Hai giờ trước, Cơ Quan Thành bên ngoài ba mươi dặm.
Vài con khoái mã tại đường núi phi nhanh, mà tại phía trước nhất là mang theo mũ rộng vành thẳng tắp nam tử, mũ rộng vành hạ ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên lóe lên, giữ chặt cương ngựa dừng lại.
Nhóm người này chính là phản Tần thế lực được Cự Tử Mặc Gia Yên Đan dẫn đường hội nhập vào Cơ Quan Thành. Nổi bậc nhất chính là Nhân Tông chưởng môn Tiêu Dao Tử cùng với Nho Gia tam dương gia ngày xưa cơ trí tuấn lãng thiếu niên nước Hàn Trương Lương.
Đột nhiên đoàn ngựa giảm lại tốc độ. Yên Đan nhanh chóng xuống lưng ngựa, ánh mắt nhìn chăm chú tại nằm ở phía trước trên mặt đất một tên đệ tử Mặc Gia. Nếu đám người Đại Thiết Chùy có mặt ở đây bằng mọi giá sẻ ngăn chặn Yên Đan, vì người này không phải là đệ tử Mặc Gia mà chính là quân Tần giả danh lừa gạt.
Cự Tử chậm rãi đi qua, tên kia Mặc Gia đệ tử miễn vừa mở mắt, trông thấy Cự Tử, ráng chống đỡ lấy đứng dậy, thân thể bất ổn lay động: "Mặc Gia đệ tử bái kiến Cự Tử"
Hắn đột nhiên khẽ đảo, Cự Tử duỗi tay vịn chặt, thấp giọng hỏi: "Thành tình huống thế nào?"
"Vệ Trang. . . Suất lĩnh Lưu Sa cùng Tần quân đã tiến vào Cơ Quan Thành đại sảnh, Ban Đại Sư, Từ Phu Tử trọng thương, Đạo Chích đầu lĩnh tung tích không rõ, mà Đại Thiết Chùy đầu lĩnh, Tuyết Nữ đầu lĩnh, Cao Tiệm Ly đầu lĩnh bọn họ đã. . . đã. . ." Hắn giống như đã nói không ra lời, thanh âm càng thêm thấp.
"Bọn họ làm sao?" Cự Tử tâm xiết chặt, tới gần rất nhiều, quát.
Nhưng hắn không có trông thấy, cái này cúi đầu "Mặc Gia Đệ Tử" mắt lặng yên lướt lên một đạo cười lạnh hàn quang, trong quần áo chậm rãi hiện lên một vòng lãnh mang.
"Bọn họ đều đã bị Vệ Trang giết chết" Vừa mới nói xong, Cự Tử trong lòng xiết chặt, một đạo kiếm quang lấy đâm thẳng mi tâm!
« cẩn thận » Trương Lương và Tiêu Dao Tử đồng thanh hô lớn lên khi mà bọn họ thấy được tên đệ tử Mặc Gia kia trên tay xuất hiện một thanh đoản kiếm sắc bén hướng Yên Đan mà đến.
« Ngươi không phải đệ tử Mặc Gia » Yên Đan lạnh rên lên tiếng, đầu ngón tay kẹp chặt lấy mũi đoản kiếm ngăn chặn lấy sát chiêu của đối phương.
Chỉ thấy thanh đoản kím quỷ dị tan biến giống như làm bằng khói một dạng, phát ra u lam sắc hóa thành đầy trời mê vụ, bốn phía tất cả đều tràn ngập nhạt màu tím vụ khí, mà này một đạo đao mang cũng tiêu tán theo, khi hết thảy lần nữa bình tĩnh lại, mọi người không khỏi toàn bộ tinh thần đề phòng.
Cự Tử hất lên đấu bồng lạnh lấy sắc mặt lui ra phía sau mấy bước, nhìn lên trước mặt sự tình biến ảo.Đợi cho làn khí nhanh chóng tiêu tán thì một nữ tử nhanh chóng hiện ra trước mặt đoàn người.
Một thân tối màu đỏ rơi xuống đất váy dài, một túm mỹ lệ mái tóc phi bộc tung bay rơi xuống dưới, đậm nhạt thích hợp liễu mi, một đôi mắt sáng câu hồn nhiếp phách, nhưng nguyên bản, tích thủy như anh đào hai bên môi anh đào, trắng nõn như mỡ đông mặt trái xoan,dáng người uyển chuyển tinh tế, người này chính là trưởng lảo hỏa bộ của Âm Dương Gia Đại Ty Mệnh.
Chỉ thấy Đại Tư Mệnh đem hay tay để phía trước ngực, trên tay ấn quyết theo đó một cái ngược lại xoay tròn bát quái đỏ tươi Âm Dương Thái Cực Đồ, tốc độ cực kỳ kinh người.
« Âm Dương Hợp Thủ Ấn » Tiêu Dao Tử ngưng trọng nhìn về phía trước Đại Ty Mệnh trên tay đồ hình càng ngày càng lớn dần, trong không khí phát ra ba đào mảnh liệt nguy hiểm.
« tranh tranh tranh tranh tranh »
Hàng loạt âm thanh đinh tai vang lên, chỉ thấy theo Đại Tư Mệnh vung tay mà ra hàng ngàn đồ hình Âm Dương Thái Cực nhỏ không ngừng hướng đến đám người phía trước mà đến. Nhưng đám người đả sớm đề phòng Tiêu Dao Tử trên tay Tuyết Tể, Trương Lương trên tay Lăng Hư và Yên Đan trên tay Mặc Mi nhanh chóng gạt đi.
Hoa lửa không ngừng phát ra nơi va chạm giữa danh kiếm trên tay mổi người. Đại Tư Mệnh nhẹ nhàng hất đầu một cái, đem tay gạt đi lọn tóc dài trước trán kiều mị nói “ Các vị cứ chậm rãi thư giãn gân cốt đi nhé”
“ rầm rầm rầm” Dứt lời vô số binh lính quân Tần từ trước sau con đường tiến ra vây quanh lấy đám người.
Mà tại một địa phương khác cách xa đám người Yên Đan, có một thân ảnh không ngừng bôn tẩu di chuyển để lại trong không trung một vệt tàn ảnh, nơi hắn lướt qua cành cây có phần rung động, trong tích tắc đả bỏ xa cả trăm mét địa phương, người có khinh công tuyệt đỉnh này chính là Mặc Gia Đạo Chích.
Lại nói Bạch Phượng Hoàng từ bỏ truy tìm Đạo Chích khi mà nữa đường có cơ quan Bạch Hổ do Thiên Minh, Thiếu Vũ lẫn Cao Nguyệt điều khiển thoát ly ra khỏi cấm địa, tìm thấy được khung Bạch Hổ này liền cởi lên nó ra bên ngoài. Thuận lợi vượt qua cấm địa ba người lấy được bảo vật cơ duyên cho mình, đồng thời còn thành công cứu lấy Cơ Quan Thành đem Trầm Vũ Thiên Dạ có mặt trong dòng sông đẩy hết ra bên ngoài.
Năm xưa Mặc Địch khi xây dựng Cơ Quan Thành cũng đã lườn trước được có ngày kẻ địch sẻ hạ thủ với dòng nước. Nên khéo léo bố trí ở dưới cấm địa bể cơ quan, giống như hồ bơi một dạng Thiên Minh đem nó khởi động đem tất cả nước trong Cơ Quan Thành rút đi thay đi lượng nước mới.
Có Bạch Hổ ngăn cản nên Đạo Chích nhanh chân chạy thoát đi, hai người khinh công vốn tại sàn sàn với nhau, nhưng là nói đi thì nói lại, nếu bàn về truy kích, hoặc là đi đường, Đạo Chích am hiểu lại là đoản tuyến, Bạch Phượng am hiểu lại là dây dài, như Bạch Phượng tính toán làm ngàn dặm truy theo. Đạo Chích nhất định chịu thua khi mà Bạch Phượng còn có Bạch Phụng Hoàng trợ thủ một bên đây.
Đạo Chích nhẹ nhàng rơi vào một cái trên nhánh cây, nhìn chung quanh một chút, đang nghĩ ngợi làm sơ đùa giỡn, một giây sau lại toàn thân kéo căng, phảng phất giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm cảm giác, từ sau cột sống bốc lên từng tia từng tia băng lãnh thấu xương hàn khí, cả người hung hăng đánh cái giật mình, tìm mục đích nhìn lại, lại trông thấy đối diện một cái trên tán cây, một vị dáng người nhanh nhẹn thanh xuân nữ tử, lấy lụa mỏng che mặt, ngọc bó chặt phát, thân hình thướt tha ngọc lập, một đầu mái tóc lại là kỳ dị nhạt màu tím, tùy ý rối tung ở đầu vai, lại có cái này nói không nên lời ưu nhã cùng điềm tĩnh, này một vũng duy nhất có thể thấy được bích mâu, lại tựa như thành thế gian này, trí mạng nhất dụ hoặc.
“ Này cô đang chờ đợi ta ư?” Đạo Chích ý cười hỏi thăm, có điều đáp lại là đối phương một mảnh im lặng “ Xem ra cô đang đợi ta rồi, thật là tuyệt quá”
Thiếu nữ đạm mạc vẻ mặt, không có nửa cải biến.
" Nếu như cô đợi chờ ta ăn cơm thì càng tuyệt diệu."
Nhìn thiếu nữ khẽ lắc đầu Đạo Chích một tay đưa lên sờ cằm mình cất lời "Ta đoán chắc không thể nào, kỳ thực một cô gái xinh đẹp như cô đây, đợi ta làm gì cũng được cả, chỉ cần đừng đánh đánh giết là được, chắc không phải thế đâu nhỉ?" Vừa nói vừa khoát khoát tay chỉ.
" Rốt cục cô đến để giết ta hay là không phải" Đạo Chích nhịn không được cất lời khi đối phương vẫn không một lời lên tiếng, con mắt vẫn không một chút thay đổi lẫn cảm xúc nào trong đó.
Đối mặt trầm mặc như trước thiếu nữ, Đạo Chích có chút ngạc nhiên, nhưng một giây sau hắn cũng đã lông tơ lóe sáng, chỉ gặp này tuyệt mỹ thiếu nữ, đầu ngón tay hơi hơi chuyển động, từng sợi nhẹ nhàng lá cây tùy theo múa, nhìn cực kỳ chói lọi, nhưng này dần dần lấy lá cây làm thành hình Âm Dương lại làm cho hắn rùng mình.
Âm Dương gia người, Đạo Chích nhanh chóng phán đoán ra đối phương thân phận liền cười nói :"Tuy trước giờ ta ghét nhất là đạo lý thối tha của Nho Gia, nhưng nơi này chính là rừng núi hoang vắng, mà chúng ta lại là cô nam quả nữ, nếu như xuyên ra ngoài, khẳng định đối thanh danh cô nương mười phần bất lợi, không bằng chúng ta hôm nào gặp lại, trước cáo từ nhé"
Lời còn chưa dứt, bích màu xanh lục lá cây như lợi tiễn hướng hắn bắn nhanh mà đến. Chính là tuyệt kỷ Vạn Diệp Phi Hoa Lưu của Mộc bộ Âm Dương Gia. Thiếu nữ nhỏ nhắn xinh đẹp này không ai khác chính là Thiếu Tư Mệnh của Âm Dương Gia.
“ phập phập phập” liên tiếp thanh âm bén nhọn vang lên, những mảnh lá cây bình thường lại giống như sắc bén vũ khí một dạng lạnh lùng xuyên thủng cành cây nơi Đạo Chích đang đứng, lá cây thẳng tắp một dạng.
"Con gái hung dử như vậy coi chừng không gã ra được đấy, chắc không hẳn phải thế đâu nhỉ” Đạo Chích thân ảnh vận lên khinh công kịp thời né tránh, đồng thời nhanh chóng nâng lên khinh công đào tẩu.
Thiếu Tư Mệnh nhanh chóng đuổi theo,ngón tay gảy nhẹ lá xanh lần nữa bay ra, bắn thẳng đến Đạo Chích hậu tâm. Một chiếc lá từ mũi sát qua, mảnh thứ hai từ phía sau đầu xẹt qua đến mảnh thứ ba thì trúng vào thân hình hắn, máu tươi nhìm ra. Thân hình Đạo Chích lập tức bị đánh dựa vào thân cây phía sau.
"Ta đã nói rồi mà cô gái nào mà theo đuổi ta liền sẽ bám riết không buông, thế mà nhiều người không tin." Nhìn lấy Thiếu Tư Mệnh xuất hiện phía trước, Đạo Chích lên tiếng.
"Trước kia ta cũng không tin, hôm nay là chính mắt nhìn thấy." Yên Đan xuất hiện phía sau Đạo Chích buông lời trêu đùa.
“ Cự Tử, cẩn thận địch nhân” Đạo Chích thân ảnh nhanh chóng xuất hiện phía trước Yên Đan khi hắn cảm nhận được vài cổ khí tức tiến lại gần.
Yên Đan đem tay đặt lên vai hắn lên tiếng “ người đả đi rồi”
Chỉ thấy ngọn cây nơi Thiếu Tư Mệnh đứng lúc nãy đung đưa, thân ảnh của nàng cũng đã không còn. Từ phía sau thân ảnh đám người Tiêu Dao Tử nhanh chóng hiện ra.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK