Nơi này là một vùng không gian rộng lớn u tối, không có một mảnh ánh sáng nào ở nơi này cả. Yên lặng tĩnh mịch không có bất cứ một thanh âm lẫn cơn gió nào ở nơi này cả, dường như nơi này đả tồn tại từ rất lâu rất lâu rồi.Đột nhiên một thanh âm vang lên phá nhiễu đi sự tĩnh mịch vốn có của nơi này.
“ Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, Thần Thúc” Thiên Minh thanh âm cất vang lên trong không gian u tối này “ Nguyệt Nhi, Thần Thúc các người ở đâu”
“ Nơi này chính là không gian bên trong Huyễn Âm Bảo Hạp sao” Lạc Thần chậm rải mở mắt mình ra giống như mưa thoát khỏi một giấc ngủ dài, ký ức đại não truyền lại khiến hắn nhận ra vấn đề.Còn đang suy nghĩ thì một cổ xúc cảm mềm mại truyền lại khiến hắn lập tức dời ánh mắt xuống.
“ca ca, Thiên Minh đang tìm chúng ta” Nguyệt Nhi thanh âm có phần ngượng ngùng xấu hổ, khi mà cả người đang nằm trong lòng hắn.
“ Chụt” Lạc Thần cúi người xuống hôn lên trán nàng một cái, thân ảnh nhanh chóng ngồi dậy hỏa diểm lan ra, hô lớn “ Thiên Minh, chúng ta ở đây”
“ Nguyệt Nhi, Thần thúc” Thiên Minh nhìn thấy ánh sáng do hỏa diễm phát ra liền chạy nhanh đến phương hướng đó, âm thanh vui mừng lên tiếng.
Mà Lạc Thần lúc này thì đem ánh mắt quan sát nơi này, là một tòa đại lâu cao lớn xung quanh các vách đều là kim loại hợp thành theo hình ngủ giác, trên đó chạm trổ những hoa văn kí tự lạ mắt, còn mặt nền dưới chân là một mảnh đá xanh u tối cũng chạm trổ những hoa văn lẫn văn tự cổ xưa, lại nghe Thiên Minh thanh âm vang lên “ Chúng ta đang ở đâu đây”
“ Âm thanh này là Cực Lạc Thiên Âm” Nguyệt Nhi lên tiếng, khi nghe nơi này chợt phát ra một tiêng du dương giai điệu như xa xăm từ xa truyền lại.
“ Đến rồi” Lạc Thần lẩm bẩm nhìn về một khung cửa đột nhiên hé mở, từ bên ngoài ánh sáng lập tức chiếu vào, ngay sau đó đồng loạt tất cả các cánh cửa cũng hé mở ánh sáng bên ngoài lập tức chiếu vào bên trong, soi sáng cả kiến trúc nơi này.
Lạc Thần nắm lấy tay nhỏ của Nguyệt Nhi bước ra lan can phía trước, là một mảnh sa mạc rộng lớn, cồn cát nhấp nhô nhưng lại không có oi ả nóng bức. Ở phía xa là một cột ánh sáng trắng ngần dựng thẳng lên bầu trời, ánh mắt nhìn xuống thì ra chổ mà ba người đứng chính là tầng trên cùng của Huyễn Âm Bảo Hạp.Lúc này nó đả trở thành một tòa đại lâu năm tầng cao lớn, toàn bộ kiến trúc là một màu đen. Nằm chiễm chệ ở mảnh hoang mạc rộng lớn này.
“ Đi thôi, chúng ta đến nơi đó thám hiểm thôi” Lạc Thần lời vừa dứt tay vươn ra ôm lấy Thiên Minh cùng Cao Nguyệt từ lầu cao nhảy xuống mặt đất bên dưới. Ngay khi ba người chạm đất thì dưới chân ba người từng hạt cát nhanh chóng ngưng kết lại.
Hoàng Thiên Hậu Thổ Quyết của Âm Dương Gia, theo Lạc Thần điều khiển nhanh chóng ngưng tụ. Trên tay ba ngưới xuất hiện thêm hai thanh gậy vừa phải mà dưới chân là hai tấm ván làm bằng thổ nguyên tố.
“ Thật tốt chơi” Thiên Minh mắt sáng lên, nhìn thấy Lạc Thần đem hai tay chống gậy đẩy đi thân hình lập tức di chuyển lượn lờ trên mặt cát. Liền lập tức làm theo chống gậy lướt theo.
Đại Tần, Thượng Đảng quận.
Đứng tại trên cổng thành, nhìn xuống cảnh tú giang sơn, Phù Tô không khỏi nghĩ đến lúc trước Lạc Thần kiếp nạn của mình: “Tử kiếp tử kiếp, tiên sinh quả là nhân vật thần tiên”
Mông Điềm đứng tại bên người của hắn, một hồi nói ra: "Công tử, sống hay chết, đều ở công tử một ý niệm."
Theo Triệu Cao, Hồ Hợi lẫn Lý Tư liên thủ bệnh tình của Doanh Chính càng ngày càng kịch liệt, tin tức Doanh Chính bị ám sát Âm Dương Gia phản Tần đả đến tai của Phù Tô đám người. Ngày hôm nay bọn họ đón lấy một đạo thánh chỉ từ Hàm Dương ban đến, một đạo chết thánh chỉ.
"Quân muốn thần chết, thần không thể không chết a." Phù Tô thở dài một hơi, nhìn Trung Nguyên, trong mắt mang theo vô hạn quyến luyến.
Một bên Mông Điềm một trái tim không ngừng chìm xuống, cuối cùng cũng là thở dài một hơi, Phù Tô tính cánh quá mềm yếu so với Doanh Chính thiết huyết hắn từ nhỏ đả bị ảnh hưởng của Nho Gia.
Mông Điềm lại là thật sâu trầm mặc xuống, thánh chỉ từ Hàm Dương truyền đến một ban cho Phù Tô phản loạn ý đồ mưu phản, trong lòng bất mãn cấu kết với thích khách thích sát Tần Vương. Mông Điềm cũng cùng chung số phận binh quyền chuyển giao cho Vương Bí tiếp quản.
“ Công tử, trước đây Mông Điềm được Lạc Thần tiên sinh tặng cho một túi gấm” Mông Điềm lấy ra một túi gấm nhỏ bé trong ánh mắt nghi hoặc của Phù Tô nói “ tiên sinh căn dặn, không đến đại nạn lâm đầu không thể mở ra”
Phù Tô cũng vì câu nói của hắn mà tâm tình dậy sóng lên, tay tiếp nhận mảnh vải gấm mở ra nút buộc bên trong đả có sẳn một tờ giấy nhỏ, chỉ có độc nhất một chử hắn nhìn vào nhất thời trầm ngâm lại, sau đó gương mặt đột nhiên biến sắc lên.
“ Giả” Mông Điềm nhìn dòng chử trên tờ giấy đại não cấp tốc suy nghĩ, ngay lập tức hắn nghĩ ra được một vấn đề đáng sợ, ngay lập tức chắp tay hướng Phù Tô nói “Công tử suy nghĩ: Hoàng đế bệ hạ chính là siêu viễn cổ kim chi hùng chủ, bệ hạ trách phạt công tử cùng ta chống Hung Nô, xây dựng trường thành chính là muốn rèn luyện ngài. Thiên hạ nhất thống tới nay, Đại Tần chưa từng thôi độc một cái công thần, bệ hạ lại há có thể lấy một chút chi sai, huống chi là trưởng tử? Há có thể tru diệt như lão thần bình thường công huân trọng thần? Hôm nay một đạo chiếu thư, một cái sứ thần, chưa từng biết rõ nguyên do, nhất định là giả. Công tử”
Phù Tô vốn một mảnh chết tâm, nghe được như kinh thiên phích lịch trong đầu, hắn xém một chút nửa nhất thời hồ đồ mà đả lâm vào vạn kiếp bất phục. Nhanh chóng tỉnh táo lại, hay tay nâng lên Mông Điềm cánh tay nói “ Phù Tô đa tạ Mông tướng quân cảnh tỉnh, nhất thời từ trong u mê tỉnh táo lại”
Mông Điềm thở phào một hơi liền nói “ Cũng là nhờ có Lạc Thần tiên sinh túi gấm chỉ điểm, Mông Điềm chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, công tử việc cấp bách bây giờ là tra rõ ngọn nguồn mọi chuyện”
“Mông tướng quân nói đúng, cùng Phù Tô đến gặp sứ thần tra rõ ngọn nguồn” Phù Tô lời nói lạnh lùng, trong đó mấy phần lạnh thấu xương sát khí. Hắn khi nhận được thánh chỉ chính là bị tình cảm chi phối, từ khi Tế Xuân đại điển ám sát có liên quan đến Xương Bình Quân người, sau đó bị Doanh Chính nghi ngờ đày đến Hung Nô biên cảnh đả kích, hắn cho rằng Doanh Chính đả chết tâm với hắn rồi cho nên khi tiếp nhận thánh chỉ chính là mười phần tin tưởng lấy.
“ Vâng” Mông Điềm lên tiếng, thân ảnh cất bước đi theo Phù Tô tiến vào một doanh trướng bên trong.
Năm phút sau bên trong doanh trướng, Phù Tô gương mặt lạnh lùng nhìn tên nội thị đang run rẩy hoảng sợ phía trước, Mông Điềm quát lạnh một tiếng nói “ Nói, là ai sai sử ngươi giả thánh chỉ”
“ Quả nhiên như đại nhân sở đoán, không thể dựa vào một đạo thánh chỉ có thể giết được Phù Tô” Tên nội thị trong lòng hô lên, thân ảnh vội quỳ xuống dập đầu xuống đất, âm thanh hoảng sợ hô lên “ công tử tha tội công tử tha tội, mạng sống cả nhà tiểu nhân đều bị uy hiếp, tiểu nhân không thể không nghe theo, công tử tha tội tha tội”
“ Là ai sai ngươi làm” Phù Tô gương mặt âm trầm quát lạnh nói, một tay đập mạnh lên bàn tâm tình hắn hiện giờ phẩn nộ thấy rỏ ra, xém chút nửa hắn đả bị trúng kế kẻ địch.
“ là.. là..là” Nội thị cúi đầu dưới mặt đất thanh âm có phần run rẩy, đột nhiên vốn thân ảnh đang quỳ dưới mặt đất bật dậy lao nhanh đến Phù Tô, ở trong tay hắn có thêm một thanh đoản kiếm tầm chưa đến một tấc.
“ Lớn mật” Mông Điềm quát lớn, trên tay kiếm rút ra lao đến bên cạnh Phù Tô nhanh chóng một kiếm gạt lấy đối phương ý đồ thích sát.
Chỉ thấy đối mặt với một kiếm của Mông Điềm, tên nội thị này cũng không thèm né tránh, trên tay cầm lấy đoản kiếm bấm nhẹ lên chui kiếm. Ngay sau đó đoản kiếm vang lên “crac” một tiếng thân kiếm chưa đến 5cm thoát ly khỏi chuôi kiếm lao nhanh đến Phù Tô phía trước.
“ Công tử” Mông Điềm con mắt co rút lên, muốn rút thanh kiếm trong người tên nội thị này ra nhưng bị hắn một tay bắt lấy giữ hắn lại, ngay lập tức hắn buông bỏ kiếm một cước đạp mạnh lên đối phương.
“ Khục khục” Tên nội thị ho ra một ngụm máu, ánh mắt dử tợn nhìn về Phù Tô phía trước ở vị trí lồng ngực đả có một thanh đoản kiếm ngậm phải, máu tươi đổ ra khói tím vươn vấn quanh mũi đoản kiếm này.
“ Phốc phốc” Phù Tô ho ra một ngụm máu, cả người dựa vào vách tường ánh mắt phẩn nộ lẫn không cam lòng nhìn về vết thương trên người, cảm nhận sinh cơ càng ngày càng trôi đi trong lòng cảm khái khó nhọc nói “ tử kiếp”
“ phập phập phập”Tên nội thị cơ thể nhanh chóng bị vô số thiết kích từ đám binh lính xông vào giết chết, nhưng mà ngay trước khi chết hắn đả kịp bóp vở chiếc giới chỉ màu xanh trên người, khói tím lập tức bạo phát ra xung quanh đem mấy tên binh lính vừa mới xông vào giết chết.
“ Công tử” Mông Điềm ánh mắt đỏ hồng phẩn nộ nhìn Phù Tô gương mặt trắng bệch, nội lực thúc dục tràn vào bên trong người hắn.
"Mông Tướng quân..khục khục.. Phù Tô hy vọng tướng quân bảo trọng thân thể.. khục khục.. đừng vì Phù Tô dấy động can qua, Đại Tần nội loạn chỉ có lợi cho phản nghịch, ta mệnh lệnh cho tướng quân ở phương Bắc chống lấy Hung Nô ” Phù Tô khó nhọc đứt quãng nói, hắn chết ai mới có lợi nhất chính là Hồ Hợi đây, nhưng kết quả hiện giờ hắn đả vô pháp xoay chuyển rồi.
“ Công tử.. Mông Điềm tuân lệnh” Mông Điềm con mắt huyết hồng nhìn Phù Tô ánh mắt chậm rải khép lại, hắn không cam lòng muốn đem Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh binh phát Hàm Dương tìm ra ai là đầu sỏ thủ phạm, báo thù cho Phù Tô. Mệnh lệnh cuối cùng mà Phù Tô ban xuống chính là giữ lấy hắn mạng sống cho hắn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK