Bóng đêm, Tang Hải thành, Tướng Quân phủ, Hồ Hợi ở gian phòng bên trong, đèn đuốc sáng trưng, Hồ Hợi, Triệu Cao ngồi đối diện nhau.
"Đây là cơ hội của ta" Hồ Hợi thì thào nói.
Triệu Cao lại lắc đầu: "Không thể, bệ hạ thiên cổ nhất đế, tuỳ tiện động thủ chỉ sợ là không có quá lớn nắm chắc, ta luôn cảm giác bệ hạ lưu có hậu thủ."
"Thế nhưng hắn đã bị trọng thương, hiện tại Phù Tô đả ở vào nhất tình cảnh bất lợi, nếu như chúng ta không xuất thủ, một khi đợi đến Phù Tô kịp phản ứng, coi như không còn kịp rồi" Hồ Hợi hướng về phía Triệu Cao nói ra, trong thần sắc che giấu một cỗ kích động.
Triệu Cao cũng là có chút khó mà trong khống chế tâm suy nghĩ, hắn dùng tất cả biện pháp, thậm chí là ám sát Doanh Chính giá họa Phù Tô, là bởi vì Phù Tô mang cho hắn áp lực quá lớn, Hồ Hợi kế thừa hoàng vị hi vọng quá nhỏ.
Hiện tại Phù Tô bị Doanh Chính chèn ép, chính như Hồ Hợi nói, chính là cơ hội ngàn năm một thuở, lại thêm hắn thất bại trong việc vây bắt Nho Gia, để cho phản tặc chạy thoát chỉ có thể đốt một tòa Tiểu Thánh Hiền Trang trống không đây tính là gì. Khi trở về đả bị Doanh Chính lửa giận xém chết chết hắn đây.
Triệu Cao trong mắt thời gian dần trôi qua dâng lên một tia âm tàn, gật đầu nói "Đã như vậy, vậy liền đánh cược một lần a."
“ Vậy phía Phù Tô thì làm thế nào” Phù Tô lên tiếng hỏi
Tang Hải thành, Tướng Quân phủ, nhìn phía xa trong đêm tối dừng sát ở trên biển Đông to lớn Thận Lâu, Doanh Chính sắc mặt hơi có chút trắng bệch, liên tục nhận lấy đả kích khiến hắn tức giận không thôi, từ việc thích sát đến Âm Dương Gia nhỡn nhơ ngoài biển không cách nào làm gì được, lại thêm La Võng để cho Nho Gia chạy thoát, rồi đến tin Đông Quận Vương Ly trúng mai phục của Nông Gia giết chết trong đại quân, Sở quốc dư nghiệt cùng với Nông Gia phản loạn.
"Bệ hạ! Đêm đã khuya, ngài mai còn khởi hành về Hàm Dương" Một tên nội thị đi đến bên cạnh Doanh Chính lên tiếng.
Doanh Chính khoát tay áo, nhìn xem bàn đầu trên tới chén thuốc, hỏi nói: "Tìm người kiểm tra qua?"
"Đúng vậy, bệ hạ." Nội thị vội vàng gật đầu nói.
Doanh Chính đem bưng tới, uống một hơi cạn sạch, cảm thụ được nội thương tựa hồ khá hơn một chút, cảm thấy có chút hài lòng. Thân ảnh nhanh chóng cất bước về thư phòng an nghĩ lấy, hắn cần nhất chính là nghỉ ngơi một chuyến để mai lần nửa trở về Hàm Dương chấp chưởng triều chính.
Chỉ thấy tên nội thị này nhân lúc Doanh Chính không chú ý, từ bên trong ống tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm, nhanh như thiểm điện lao đến đâm lấy hắn.
“ Bành” Doanh Chính vội đem tay bắt lấy thanh đoản kiếm, mặc cho đoản kiếm xuyên thủng bàn tay của mình, một tay khác vội rút Thiên Vấn một chém vào tên nội thị này, đồng thời một cước đạp mạnh đẩy hắn văng xa ra, hô lớn “ Người đâu hộ giá”
“Ầm” Ngay lập tức cánh cửa bị đạp vở ra bên ngoài, thân ảnh cấm quân từ bên ngoài vọt vào nhìn thấy thân ảnh Doanh Chính máu tươi trên tay tràn ra ,lại nhìn về tên nội thị đoản kiếm liền đem thiết kích huy vũ đến.
“ Phốc” Tên thích khách này vốn đả bọ một kiếm của Doanh Chính trọng thương lấy, vừa mời đứng dậy đả bị ba bốn thiết kích đóng đinh xuống mặt đất, ánh mắt nhìn Doanh Chính oán hận lẩn hả hê sau đó cắn răng, chỉ thấy máu đen lập tức chảy ra triệt để chết đi.
Hừng sáng,Thận Lâu bên trên, một gian phòng rộng lớn.
“ Chân Cương, Đoạn Thủy, Võng Lượng,Diệt Hồn, Chuyển Phách, Loạn Thần kiếm Câu Tiễn đả đủ bộ rồi” Lạc Thần híp mắt nhìn về bảy thanh kiếm lơ lửng ở phía trước gật đầu, phất tay đem thu hồi những thanh kiếm này vào không gian của mình.
Mà lúc này một con chim ưng lớn từ bên ngoài bay vào bên trong gian phòng đậu lên vai một thân ảnh bạch y, dưới chân nó quắp lấy một thanh kiếm đồng thời còn mang theo mảnh vải lớn.
“ Ngày hôm nay quả là ngày tốt, Hắc Kỳ Lân quả không hổ là không nơi nào không thẩm thấu được” Lạc Thần vui vẻ nói lên, tay hấp ra đem chuôi danh kiếm kia hấp lấy đến tay mình.
“ Thiên Vấn , tự hỏi trời cao thiên hạ đệ nhất” Lạc Thần đem tay sờ lấy võ kiếm màu đen bao bọc, rồi chậm rải mở ra kiếm mang trắng sóa ánh lên. Trên thân kiếm khảm nạm lấy bảy viên như sao trời một dạng bảo thạch.
Thiên Vấn được Phong Hồ Tử bình luận chính là đệ nhất danh kiếm trong 300 kiếm phổ. Không rõ ai chế tạo mà thành nhưng xuất phát từ Sở địa, sau là bội kiếm của Doanh Chính nhiều năm. Lạc Thần phái Hắc Kỳ Lân xâm nhập vào Hàm Dương chính là muốn đem thanh kiếm này về, không giới hạn hắn thời gian lần này cuối cùng cũng đắc thủ lấy.
“ Đi theo ta ngươi ngang dọc chư thiên vạn giới” Lạc Thần vút ve thân kiếm, cảm nhận thanh kiếm run lên ba động kiếm minh kêu vang, đối với việc này hắn cũng đả gặp nhiều, danh kiếm có linh huấn chi đứng đầu Kiếm Phổ Thiên Vấn đây, đem vỏ kiếm khép lại, rồi nói “ Xem ra lần này có biến cố mới khiến Hắc Kỳ Lân đắc thủ như vậy”
Bạch Phượng môi nhích lên cười nói “ Một tên nội thị hành thích Doanh Chính, hắn hiện giờ lâm vào hôn mê, đại phu trong thành đều được điều động đến”
“ Xem ra Triệu Cao đả động thủ rồi, đại Tần cũng sắp đến hồi kết” Lạc Thần chậm rải nói lên, việc tiếp theo chỉ còn là để cho quân nước Sở mở đường cho
Màn thích sát Doanh Chính chính là một tay Triệu Cao đạo diễn, hắn đả chờ không kịp khi mà cứ tưởng Phù Tô sẻ chết dưới độc của Lang Tộc Hung Nô ai ngờ hắn lại thoát chết khi có giải độc đan của Lạc Thần đây, lại thêm tin tức mới nhận được truyền về Vương Ly thất bại việc giết Điền Ngôn. Yểm Nhật mai phục Chương Hàm không thành bỏ mạng được Ảnh Mật Vệ cứu đi, thời gian của hắn đả không nhiều.
“ Chương Hàm đả thoát chết, Phù Tô còn sống đây Doanh Chính chết lúc này với bọn họ mà nói không khôn ngoan cho lắm” Bạch Phượng có chút nghi hoặc hỏi lấy.
“ Nhưng hắn có lựa chọn sao, chỉ cần Chương Hàm trở về, Doanh Chính sẻ không tha hắn, cho nên hắn buộc phải ra tay, còn về Phù Tô chỉ cần một đạo giả thánh chỉ là được” Lạc Thần tay ôm lấy eo của nàng giải thích.
Bạch Phượng nghe được hiểu ra vấn đề rồi nói “ Cho nên hắn sẻ lôi kéo Lý Tư về phe bọn họ, có điều Lý Tư thân phận hiện giờ quyền lực đả là đỉnh điểm rồi, có thứ gì để hắn phải mạo hiểm như vậy chứ.”
“Lý Tư người này lòng dạ nhỏ mọn, Phù Tô kế vị sẻ dùng lấy Nho Gia địa vị của hắn sẻ suy giảm, mà Hồ Hợi sẻ cho hắn nhiều lợi ích lẫn quyền lực hơn, Pháp Gia chính là cả đời mộng tưởng của hắn, hơn nửa còn một người mà hắn sẻ ngã về Triệu Cao” Lạc Thần bế thân hình nàng đến một chiếc ghế rộng lớn, ngồi xuống tay vuốt ve lấy thân ảnh xinh đẹp của nàng.
“ Hàn Phi..Hàn Phi xuất hiện sẻ làm cho Lý Tư đến gần Hồ Hợi hơn, hắn muốn diệt trừ Nho Gia xóa bỏ mọi vết tích của hắn, còn Phù Tô sẻ không” Bạch Phượng cầm trên tay trắng lông vũ búng đi.
Sự trở về của Hàn Phi khiến cho Lý Tư chạm đến ranh giới bùng nổ của mình. Những thứ bấy lâu hắn xây lên sẻ bị đạp đổ bởi Hàn Phi, mà Hồ Hợi cam kết cho hắn quyền lợi rất mê người. Khi mà độc tôn Pháp Gia trục xuất Bách Gia Chư Tử cộng thêm quyền lực dưới một người trên vạn người như trước, khiến hắn say mê lấy.
Lý Tư suốt đời tín niệm liền là lại để cho Pháp gia phát dương quang đại, cho nên tại không có lựa chọn tốt hơn tình huống dưới, Lý Tư chỉ có thể vứt bỏ Phù Tô cùng Triệu Cao hợp tác, đẩy Hồ Hợi thượng vị, đây là Doanh Chính duy nhất chưa từng tính tới sự tình.
Nếu như Lý Tư không cùng Triệu Cao hợp tác, Triệu Cao coi như giết Lý Tư cũng làm không được không chê vào đâu được giả truyền thánh chỉ, dạng này coi như Hồ Hợi tạo phản, Phù Tô có được yên ổn 30 vạn Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh tương trợ, tại tăng thêm Phù Tô trưởng công tử thân phận, coi như đại Tần lâm vào nội loạn, cũng có thể rất nhanh bãi bình.
Lý Tư đương nhiên cũng biết lựa chọn như vậy có lẽ sẽ lại để cho đế quốc lâm vào nội loạn, thế nhưng là tại đối mặt toàn bộ thiên hạ, còn là bản thân mình Pháp Gia, Lý Tư cuối cùng vẫn lựa chọn Pháp Gia, đây là thời đại này người bệnh chung, tuy là luôn miệng nói vì thiên hạ bách tính, nhưng thủy chung đem chính mình thuộc quyền môn phái lập tại thiên hạ bách tính phía trên.
Hai ngày sau.
Một cái tin tức từ Tang Hải thành truyền ra, tiến tới truyện khắp thiên hạ, náo động bách gia. Nho Gia, cấu kết phản bội, ý đồ bất chính mưu sát hoàng đế . Thủy Hoàng Đế dưới mệnh, phá diệt Tiểu Thánh Hiền Trang, tru diệt đông đảo Nho Môn thủ, răn đe.
Tang Hải thành tất cả Nho sinh đều bị Tần quân bắt giữ chôn sống lấy, phàm là người cố ý bao che đều bị chung số phận. Tất cả thư tịch sách vở trị quốc của Nho Gia đều bị thiêu hủy.
Này cái tin tức vừa ra, nhất thời, thiên hạ vì thế mà khiếp sợ, Nho Gia, mạnh mẽ như vậy một cái Chư Tử môn phái kế Mặc Gia sau đó, cũng là bước lên diệt vong con đường. Đồng thời tin tức Âm Dương Gia phản Tần mang theo Thận Lâu thoát đi cũng truyền ra, chưa dừng lại ở đó Nông Gia đứng dậy chống đối với đế quốc
Tang Hải thành, nào đó bên trong khách điếm.
"Này, các ngươi có nghe nói hay không? Âm Dương Gia phản Tần cướp đi Thận Lâu”
“ Chuyện đó ai mà không biết chứ”
“ Ngày xưa Tiểu Thánh Hiền Trang, chỉ trong một đêm đả thành tro tàn”
“ Bạo quân, các ngươi chưa thấy đâu, tất cả Nho sinh đều bị đại quân chôn sống, là chôn sống”
“ Ta còn nghe nói, lần này Nông Gia cũng bị độc thủ”
"Xuỵt. . . Đừng nói lung tung, cẩn thận mạng nhỏ"
Cả gian khách điếm đột nhiên lặng ngắt như tờ, không một tiếng động khi thấy cánh cửa đột nhiên bị đạp ra một toán quân đội nhanh chóng đi vào, trên tay thiết kích cung nỏ dò xét khắp cả ngỏ ngách trong gian phòng một hồi rồi nhanh chóng rời đi.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK