Trong đêm tối Kế Thành phủ đệ của Nhạn Xuân Quân cháy rực rở như một bó đuốc khổng lồ diễm lệ đốt cháy. Kỳ lạ người bên trong quân lính đều không một ai ngăn cản lẫn tiến hành chữa cháy cả.
Lạc Thần đưa mắt nhìn tòa phủ đệ xa hoa bùng cháy một hồi thân ảnh liền nhanh chóng rời đi. Tất cả của cải đều bị dọn sạch kể cả hiếm có danh kiếm hắn thu mua ban phát cho thủ hạ đều về tay Lạc Thần.
Cách phủ đệ của Nhạn Xuân Quân một đoạn chính là thân ảnh Tuyết Nữ, ánh mắt nàng nhìn về trong đêm tối phát ra hỏa diễm căn đại phủ bốc cháy dử dội có chút kinh sợ ra. Bên tay nghe đến vài đạo âm thanh mơ hồ lẫn tiếng bước chân truyền lại, từ lúc Lạc Thần rời đi hướng về Nhạn Xuân Quân phủ đệ nàng cũng đi theo đây.
Mặc dù có chút lo lắng khi thấy thật lâu bên trong Lạc Thần không có bước ra, lẫn bên trong không có phát ra thanh âm gì. Nhưng rất nhanh nàng thở phào đi khi thấy một trận huyên náo thanh âm vang lên, sau đó dần dần yên tĩnh xuống và rồi cả tòa phủ đệ nhanh chóng bốc cháy đi. Từ bên trong một nam tử tuấn lãng từ đại môn bước ra, trên tay là một vò rượu uống lấy, diện mạo cực kỳ tuấn lãng bên hông treo lấy một thanh ngọc tiêu màu xanh lam, bộ y phục trên người thì đỏ tươi tỏa ra huyết tinh nồng đậm.
Lạc Thần tò mò nhìn về một bên nhìn chằm chằm mình Tuyết Nữ, môi có chút nhích lên cười nói “ bị ta mê hoặc nữa rồi sao”
Tuyết Nữ gò má có chút phi hồng nhưng rất nhanh biến mất đi, ánh mắt liếc nhìn sơ qua hắn giọng như chuông bạc lên tiếng “ bản lỉnh thật lớn, thật tò mò huynh là cao nhân phương nào đây”
Lạc Thần ánh mắt xoay chuyển, trêu chọc nói “ ta họ Phu tên Quân”
“ Phu Quân” Tuyết Nữ có chút nghi hoặc lên tiếng.
“ Nghe đây nương tử” Lạc Thần liền cất lời, một tay vươn ra lên tiếng “ Nương tử ta tên là Lạc Thần nha” Lạc Thần nhìn thấy Tuyết Nữ
Tuyết Nữ ngay lập tức gương mặt đỏ hồng lên, nàng đến giờ mà không biết đối phương chính là trêu chọc hố nàng một đạo đây. Còn bản thân lại nhảy vào bên trong đây, lòng có chút thẹn thùng khi mà bàn tay ai đó vươn ra nắm lấy tay nàng, tay nhanh chóng rụt lại khi mà vừa chạm vào một cổ tê dại xúc cảm truyền lại đại nảo làm nàng chấn kinh lên.
“ Không ngờ là danh vang bảy nước Lạc Thần công tử, không ngờ lại là sắc lang một dạng, xem ra lời đồn đa phần là dả dối” Tuyết Nữ giọng nói có phần oán trách lên tiếng, nhưng mà trong lòng nàng hiện giờ đả rối loạn không thôi có kích động, vui mừng, thẹn thùng ..đủ cung bậc.
Khi mà người phía trước nam nhân này chính là danh chấn bảy nước, thần long thấy đầu không thấy đuôi bí ẩn nhất nhưng lại danh vọng cao nhất. Cờ tướng chính là hắn tạo ra, chưa kể một khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ, Thiên Địa Trong Tim Ta, Nữ Nhi Tình .. tài hoa đả vang vọng khắp nơi.
“ hahaha” Lạc Thần cười lớn lên, sau đó nhanh chóng tập kích bên má nàng hôn lấy, tê dại xúc cảm nhanh chóng truyền lại, hắn nhanh chóng bước đến phía trước mấy bước nói “Bắc lỉnh hửu yến vũ nhược tuyết hề-Sóc phong ai ai, tỷ dực nam phi - Nhất chiếc vũ hề, nại chi nhược hà - Sóc phong lẫm lẫm chung bất ly hề”
Tuyết Nữ gương mặt cấp tốc hồng thấu lên như quả táo một dạng khi nhìn thân ảnh nam tử phía trước, trái tim đập loạn nhịp không thôi khi nghe mấy lời thơ của hắn, giờ phút này nàng quả thật bị tên này làm cho tâm loạn như ma.
Cơ Quan Thành đại sảnh
“ aiii Tiểu Cao hắn” Ban lảo đầu lắc đầu thở dài nhìn về trong sân Tuyết Nữ và Lạc Thần, Tiểu Cao ưa thích Tuyết Nữ hắn đương nhiên biết hơn nữa rất nhiều người trong Mặc Gia cũng biết lấy.
Nhưng mà hoa rơi cố ý nước chảy vô tình ai, có những người cố tình trồng hoa hoa không nở vô tâm trồng liểu liểu nở hoa. Cao Tiệm Ly một mảnh ái tình nhưng thần nữ vô tâm, Tuyết Nữ tâm đã bị Lạc Thần lấy đi việc này hắn chỉ có thể vô lực mà thôi.
Đại Thiết Chùy đứng gần bên cạnh Cao Tiệm Ly muốn mở miệng lên tiếng, nhưng lại không biết nói gì. Trong lòng cũng vô lực thở dài đồng tình cho huynh đệ mình, đồng thời trong lòng khâm phục lấy Lạc Thần phong lưu không thôi, khi mà hai đóa hoa xinh đẹp nhất Mặc Gia đả bị tên này hái mất tiêu rồi, đến ngay cả Xích Luyện của Lưu Sa cũng bị hắn trêu chọc.
Lạc Thần một tay lau đi từng giọt châu lệ trên khóe mắt của nàng, sau đó cúi người hôn xuống trán nàng, rồi đem thân thể giai nhân ôm vào lòng mình một tay vươn ra Xích Luyện gần đó, ôm lấy hai người lao đến phương hướng Đoan Mộc Dung gần đó.
“ hoa tâm khốn kiếp, ta cắn chết ngươi” Hồng Liên mặt có chút đỏ hồng lên, bị Diễm Linh Cơ làm cho xấu hổ đỏ mặc, hung danh mấy năm nay toàn bộ bị hủy cho nên chỉ đem tâm tình phát tiết lên Lạc Thần.
Tuyết Nữ trong lòng hắn nghe được, con mắt có chút ửng đỏ lay chuyển rồi cũng học theo Hồng Liên một dạng, miệng nhỏ mở ra cắn lên bả vai hắn. Tên nam nhân này chính là khốn kiếp một tên lừa gạt đây, trộm đi trái tim phương tâm của nàng rồi rồi lừa gạt rất nhanh gặp lại, một hơi đến mười năm thời gian khiến cho lòng nàng vì tình sở khốn đây, hơn nữa gặp lại nàng hắn lại không chịu ra một bên chim chuột với Đoan Mộc Dung đây hỏi nàng có tức không chứ.
“ hít khà” Lạc Thần có chút lạnh rên một tiếng, khi mà hai nử nhân này cắn một hơi khiến cho vai hắn ê ẩm thậm chí máu tươi cũng đả ngấn ra.
“ Chậc chậc, không nghĩ ra đao thương bất nhập như chàng lại bị thương đây” Diễm Linh Cơ thân ảnh hiện ra bên cạnh, lên tiếng châm chọc lên tiếng nhìn về một bên Đoan Môc Dung băng sương lạnh lùng ngàn dặm chớ gần mình, cười nói “ muội muội, hắn da dày thịt béo đây có muốn chém hắn vài cái không”
“ Đại thúc nữ nhân kia thật đáng sợ” Thiên Minh nhìn về Diễm Linh Cơ trên tay xuất hiện một thanh chủy thủ sắc bén đưa cho Đoan Mộc Dung mà lên tiếng hỏi Cái Nhiếp.
“ Thiên Minh chớ hàm hồ” Cái Nhiếp vội hô lên, Diễm Linh Cơ hắn từng gặp khi xưa ba cái Diễm Linh Cơ hắn dư sức cầm xuống, nhưng mà bây giờ hắn không tự tin như trước được, khi mà hắn quả thật nhìn không thấu được đối phương tu vị, lại thêm cùng với Lạc Thần nhiều năm như vậy ai biết xảy ra chuyện gì đây.
“ Linh Cơ, nàng đừng gây rối nữa được không” Lạc Thần tức giận nhìn Diễm Linh Cơ một bên e sợ thiên hạ không loạn bơm hơi cho ba nữ.
Diễm Linh Cơ mắt phượng liếc nhìn hắn yên nhiên cười nói : “ ta chỉ lời thật mà thôi, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi bây giờ trách ta rồi, trái ôm phải ấp nha thật là tề nhân chi phúc đây”
“ Linh Cơ” Lạc Thần đau đầu nhìn Diễm Linh Cơ, sau đó hung hăn cất lời “ nhìn cái gì mà nhìn, gia đình chúng ta chuyện nghe nghe cái gì, trận này không tính Lưu Sa Mặc Gia tiếp tục đánh đi”
“ phốc xuy” Diễm Linh Cơ cười khúc khích lấy, mà ba nữ Hồng Liên nghe được gương mặt đỏ hồng lên, xấu hổ thẹn thùng không thôi.
Đám người trong đại sảnh ngẹn một hơi khi nghe được Lạc Thần, nhất là đám người Mặc Gia khi mà hai vị thống lĩnh của bọn họ lại bị tên mặc dày này vơ lấy hai đóa hoa xinh đẹp này, lại nhìn về Vệ Trang thấy hắn gật đầu thì kinh ngạc lên, rỏ ràng kết quả rất có lợi cho bọn họ đây.
“ Người này là ai, trông Vệ Trang rất kiêng kỵ hắn, có thể đem hung danh Xích Luyện của Lưu Sa kéo vào, lại cùng với Dung cô nương và Tuyết cô nương một chân” Phạm Tăng nhàn nhạt lên tiếng nhìn về nhóm người Lạc Thần.
“ Phạm lảo đệ có nghe qua Lạc Thần thương đoàn” Ban lảo đầu nhìn qua Phạm Tăng, Hạng Lương đám người bất đắc dĩ nói.
“Chính là giàu nứt đổ vách, hiệp nghĩa lan xa Lạc Thần thương đoàn, chẳng lẻ.. hắn chính là danh chấn thiên hạ Lạc Thần công tử” Hạng Lương kinh hô lên tiếng.
“ Chính y” Ban đại sư lên tiếng.
Phạm Tăng và Hạng Lương nghe được rung động không thôi, Lạc Thần thương đoàn chính là thương đoàn lớn mạnh nhất giàu có nhất còn hơn cả quốc khố của Tần Vương. Mấy năm nay thanh danh vang dội có mặt buôn bán khắp nơi , cứu trợ nạn dân chiến tranh chuyên trợ cấp phân phát lương thực. Có thể nói chính là hiệp nghĩa nhân đức lan xa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK