Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau trong một tòa đại điện rộng lớn.



Nhìn phía trước thân ảnh nam hài nhỏ nhắn đang ăn lấy ăn để thức ăn ánh mắt có chút phiếm hồng, hắn có chút đau đầu không thôi. Hiện giờ hắn biết được Mặc Nha trong lời nói bất ngờ nho nhỏ là gì.



“ Đốt cả Đại Thư Viện, cả gan mang theo Kỳ nhi trốn lên thuyền.. hổn đãn.. nghịch tử.. dăm ba ngày là cùng đám bạn gây chuyện, nó chính là muốn tức chết ta mà” Diễm Linh Cơ tức giận tay có chút run run nhìn về một nam hài có dung mạo xinh đẹp, một đầu tóc ngắn có bảy phần là giống Diễm Linh Cơ ba phần là Lạc Thần đang ngấu nhiến ăn lấy thức ăn.



“thật đáng yêu nha” Hồng Liên cất lời, ánh mắt hồng hồng giống như vừa khóc sang một dạng, trong lòng là một nam hài có diện mạo có vài nét giống nàng, đang một bộ bé ngoan một dạng chậm rải ăn lấy thức ăn, sau đó đem ánh mắt quét qua thanh niên tuấn lãng bên cạnh nói “ ca nó tên là gì”



Người nam nhân bên cạnh nàng chính là ve sầu thoát xác Hàn Phi, nhiều năm qua đi diện mạo hắn cũng không khác gì nhiều, chẳng qua nhiều hơn dưới cằm là một chòm râu đen mà thôi.



“ tên tiểu tử này là Hàn Vĩ, muội tốt nhất đừng để bị nó lừa gạt nha” Hàn Phi một bên vơ lấy chung rượu trên bàn uống lấy, nhìn về đứa quý tử của mình hắn cũng lắc đầu không thôi, đứa nhi tử này nhiều khi làm cho hắn giận sôi cả máu lên.



Hơn mười năm sinh sống ở Đại Việt thì hắn cũng lập gia đình, mà Hàn Vĩ chính là một trong ba đứa con của hắn. Khác với người anh trai và em gái của mình tiểu tử này cùng với Xích Vũ con trai của Lạc Thần và Diễm Linh Cơ cộng thêm con gái cưng của Thiên Trạch trở thành bộ ba quậy phá nhất cả tòa thành, dăm ba bứa không lớn cũng là nhỏ.



“ Hàn Phi lần này không phải có ngươi cùng tham dự vào đó chứ, làm sau Nhân Long Tam Hiệp lên đó mà ngươi không phát giác ” Lạc Thần cất lời, đặc biệc nhấn mạnh cái đại danh nào đó.



“ long có là trùng thì có” Diễm Linh Cơ một bên tức giận mắng lên.



Mà đang cắm đầu ăn thức ăn Xích Vũ, Hàn Vĩ, Xích Thiên Kỳ gương mặt ửng đỏ lên, dù sao cái đại danh này là bọn họ tự đặt lấy cho nhóm của mình đây.



Hàn Phi một cổ vô lực chán chường nói “ nhất thời sơ sẩy bị trúng kế đây, aiii”



Cuối cùng sau một hồi khúc chiết thì Lạc Thần cũng biết được làm sau mà ba đứa tiểu quỷ có thể lên được thuyền, còn mang theo cả một đứa trẻ nhỏ khác trốn đi. Chuyện tính ra khi tòa Đại Thư Viện bốc cháy do ba tên này nghịch ngu, trong cơn sợ hãi tránh đi lánh nạn, dù sao bọn chúng cũng biết nặng nhẹ mà họa lần này rất ư là nặng.



Đại Thư Viện chính là kho sách lớn nhất của đế quốc, ghi chép đủ thứ kiến thức có mặt trong đó, đủ các lĩnh vực. Vừa hay cách đây không lâu nghe được tin tức là Hàn Phi chuẩn bị lên đường đến Tang Hải, bọn chúng liền nghĩ ngay đến việc theo thuyền rời đi lánh nạn.



Đầu tiên đối phó với Hàn Phi chính là một vò tuyệt thế rượu ngon chôm được của Bách Độc Vương. Sau đó thừa cơ tiễn biệc hắn chuốc say hắn, rồi leo lên thuyền. Đến khi Hàn Phi tỉnh dậy đả phát hiện đoàn thuyền đả nhập biển đây.



“ Đừng tức giận nữa, đánh cũng đánh rồi dù sao nó cũng là con trai nàng mang nặng đẻ đau đây, bọn chúng còn nhỏ đây đợi lớn một chút nữa nhận thức chúng nó lớn ra đây” Lạc Thần đi đến bên cạnh Diễm Linh Cơ tay vươn ra ôm lấy eo nàng ôm vào lòng, cất giọng nói.



Còn chưa đợi Diễm Linh Cơ nói thì một giọng nử tử khác lên tiếng :“ Thần, chàng còn nuông chiều bọn nó đến khi nào chứ, cả tòa Đế Cung cũng bị chúng tạc cho rối tung rối mù chướng khí mù mịt, lại còn độc hại đám anh em khác, chưa kể còn có cả quan chức đại thần trong triều đây, suốt ngày chúng ta phải đi lau mông cho bọn chúng đây, chúng nó đều là hoàng tử công chúa nhưng có đứa nào ra dáng đâu đều giống lưu manh một dạng”



“ Tương lai sau này một trong bọn chúng sẻ kế thừa Đế vị, cứ đà này cơ nghiệp đế quốc sẻ bị hủy trên tay chúng đây” Diễm Linh Cơ tiếp lời, ánh mắt hận không đem ba tên tiểu quỷ này rèn luyện uốn nắn lên.



“ ai muốn kế thừa Kế vị chứ, không phải còn có Tứ muội đó sao” Xích Vũ cuối thấp đầu, nhỏ giọng lầm bầm lên tiếng có điều lời hắn tuy nhỏ nhưng mà đám người Lạc Thần ai mà không nghe được chứ.



“ Ngươi còn không ngại xấu hổ, ngươi là trưởng tử không làm gương cho mấy đứa em nhỏ của mình, lại còn đùn đẩy trách nhiệm.. hổn đản” Diễm Linh Cơ thở phập phồng tức giận bạo tẩu lên, đứa nhi tử này sinh ra nàng cực kỳ hy vọng lấy đây nhưng mà theo thời gian hy vọng dần dần rơi mất đi.



“ Nghịch tử.. ngươi muốn tức chết mẹ ngươi sao, đả không biết ăn năn hối lỗi cút về phòng chép phạt Gia quy một trăm lần cho ta” Lạc Thần tức giận lên tiếng.



“ Mẹ, Vũ nhi biết sai rồi” Xích Vũ cúi đầu lên tiếng, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.



Mà hai tên đồng bọn thấy Xích Vũ rời đi, thân ảnh cũng nhanh chóng thoát ly khỏi căn phòng bên trong rút đi. Chẳng mấy chốc căn phòng chỉ còn lại gia đình Lạc Thần cùng với ba người Hàn Phi, Bạch Phượng lẫn Mặc Nha.



“ Được rồi được rồi” Lạc Thần thấy ánh mắt đám nử nhìn mình hung ác liền đầu hàng, một màn vừa rồi chẳng qua là đem ba tên tiểu quỷ này cứu đi còn cái gì chép phạt tin quỷ đi để tụi nó chép phạt mới lạ, chúng đem cho đám hạ nhân ghi chép giùm đây.



“ Đừng có ép bọn chúng quá, cái bóng của chúng ta tạo cho bọn chúng áp lực rất lớn, cứ để cho bọn chúng tự nhiên trưởng thành có một tuổi thơ tốt đẹp, có gây ra chuyện gì không phải có người lớn chúng ta đây sao, ta không muốn vì ngôi vị Đế Vương mà chúng nó đánh mất đi nhiều thứ quý giá” Lạc Thần đem tay vươn ra tiếp nhận nử hài bên cạnh Tuyết Nữ đang ra sức nhổ lấy lông một con cáo trắng xinh đẹp.



“ nhỏ mọn cái gì chứ” Lạc Thần nhìn Tiểu Bạch miệng cáo mở ra phát ra thanh âm như ủy khuất một dạng chỉ về nữ hài phía trước.



Tiểu Bạch nghe được móng vuốt vươn ra loáng lên một cái hiện ra trên vai hắn, sau đó cào cào mấy phát đem bộ y phục trên người hắn cào rách đi, rồi loáng một cái xuất hiện ở bàn ăn ngoặm lấy một đầu gà nướng rồi nhanh chóng biến mất. Nhiều năm qua đi thì hình thể của nó cũng lớn lên một chút, đồng thời cũng giống Lạc Thần nó cũng có một đám hậu đại của mình.

“Ta thấy lời Thần huynh nói rất đúng nha, áp lực của bọn nhỏ rất lớn khi mà hào quang của cha mẹ bọn chúng rất lớn, hơn nữa ép buộc trẻ em là vi phạm pháp luật nha” Hàn Phi một bên nấc lên chung rượu lại uống tiếp, hắn đồng tình với ý kiến của Lạc Thần.



“ Còn không phải là do ngươi độc hại bọn nhỏ, dẫn bọn chúng chơi đùa vui vẻ đây, ta thật hối hận đem nó đưa cho ngươi dạy dổ” Diễm Linh Cơ nhìn Hàn Phi giận cá chém thớt nói.



“aiii vợ chồng các ngươi đúng là một dạng” Hàn Phi gương mặt biến đổi, thần sắc chán chường uống lấy chung rượu của mình.



Đoan Mộc Dung, Tuyết Nữ lần Xích Luyện thì một bên vẫn thưởng thức mĩ vị rượu ngon, mặc dù chưa đặt chân đến Đại Việt nhưng ở nơi này bọn họ đả hình dung sơ qua được một phần nào đế quốc, rất khác biệt hoàn toàn so với những vương triều mà bọn họ nhận định, nhất là Tuyết Nữ và Đoan Mộc Dung đất nước này tư tưởng so với Mặc Gia còn triệt để hơn.



Yến tiệc qua thêm nữa tiếng nữa thì một trận cước bộ vang lên bên tai mọi người, cánh cửa lớn nhanh chóng được mở ra một thân ảnh nam tử tóc bạc khoác trên mình một bộ đen tuyền y phục, trên đó thêu dệt hoa văn vàng kim, bên hông đeo lấy một thanh kiếm chính là Yêu Kiếm Sa Sỉ.



“ Vệ Trang” Đoan Mộc Dung, Tuyết Nữ nhìn thân ảnh này xuất hiện ánh mắt có chút lạnh xuống vài phần, sau đó quay đầu nhìn sang Lạc Thần.



“ Vệ Trang huynh đả lâu không gặp” Hàn Phi thân ảnh cất bước đi đến trước hắn, sau đó cúi người một bái lấy hắn.



“ Xoẹt” Sa Sỉ ra khỏi vỏ nhanh như ánh chớp xoẹt qua cổ hắn đem vài lọn tóc cắt đi rồi lần nữa vào vỏ, thân ảnh cất bước đi đến bên cạnh chiếc bàn để trống dành cho hắn ngồi xuống, trên môi nhích lên một độ cong hiển nhiên tâm tình của hắn hiện giờ rất vui vẻ đây.



“ Ta biết huynh rất ngầu đây, nhưng có cần phải cắt đi tóc của ta không chứ” Hàn Phi gương mặt thương tâm biến ảo. Sau đó lại nhìn thanh niên tuấn lãng phía sau lên đi đến vỗ vai “ không tệ, không tệ”



Trương Lương nhìn thấy Hàn Phi phía trước đại nảo nhanh chóng tỉnh lại, ánh mắt có chút hồng hồng giọng nói có phần kích động nói “ quá tốt quá tốt, ta biết ngay huynh không dể chết như vậy mà”



“Tụ Tán Lưu Sa, có lợi thì tụ vô lợi thì tán..nhiều năm như vậy tụ họp lại thật khiến người hoài niệm” Tử Nữ thanh âm kiều mị có mấy phần hồi ức lên tiếng, nhìn về trước Hàn Phi và Trương Lương.



“ Có rất nhiều chuyện, nhất thời khó mà giải thích hết được cho hai nàng hiểu được, hiểu theo một cái nào đó ta cũng là một nữa của Lưu Sa đây, đêm nay bí mật cũng nhanh chóng hé lộ ” Lạc Thần cúi người hôn xuống Đoan Mộc Dung và Tuyết Nữ bên cạnh.



“ Buông, còn người ở đây” hai nữ đồng thanh lên tiếng xấu hổ không thôi, gương mặt đả phiếm hồng một dạng, Vệ Trang tấn công Cơ Quan Thành sát hại Mặc Gia đệ tử thống hận không thôi, đoạn đường này hắn cũng làm công tác tư tưởng không ít đây.



“ Hàn Phi, Hàm Dương năm xưa rốt cục xảy ra chuyện gì?” Vệ Trang từ trong hồi ức tỉnh lại, đem chung rượu uống lấy nhìn Hàn Phi Tử Phòng đả an vị trên bàn của mình lên tiếng.



Hàn Phi hồi ức lại chuyện cũ trúng ám toán của sư đệ mình Lý Tư đánh vào ngục thất, cười nói “ Năm xưa ta bị đánh vào ngục thất, sau đó bị Âm Dương Gia Nguyệt Thần hạ xuống Lục Hồn Khủng Chú”



“ Lục Hồn Khủng Chú” Đám người Vệ Trang, Hồng Liên,Đoan Mộc Dung và Tuyết Nữ kinh hô lên khi nghe được việc này.



Trương Lương mồ hôi tuôn ra, Cơ Quan Thành một chuyến hắn làm sao không biết được chú ẩn đáng sợ này, đến ngay cả cường đại như Yên Đan cũng phải bỏ mạng dưới nó, đại nảo nhanh chóng xoay chuyển hiểu ra được thứ gì.



Vệ Trang mày nhíu lại xuất thân Quỷ Cốc Phái hắn đương nhiên biết được chú ấn âm độc này của Âm Dương Gia. Người như Hàn Phi nếu trúng phải chú ấn này chính là chết không thể chết hơn đây, đại nảo nhanh chóng vận chuyển lại nhìn về Lạc Thần một phương liền hiểu ra vấn đề.Nếu dưới gầm trời này ai có thể dạ nhập vào ngục thất đại Tần thần quỷ không biết đem Hàn Phi cứu ra lại không một ai nghi ngờ cái chết Hàn Phi chỉ có một người - Xích Lạc Thần.



“ Năm đó là Thần huynh kịp thời cứu ta, khi đó hắn xuất hiện ta còn tưởng nằm mộng đây, có điều hắn không cần phải đá ta một cước đây” Hàn Phi nâng lên chung rượu uống lấy, gương mặt lần nữa biến đổi thương tâm lấy.



Vệ Trang mày nhíu lên tiếng “ Theo đệ biết Lục Hồn Khủng Chú của Âm Dương Gia vì quá âm độc nên đã bị nghiêm cấm đệ tử tụ tập hơn cả trăm năm, Thần huynh có thể phá Lục Hồn Khủng Chú khiến cho đệ bội phục không thôi”



“ Đúng vậy, đến ngay cả Âm Dương Gia trưởng lảo hắn còn câu được đây, Hàn Phi ta bội phục sát đất” Hàn Phi nâng lên chung rượu uống lấy, trong đó có mấy phần ghen tỵ không thôi.



Đám người Vệ Trang lập tức hiểu ra vấn đề, đồng loạt đem ánh mắt nhìn về Lạc Thần bội phục. Âm Dương Gia trưởng lảo cũng bị đối phương cua về tay, đem ánh mắt nhìn về gần hắn Đoan Mộc Dung, Tuyết Nữ sau đó đồng loạt dời đi.



Thời gian chậm rải trôi qua, chuyện cũ như sương khói lần nữa tràn về. Lần này những bí mật chôn dấu năm xưa dưới lòng nước cũng dần dần ngoi lên, đám người trong đại sảnh cũng rung động không thôi khi nghe được những tin tức mà Lạc Thần thả ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK