“ Đặc sắc cuộc chiến cũng đã xem xong rồi, cũng nên trở về” Lạc Thần nhàn nhạt lên tiếng, thân ảnh cất bước đi đến bên cạnh Cái Nhiếp phía trước, nhìn Uyên Hồng trên tay Cái Nhiếp chỉ còn chuôi kiếm, mở lời “ Uyên Hồng đoạn đối với ngươi mà nói cũng không phải xấu, có mấy lời ngươi có muốn nghe”
“ Mong tiên sinh chỉ điểm” Cái Nhiếp đưa tay ôm quyền cuối người với Lạc Thần, mặc dù kiếm thuật của Quỷ Cốc phái chính là đương đại đệ nhất thiên hạ nhưng đứng trước Lạc Thần cũng không có đất dùng vỏ đây, hơn nữa người này trí tuệ tuyệt luôn học sau về trước.
Yên Đan cùng đám người Mặc Gia, cũng như Lưu Sa Vệ Trang đều đem ánh mắt nhìn về hai người, có chút nghi hoặc lấy, đối với một kiếm khách việc danh kiếm bị đoạn chính là một thiệt hại nạng đây, nhất là đứng hàng thứ hai Kiếm Phổ danh kiếm Uyên Hồng đây.
“ Đúng là như vậy” Lạc Thần trong lòng đắc ý không khi nhìn Cái Nhiếp một bộ học sinh thụ giáo phía trước, tiếp tục trang bức hốt du lấy tên này đem tay hấp ra đem đoạn kiếm Uyên Hồng sắc bén dưới mặt đất hấp lên bàn tay mình, nói : “ Uyên Hồng tuy cương mãnh sắc bén tuyệt luôn chính là hiếm có lợi khí nhưng ngươi cũng bị nó hạn chế tầm nhìn vẫn mãi ở Nhân Kiếm Chi Cảnh.”
“ Nhân Kiếm Chi Cảnh” Đám người nghe được thốt lên, nhưng ngay sau đó có chút giật mình khi thấy trống rỗng không gian giữa Lạc Thần và Cái Nhiếp lại xuất hiện mấy thanh kiếm, trong đó có một cặp thanh kiếm sát khí hung lệ khiến cho đám người ở đây có phần kinh sợ.
Cái Nhiếp mày nhíu lại hắn vẫn chưa hiểu rõ dụng ý của Lạc Thần, nhìn thấy trước mặt bốn thanh kiếm hình dạng kích thướt lẫn chất liệu khác nhau. Một thanh cương mảnh chi kiếm tầm bốn thướt mà hắn cảm nhận được một cổ cương mảnh cứng mấy cũng xuyên, một thanh khác dài chín thướt sắc bén tuyệt luôn, còn một thanh thì kích thướt to lớn nhưng thô sơ không thôi, mũi kiếm không phong giống như Mặc My một dạng, thanh cuối cùng chính là một thanh mộc kiếm.
“ Thần thúc, kiếm thật nhiều ngươi là đưa cho đại thúc sao?” Thiên Minh nghi hoặc lên tiếng nhìn về Lạc Thần.
Lạc Thần cũng bỏ qua tên chíp hôi này một bộ cao thâm mạt trắc hốt du Cái Nhiếp, đưa tay bắt lấy thanh kiếm bốn thướt phía trước mở miệng “ Nhân kiếm chi đạo cương mảnh chi kiếm không gì không phá, cứng mấy cũng xuyên”
Lời vừa dứt thanh kiếm trên tay hắn vẻ lên một vệt kiếm mang, sau đó thoát ly hướng về vách núi cứng rắn mà đi. Mặt đá cứng rắn lại giống như tàu hủ một dạng bị nó đâm xuyên đến chuôi kiếm vào.
Nhưng nó rất nhanh bị một tay của Lạc Thần thu vào hấp lại lơ lửng giữa không trung, tiếp theo cả thanh kiếm này bị một vệt kiếm quang hoa lên sau đó bị cắt đứt thành đôi cùng với lời nói của hắn “ Nhân kiếm chi đạo sắc bén tuyệt luôn, không gì không đứt”
Lạc Thần lại vươn tay ra đem thanh trọng kiếm to lớn kia đem cắm xuống mặt đất, chỉ thấy mặt đá nhanh chóng bị nứt thành mảnh vở, sau đó lần nửa nhắc lên theo tay của hắn vung ra không khí có phần lay chuyển theo “ Nhân kiếm chi cảnh, trọng kiếm vô phong đại xảo bất công”
“ Uỳnh” chỉ thấy âm thanh vang dội vang lên thanh trọng kiếm rời tay hắn lần nữa tiếp đất khiến cho mặt đất đại sảnh như mạng nhện một dạng nứt nẻ lan tỏa khắp xung quanh.
“ Nhân kiếm chi cảnh, vô kiếm thắng hữu kiếm” Lạc Thần lại tiếp tục lên tiếng trên tay nắm lấy mộc kiếm, trên tay vung lên tuy là mộc kiếm bình thường nhưng lại sắc bén đáng sợ không khác gì thần binh lợi khí, kiếm mang lóe lên trong không khí.
“ Vô kiếm chi cảnh, trong lòng có kiếm thiên địa đều là kiếm” Lạc Thần lại tiếp tục trang bức đem mộc kiếm bóp vở, tay đưa ra hấp lấy dưới mặt đất một căn Điểu Vũ Phù trên tay lay chuyển, căn lông chim lại giống như một thanh lợi nhận binh khí một dạng.
Đám người trong đại sảnh nhất thời lâm vào một mảnh tĩnh mịch, ánh mắt nhìn về Lạc Thần kinh sợ không thôi. Mà lúc này Yên Đan, Cái Nhiếp Vệ Trang và Cao Tiệm Ly đều bất động ánh mắt chìm đắm trong những lời hốt du của hắn vừa rồi. Đây đều là những lời của tiền bối Độc Cô Cầu Bại để lại trên Kiếm Trủng đây, là fan của Kim Dung Lạc Thần đương nhiên là biết đến rồi.
“ aiii thật nhiều.. cái gì trọng kiếm, vô kiếm đây nghe thật lợi hại à” Thiên Minh vổ vỗ lấy đầu mình, mấy lời của Lạc Thần nói lên đầu nhỏ như hắn hiện giờ còn chưa hiểu hết được đạo lý của hắn đây.
“ Cái Nhiếp thụ giáo” Cái Nhiếp mất một thời gian thì từ bên trong suy tư tỉnh lại, chắp tay ôm quyền cúi người tạ lể với hắn, những lời của Lạc Thần nói lên mở ra cho hắn một chân trời mới.
“ Ngươi và Vệ Trang chính là hiếm có kỳ tài kiếm đạo, ta thật chờ mong ai trong hai ngươi có thể siêu thoát Nhân kiếm nhập bước Thiên kiếm chi cảnh đây” Lạc Thần lại tiếp tục trang bức hốt du xoay người lắc mình biến mất tại vị trí Đoan Mộc Dung.
“ Thiên kiếm, Lạc Thần trên Nhân kiếm còn có cảnh giới khác sao” Vệ Trang không nhịn được lên tiếng hỏi lấy, không riêng gì Cái Nhiếp ngày hôm nay hắn cũng bị rung động không thôi, khi mà mấy lời chém gió của Lạc Thần ảnh hưởng đến hắn đây.
Lạc Thần môi nhích lên nói “ Có, Thiên kiếm xuất Địa kiếm ra vạn kiếm thần phục, thiên nhân lực lượng, bấy nhiêu là quá đủ cho các ngươi rồi biết nhiều hơn nhất định sinh ra tâm ma của mình”
“ Địa kiếm, Thiên kiếm” Vệ Trang có chút kinh ngạc khi nghe được, tay nắm trên tay Sa Sỉ xiết chặt lấy, hắn thật không ngờ còn lại một tầng cao khác hơn nữa, lần nữa đem ánh mắt nhìn về Lạc Thần có phần kính nể chi tâm không thôi.
“ Các vị, hẹn gặp lại ở Tang Hải” Lạc Thần đột nhiên một câu thần bí lên tiếng, thân ảnh lóe lên biến mất xuất hiện tại vị trí đám nữ, tay vươn ra trái ôm lấy Mộc Dung, phải ôm Tuyết Nữ chậm rải bước về hành lang thông đạo phía trước
“a” Đạo Chích thất lạc ánh mắt nhìn theo bóng lưng đám người Lạc Thần rời đi, hắn ưa thích Đoan Mộc Dung đây nhưng mà biết sao được khi mà cua miết không thành đây, nhân gia căn bản là không xem trọng hắn đây, lại nhìn về cách đó Cao Tiệm Ly cũng không khác gì hắn.
Về phần không có người nào cản đường bước chân của Lạc Thần mang theo Đoan Mộc Dung và Tuyết Nữ rời đi, chính là Yên Đan đã một tay ngăn chặn lấy. Dù sao Lạc Thần và Diễm Linh Cơ hắn nhìn không thấu được tu vị, chỉ có một khả năng chính là người ta còn trên hắn, lại thêm Bạch Phượng hoàn toàn thoát ly khỏi Vệ Trang đám người mà đứng sau Lạc Thần, như vậy đối phương quan hệ với Lưu Sa cũng không đơn giản đây.
Hơn nữa mấy lời của Lạc Thần nói cho Cái Nhiếp hắn cũng bị thật sâu rung động lên, lại thêm lời nói cuối cùng của Lạc Thần khiến cho lòng hắn cũng thật sâu rung động lên,Tang Hải nơi có một căn cứ của Mặc Gia bí mật che dấu ở đó chính là trường hợp xấu nhất khi mà Cơ Quan Thành sụp đổ đệ tử Mặc Gia đến nơi này trú nạn đây.
Nhân vật như Lạc Thần hắn không thể đắc tội được, nhất là khi mà hắn hiện giờ còn bị trọng thương cố tình che đậy đây. Để Đoan Mộc Dung lẫn Tuyết Nữ theo Lạc Thần rời đi chính là kết lấy nhân tình đối với hắn đây, nếu Mặc Gia nguy nan thời khắc đối mặt với nguy cơ bị Doanh Chính tận diệt thì cũng còn một đường sinh cơ đây.
Đoan Mộc Dung lẫn Tuyết Nữ lúc này gương mặt đả đỏ thẳm như trái táo một dạng khi mà vừa rồi ngay trước mặt đám người, hai nàng bị Lạc Thần hôn xuống má khiến cho lòng thẹn thùng xấu hổ không thôi, lại bị hắn ôm vào lòng bước đi không dám ngước mắt lên nhìn, nhất là khi các nàng bỏ nhà theo trai đây.
Bước nhanh qua hành lang có đầy thi thể quân Tần, hiển nhiên đây là tác phẩm của Cái Nhiếp. Thân ảnh chẳng mấy chốc đả tiến nhập bên ngoài, chân nhún lên mội cái trái ôm phải ấp thân hình đạp lên những Điểu Vũ Phù lơ lửng trên không trung. Trên bầu trời một đầu chim trắng to lớn đã có mặt, và có cả Bạch Phượng ngự lấy ở trên.
“ hừ” Hồng Liên hừ lạnh hờn dỗi khi mà nàng được Diễm Linh Cơ mang lên thân Bạch Phượng.
“ Có người ghen tỵ nha” Diễm Linh Cơ tiếp tục trêu chọc lấy nàng, đối với cô công chúa này nàng hứng thú trêu chọc không thôi.
“ Đến Tang Hải” Lạc Thần có chút đau đầu, nhìn Bạch Phượng lên tiếng, đồng thời quăng một vật nhỏ xuống mặt đất bên dưới “ Tang Hải thành có bạn cũ chờ ngươi”
Vệ Trang bên dưới mặt đất đưa tay bắt lấy vật thể lao xuống, nhìn trên tay là một viên đan dược màu vàng kim, liền đem nó phục dụng lấy nhìn đầu chim lớn bay đi xoay người nhìn về Ẩn Bức, Cơ Quan Vô Song một hồi liền cất bước rời khỏi Cơ Quan Thành rời đi.
Cơ Quan Thành đại sảnh trung tâm, nhóm người Lạc Thần cùng Vệ Trang rời đi không lâu.
Thiên Minh chạy đến bên cạnh Yên Đan, nói: "Nguyệt nhi bị người xấu bắt đi, ngươi biết không?"
"Ta biết "
"Vậy ngươi vì cái gì không còn sớm đến?"
"Xin lỗi, ta đến muộn rồi " Yên Đan con mắt chứa đựng thật sây áy náy trong đó.
"Nguyệt nhi vẫn cho là chính nàng là cô nhi, liền giống như ta tuy nhiên nàng thông minh như vậy dũng cảm, tuy nhiên nàng luôn an ủi ta, nhưng là trong nội tâm nàng thực rất cần muốn bảo vệ, chỉ là nàng xưa nay không nói, bời vì nàng cho rằng nói ra cũng không hề dùng!" Thiên Minh càng nói càng kích động, chất vấn Cự Tử: "Ngươi vì cái gì không cho nàng biết ngươi căn bản cũng không có chết?"
"Cùng ta người cha này cùng một chỗ, là rất nguy hiểm sự tình, ta chỉ muốn để cho nàng có thể bình an địa. . ." Cự Tử nói đến đây, thanh âm khàn khàn
"Vậy ngươi có biết hay không, Nguyệt nhi nàng có mơ tưởng ngươi? Nàng cũng không muốn nói đến ngươi, cũng không nguyện ý nhớ tới ngươi, nhưng là mỗi lần nàng một người vụng trộm chảy nước mắt thời điểm, ta liền biết, nàng nhất định lại là đang nghĩ cha mình và mẫu thân nhưng ta. . . Chúng ta đều làm không, chỉ có thể nhìn nàng thương tâm như vậy nàng và ta không giống nhau, nàng chỉ là cái nữ hài tử a " Thiên Minh nói đến đây, thanh âm nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống.
"Thiên Minh, ta biết, ngươi một mực đang bảo hộ lấy nàng, ta rất cảm kích"
"Nhưng là nàng đã bị người xấu bắt đi nha! Ngươi vì cái gì không còn sớm đến, vì cái gì. . ."
Thiên Minh tâm tình kích động, nắm lấy Cự Tử tay không được lay động, bỗng nhiên một giọt ấm áp dịch thể rơi tại bình minh trên tay, đỏ thẫm chói mắt
"Cự Tử lão đại, ngươi làm sao đổ máu? Ta, ta không nói. . ."
"Thiên Minh, ngươi vịn ta. . . Ngồi xuống. . ."
Thiên Minh tâm giật mình, muốn đỡ lấy Cự Tử, chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đè xuống, Cao Tiệm Ly bọn người lập tức tiến lên, đỡ lấy Cự Tử.Chỉ thấy Cự Tử cái trán chảy ra dày đặc mồ hôi, sắc mặt trắng bệch không thôi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK