Nội không gian, nơi này là một vùng không gian rộng lớn với những kiến trúc to lớn, phong cảnh tú lệ.
“ A a a a a a a a” Tiếng la lớn vang vọng vang lên khắp không gian, đi theo âm thanh phát ra thì bắt gặp một tòa núi lớn cao đến gần hai trăm mét độ cao, do nhân tạo mà thành, chính là một đầu cự long hùng dũng ngay tại vị trí miệng dòng nước không ngừng chảy ra.
Dòng nước không có đổ thẳng xuống bên dưới mà lại uốn lượn trong không trung một đường cong ngoằn nghèo. Nếu để ý kỹ dòng nước này đều bị một lớp băng trụ trong suốt bọc lấy, mà tại con đường ngoằn nghèo này lại có một nhóm người theo dòng nước đẩy đi trượt trong thông đạo bên trong, theo thông đạo uốn éo dòng nước nhanh chóng đổ xuống một mặt hồ rộng lớn.
“ Ùm ùm ùm” từng cột sóng nước to lớn hiện lên, khi mà đám người từ thông đạo trong suốt này lần lượt đổ xuống mặt hồ bên dưới.
“ Hahaha” Thiên Minh vui vẻ cười lớn lên, tiếng cười còn chưa dứt thì bị một thân ảnh từ thông đạo kia lao ra đem hắn đè xuống mặt nước bên dưới.
Từ Thận Lâu một chuyến trở về, Khống Tâm Chú của Nguyệt Thần cũng được Diễm Phi cởi ra. Huyễn Âm Bảo Hạp và Thương Long Hạp hắn không vội cởi bỏ ra, bởi vì hắn biết rõ bên trong có chứa thứ gì trong đó, quan trọng nhất là bên trong Huyễn Âm Bảo Hạp có một chiều không gian khác trong đó, hắn cũng muốn thám hiểm không gian này chờ cho đến khi ván cờ trên tay hắn kết thúc đả.
“ Thật xinh đẹp, mẫu phí nó là hoa gì vậy?” Nguyệt Nhi ánh mắt tròn xoe đưa tay chỉ về một phương hướng, nơi đó là một cánh rừng hoa đỏ thắm yêu diễm xinh đẹp, hồ điệp đỏ như máu không ngừng bay lượn trong không trung.
“ Bỉ Ngạn Hoa” Diễm Phi lên tiếng, ánh mắt có chút kinh sợ nhìn về cánh rừng hoa xinh đẹp phía trước, xuất thân Âm Dương Gia nàng biết Bỉ Ngạn Hoa yêu diễm chính là trồng trên thi thể con người đấy, nàng có chút tê cả da đầu khi thấy một biển hoa yêu diễm phía trước, bấy nhiêu đó rốt cục là có bao nhiêu người chết đây.
“ Bỉ Ngạn Hoa tuy diễm nhưng không có xinh đẹp bằng hai người đây, những đóa hoa đó đều mọc lên từ cơ thể con người. Cao thủ giang hồ giao tranh chết đi, đều bị ta thu cất về, hơn nửa chiến tranh biết bao nhiêu người chết đây” Lạc Thần đi đến bên cạnh hai người giải thích “ còn những hồ điệp sinh đẹp đó là một loài sâu độc, muội muốn biết nhiều hơn thì đến Tàng Thư Lâu tìm cuốn Độc Kinh mà tra lấy”
“ a a a” Cao Nguyệt và Diễm Phi có chút thất thanh kêu lên khi lời hắn vừa dứt thì đả bị Lạc Thần đẩy xuống thông đạo trong suốt bên dưới.
“ Haha” Lạc Thần cười lớn thân ảnh quay lại, nhìn một bên mơ hồ liếc nhìn cánh đẹp xung quanh Thiếu Tư Mệnh, hắn liền đi đến bên cạnh vươn tay ôm lấy eo nàng vào lòng “ Thiếu Thiếu, đang nghỉ gì đây”
Thiểu Tư Mệnh lắc đầu chậm rải, sau đó vội nhắm mắt lại miệng há ra phát ra “A A A ” vài tiếng thanh thúy khi cơ thể cùng với Lạc Thần theo thông đạo trong suốt trôi lượn khắp nơi, chậm rải mở mắt ra quan sát lấy xung quanh, đôi mắt mơ hồ có chút thay đổi ngắm nhìn cảnh vật thay đổi xung quanh một lúc sau đó
“ Ùm” Hai người uốn lượn trên không trung một hồi thì cũng hạ xuống hồ nước bên dưới, bộ y phục trên người hai người đả nhanh chóng ướt thẩm lấy.
Lạc Thần hay tay bế lấy Thiếu Tư Mệnh, nhìn gương mặt tinh xảo một đầu tóc tím biếc, ánh mắt nhắm chặt từ từ mở ra hài lòng. Nàng bị Đông Hoàng Thái Nhất hạ xuống phong ấn trí nhớ, nếu là trước kia Lạc Thần muốn cởi ra là không cách nào, nhưng khi đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất trung kỳ thì đem lớp phong ấn này cởi ra, lại có một bên Diễm Phi, Hiểu Mộng hổ trợ.
Ký ức của nàng cũng lấy lại, mê man mười mấy năm cũng dần tìm lại được bản tâm của mình. Một đêm khóc thương tâm nứt nở khi biết chính tay mình sát hại thân ca của mình, làm cho Lạc Thần phải bồi nàng nguyên một đêm bên cạnh, ký ức được cởi ra nhưng nhiều năm u bế tính cách, nàng cũng rất ít giao tiếp với mọi người xung quanh.
Chân khí nhanh chóng lan ra đem y phục hai người hong khô đi, Lạc Thần bế lấy Thiếu Tư Mệnh gương mặt có chút phiếm hồng đi đến trên bờ phía trước. Nơi đó có một đám người tụ tập trên đó.
Lúc này ở một tòa kiến trúc khác, một đám thân ảnh thiếu niên thiếu nử tụ tập ở trước một tòa đại lâu to lớn.
“ Trên đó viết là chữ gì, Xích Vũ ngươi dẫn chúng ta đến nơi này làm gì?” Thiên Minh nhãn châu xoay chuyển không nhận ra được dòng văn tự trên tấm bàng hoàn kim kia, sau đó quay qua hỏi Cao Nguyệt lên tiếng “ Nguyệt Nhi ngươi biết chữ đó là gì không?”
Nguyệt Nhi chậm rải lắc đầu, nàng quả thật không biết dòng chử trên này, đại não xoay chuyển liền nói “ Có lẻ đây là văn tự của Đại Việt đi”
“ Đúng vậy” Hàn Vĩ lên tiếng xác nhận, nói “ Nó gọi là Tàng Thư Lâu, khà khà các ngươi nhìn thấy đừng có sợ lấy nha”
“ Thiết” Thiên Minh khinh thường lên tiếng, hắn còn tưởng là chỗ nào tốt chơi đây, Tàng Thư Lâu nghe đến không phải là nơi cất sách vở sau, đối với hắn mà nói thay vì cầm sách đọc lấy không bằng tiếp tục chơi đùa đây.
“ Kettttt” Theo cánh cửa được mở ra đám người bên ngoài nhanh chóng kinh ngạc đến ngây người lên, Thiên Minh, Thiếu Vũ, Ngu Tử Kỳ lẫn Cao Nguyệt. Trước mặt họ là từng kệ tựng kệ gỗ cao đến ba bốn mét phân bố cách đều nhau. Là một tòa kiến trúc hình tròn rộng lớn năm tầng, như một cái giếng một dạng nhưng bên trong là một thanh cổ thụ xanh um cao lớn, trên đó có thể thấy được chim chóc bay lượn, thỉnh thoảng lại có độc xà vờn quanh.
“ Thật đồ sồ, so với kho sách của Tiểu Thánh Hiền Trang còn lớn hơn nhiều” Thiếu Vũ cảm khái lên tiếng.
“ Nếu các ngươi đến Đại Thư Viện của Đại Việt mới biết được đồ sộ là thế nào, số lượng sách bên trong gấp ba lần nơi này, mỗi ngày đều có hàng ngàn người ra vào tìm đọc đây” Thiên Kỳ nói xong cất bước rời đi.
“ A” Đám người Thiếu Vũ nghe được có chút khiếp sợ lên tiếng, gấp ba lần số sách nơi này khiến cho đại não mấy người không kịp hình dung ra.
Đám người nhanh chóng di chuyển tham quan nơi này, mất hơn một tiếng thì bọn họ cũng tham quan xong, rời đi mà không có đọc lấy cuốn sách nào, đơn giản nơi này đều gi lại toàn bộ văn tự Đại Việt trong bọn họ không ai biết đọc lấy. Chỉ có thể đi tham quan cảnh đẹp nghe một bên ba người chém gió mà thôi.
“ Nếu ta đoán không lầm, nó là nơi cất vũ khí đúng không” Thiếu Vũ đem tay chỉ về cánh cửa phía trước chạm trổ các loại binh khí khác nhau.
“ Ukm” Ba người gật đầu, sau đó dùng sức đẩy mảnh tấm cửa lớn, nhanh chóng đi vào bên trong đại sảnh, đám người cũng nhanh chóng đi theo mất gần mười phút thì bọn họ đến một gian phòng, nơi này đều có các bàn ngọc hay hoàn kim tạo thành các giá đở chứa đựng binh khí trên đó.
“ Đây là Thuần Quân” Thiếu Vũ khiếp sợ khi nhìn thấy một thanh trường kiếm có dòng văn tự nước Sở, được đặt lên một bệ ngọc màu xanh lam.
“ Thuần Quân, nó rất lợi hại sao” Thiên Minh khó hiểu nhìn về Thiếu Vũ lên tiếng.
Thiếu Vũ nghe được liền nói “ Thuần Quân cùng với Ngư Trường, Thắng Tà, Trạm Lô, Cự Khuyết là năm thanh kiếm báu của đại sư Âu Dả Tử chế tạo.Tương truyền để đúc thành thanh kiếm này núi Xích Cẩn cả ngàn năm mới nứt ra có thiếc,sông Nhược Da cả vạn năm mới khô để có đồng.Khi đúc thần sấm quai búa,thần nước dẫn nước,giao long thổi lò,thiên đế bưng than.Âu Dã Tử thừa thiên mệnh dốc hết tâm huyết cùng chư thần tiên đúc kiếm 10 năm mới thành.Sau khi kiếm thành chư thần về lại trời,núi Xích Cẩn khép lại như xưa,sông Nhược Da nước dâng như trước. Âu Dã Tử vì rèn thanh kiếm này mà kiệt lực mà chết.Thuần Quân kiếm kiếm đúc thời điểm chúng thần tương hộ,kiếm thành ngày quần tiên quy ẩn.”
“ Lợi hại như vậy, như vẫn kém với Uyên Hông của đại thúc ta” Thiên Minh nhãn châu xoay chuyển nói.
“ Đây là.. Hắc Bạch Huyền Tiễn” Cao Nguyệt nhìn cặp đen trắng song kiếm phía trước gần nàng lên tiếng, rồi ánh mắt bị thu hút qua ba chuôi tinh xảo kiếm được đặt trên bàn ngọc.
“ Nghe cha ta nói, nó là Khổng Chu gì đó » Xích Vũ nhớ lấy thứ gì lên tiếng.
“Khổng Chu Tam Kiếm” Thiếu Vũ, cùng Ngu Tử Kỳ đồng thanh lên tiếng.
“ Đúng đúng, là vô hình chi kiếm” Xích Vũ gật đầu nói “ Hàm Quang, Thừa Ảnh và Tiêu Luyện”
“ Thật nhiều danh kiếm nổi danh trong thiên hạ đều có mặt ở nơi này” Thiếu Vũ khiếp sợ lên tiếng, ánh mắt nhìn về thanh Thiên Chiếu của Vân Trung Quân cảm thán.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK