là nghi hoặc không thôi, không hiểu tại sao Lạc Thần lại cần lấy máu của Liên Y như vậy. Nghi hoặc nhưng bọn họ cũng nhanh chóng đem mắt theo dõi Lạc Thần cứu người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK