Đại Tần, Hàm Dương cung, một tỏa tẩm cung.
"Tử Anh điện hạ, ngày hôm nay chính là là đăng cơ đại điển, văn võ bá quan chờ đợi đã lâu, điện hạ vì sao không đến?" Triệu Cao nhìn phía trước tẩm cung hoa lệ lên tiếng, trong giọng nói không có bất chút nào tôn kính trong đó.
Nội lực tuôn ra đem cánh cửa lớn mở ra, hắn chậm rải đi vào bên trong dường như nơi đây là nhà hắn một dạng.Ánh mắt nhìn về một thân ảnh nhỏ con môi nhích lên độ cong nói "Điện hạ, đăng cơ giờ lành đã tới, thần lại nhiều lần phái tới xin mời, vì sao không đến? "
Nghe được giọng điệu chất vắn không có nửa chút nào tôn kính, Tử Anh cười lạnh nói “ đăng cơ đại điển, chỉ sợ ta đến đó là bị tên hoạn quang ngươi độc thủ đi”
Triệu Cao ánh mắt âm trầm, hắn không ngờ Tử Anh vốn ngoan ngoãn lại trực tiếp xé rách quan hệ như vậy, cười lạnh nói “ Điện hạ, ngài có muốn hay không không phải là do ngài quyết định là được”
“ Vậy sao” một đạo âm thanh vang lên giữa đại điện, làm cho Triệu Cao biến sắc lên cả người ngưng mục quát lạnh một tiếng “ người nào”
“ Cần gì phải lớn tiếng” Lạc Thần xuất hiện phía trước hắn tay duổi ra bóp lấy yết hầu hắn, bên tai nghe đến thanh âm “ ặc ặc ặc”
Triệu Cao đồng tử mở to kinh hoàng không cách nào tin được một màn này, khi mà nội lực của mình cấp tốc thoát ly khỏi cơ thể. Thế thân cho Triệu Cao không chỉ học lấy ngữ điệu mà bản thân hắn thực lực cũng không kém cạnh gì, chính là thiên tự sát thủ nhất đẳng.
“ Crac” Theo thanh âm bể nát vang lên chỉ thấy yết hầu của Triệu Cao đả bị hắn bóp vở, thân ảnh của hắn được dời trực tiếp vào bên trong không gian trở thành phân bón cho Bỉ Ngạn Hoa.
“ Tử Anh đi thôi” Lạc Thần lên tiếng thân ảnh cất bước rời khỏi tẩm cung này.
Tử Anh nhìn về Lạc Thần ánh mắt phức tạp rồi cũng nhanh chóng cất bước rời đi, sự xuất hiện của Lạc Thần khiến hắn kinh ngạc, hắn đương nhiên biết Lạc Thần một tầng quan hệ với Phù Tô Doanh Chính. Nhưng hắn không vui nổi khi mà khi Lạc Thần ngả bài với hắn, làm cho hắn bạo tạc kinh thiên lên Lạc Thần vậy mà là Đế Hoàng của Đại Việt.
Hắn đến nơi này chính là thuận lí thành chương giúp Điền Ngôn một bước đem Hàm Dương chưởng khống, có Tử Anh quan hệ thì Mông Điềm cũng dể nghe lời hơn. Dù sao là cốt nhục của Phù Tô, hơn nửa Doanh Chính dù sao cũng tính quen biết với hắn, hắn cũng lưu lại hương hỏa cho đối phương.
Có Lạc Thần nhúng tay thì Tử Anh cũng thuận lợi kế thừa vương vị, nắm lấy quyền lực ngay lập tức Triệu Cao tam tộc bị bỏ tù, cùng hắn có quan hệ người tam tộc bị toàn bộ ngồi tù, phàm là nhậm chức quan lại thông qua Triệu Cao đều bị bắt sạch sẻ. Toàn bộ Hàm Dương ngục thất đều chật kín, cuối cùng ở Hàm Dương thành nam Vị Thủy dòng sông đem tất cả loạn đảng của Triệu Cao chém giết.
Nhưng mà làm cho bách tính toàn thành Hàm Dương khiếp sợ chính là ba ngày sau đại quân do Điền Ngôn mang theo mười vạn đệ tử Nông Gia đả có mặt ở Hàm Dương thành, thần quỷ không biết lại dạ nhập vào thành không có bất kỳ phát hiện nào, lại đáng sợ nửa là đại quân trong thành lại không kịp ứng biến đả rơi vào tay giặt.
Một tháng sau, Hàm Dương thành ngoài bụi mù nổi lên bốn phía, từ phía xa rậm rạp quân lính cùng chi chít cờ hiệu nước Sở. Dẫn đầu đội quân chính là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, theo sau hắn chính là Phong Lâm Hỏa Sơn dục ngựa theo sau, bốn mươi vạn đại quân áp thành chỉ chờ quân lâm thành hạ.
“Điền Ngôn” Hạng Vũ con mắt co rút khi nhìn về trên tường thành trên cao là thân ảnh của Điền Ngôn, một đường công phá Chương Hàm cuối cùng đến được Hàm Dương không ngờ vốn luôn chậm chạp Điền Ngôn lại đánh hạ Hàm Dương mà hắn không tài nào biết được.
“ Hạng Vũ, ngươi đến chậm rồi” Điền Ngôn đứng trên tường thành mắt phượng nhìn xuống bên dưới, sau đó rút bên hông Thuần Quân ra chỉ về đại quân bên dưới nói “ Đại Tần đả đầu hàng Đại Việt, lệnh ngươi mang đại quân rút khỏi nơi này.”
“ Đại Việt” Hạng Vũ mày nhíu lên kinh ngạc, hắn không ngờ chống lưng cho Điền Ngôn chính là Đại Việt đây, tâm tư suy nghĩ một hồi
“ Sở vương, đừng nge nàng xảo trá” Anh Bố dục ngựa đi lên nói.
Hạng Vũ tâm tư đang xoay chuyển, hắn một đường đến hiện giờ theo đại thắng khiến cho lòng tin lẫn tự ngạo về thực lực của mình. Hơn nửa miếng ăn đến nơi rồi, bôn chen vất vả một đường lại bị Điền Ngôn hắt tay trên làm sao hắn chịu được, nắm lấy dây cương quay lại đám quân Sở hét lớn “ Công thành”
Mà ở trên tường thành Điền Ngôn nghe được, môi nhích lên độ cong phất tay ra hiệu cho thuộc hạ. Chỉ thấy ngay sau đó không lâu âm thanh “ crac crac crac” vang lên trong ánh mắt không tin được của Hạng Vũ cổng thành lại chậm rải từ từ hạ xuống, những máy bắn đá chuẩn bị oanh kích cũng đình chỉ lấy.
“ Rốt cục giở trò quỷ gì” Hạng Vũ nhìn cửa thành xuất hiện lấp lánh ánh sáng một đoàn, sau đó dần dần hiện rỏ là một chi quân đội trang bị đầy đủ tinh cương áo giáp. Dẫn đầu ba ngàn quân lính này là một thân ảnh to lớn đến gần ba mét, trên tay là hai thanh đại đao gần hai mét lấp lánh ánh sáng, lưng đeo phía sau là ba mũi thương lớn, hông là bốn năm chiếc rìu lớn.Mà ba ngàn binh lính phía sau đồng dạng áo giáp phủ kín trên tay là một cơ quan khiên, một tay khác là một thanh kiếm ngắn, sau lưng chính là ba ngọn lao sắc nhọn.
“Dám mở cửa thành, nàng nhất định có hậu thủ, Thiếu Vũ cẩn thận” Phạm Tăng dục ngựa lên trước nhắc nhở.
Thiếu Vũ mày nhíu lại, trong giọng nói bất mãn nói “ Nông Gia chính là dựa vào Địa Trạch Thập Nhị Tứ, quản nàng có thủ đoạn gì cổng thành đả mở chính là cơ hồi trời cho, tấn công”
Ngay khi hắn phát ra mệnh lệnh đại quân cũng nhanh chóng trùng điệp di chuyển hướng về hai cửa thành mà đến, vốn định còn muốn nhờ vào máy mắn đá áp chế quân lính trong thành để cho quân lính mang thang công thành đây, không ngờ Điền Ngôn lại điên rồ hành động như vậy. Thiếu Vũ trong lòng mừng rở khinh thường Điền Ngôn lấy, với hắn mà nói Nông Gia một đám nông dân cho dù 10 vạn đệ tử lợi hại, Địa Trạch Thập Nhị Tứ lợi hại đi nửa nhưng mà hành quân đánh giặc thì Binh Gia lợi hại hơn nhiều.
Điền Ngôn trên cổng thành nhìn đại quân càng ngày càng đến gần, đồng thời từ phía đại quân Hạng Vũ vô số đầu thạch đá bay đến oanh kích lên cổng thành, nhưng khi đại quân tiến nhập gần lại thì lập tức đình chỉ, dù sao nó có uy lực lớn nhưng mà độ chính xác lại thấp đây.
“Ầm ầm ầm ầm” Rung trời vách tường vang lên thanh âm, khi những to tròn tảng đá lao đến phá vở tường thành cao đến ba mươi mét này, một đợt công kích cũng khiến cho vài tên lính xui xẻo thiệt mạng lấy.
Khi đại quân khoảng cách càng ngày càng gần chỉ còn có hai trăm mét địa phương thì đầy trời mưa tên hiện ra, một bên là từ đám cung thủ của quân Sở phóng lên muốn bắn áp chế nỏ tiển trên thành, một mặt khác lại đến từ các nỏ tiển trên thành cao.
Điền Ngôn trên tay Thuần Quân một đường kiếm khí xanh rờn hiện ra đem vô số đầu mủi tên hướng đến người nàng mà đến chém rụng đi. Bên tai vang lên tiếng “vù vù” lẫn “ tạch tạch tạch” cơ quan vang lên.
“ Ném lao” Vô Song Quỷ nhìn về đại quân bên dưới hai tay cắm lấy thanh đao xuống mặt đất, từ sau lưng tóm lấy ba thanh thương một hơi ném vào bầu trời, mà theo hiệu lệnh của hắn ba ngàn bộ hạ cũng đem ba ngọn lao ném mạnh vào không trung.
Chiến tranh là cổ máy vô hình cướp đi rất nhiều sinh mạng, mà chiến trường là nơi hành quyết lấy. Lúc này vô số sinh mạng đả mất đi, khi mà mặc cho tiễn nỏ của quân Sở công kích lên tường thành đều bị trên tay khiên cơ quan gạt đi, trên tay đám người này thuần thục lắp lấy các hộp tên dưới chân, bấm lấy Liên Châu Nỏ.
“ Tầm xa đến 600 mét” Phạm Tăng trong đại quân Sở cũng kinh ngạc nhìn về thương vong, khi đại quân đến gần không dám xạ tiễn vì rất dể trúng phải quân mình thì quân thủ thành lại thoải mái bắn hạ.
“ Gieettttt” Vô Song Quỷ hô lớn một tiếng sau đó nâng lên hai thanh đại đao cả chi đội ngủ hóa thành một hình tam giác lớn, hướng về đại quân Hạng Vũ mà đến. Không hề một chút khiếp đảm lẫn sợ hải nào.
“ Xoẹt Xoẹt” Chỉ thấy Vô Song Quỷ nâng lên song đao vung lên rồi chặt xuống, máu tươi lập tức vẩy ra thân ảnh tên Sở quân cùng đầu ngựa phía trước lại như đậu hủ bị chém đứt đi.
“ xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt” vô số thân ảnh Sở quân đối mặt với hắn nhanh chóng trở thành vong hồn dưới đao, mà ba ngàn thân binh cũng không chiu thua kém, trên tay cơ quan khiên cùng hai thanh đoản kiếm liên tục chặt đứt đi sinh mạng quân địch.
Ưu thế về vũ khí nhanh chóng được phân biệt rõ ra, khi mà mặc cho quân Sở mũi thương lẫn tên nỏ đều không đâm thủng được áo giáp của ba ngàn người phía trước. Thậm chí trên tay vũ khí còn bị đối phương chặt đứt, dù sao vũ khí của quân Sở chủ yếu đến từ đồng thau trong khi quân Việt chính là thép luyện chế mà thành.
“ Hừ” Long Thư nhìn thấy Vô Song Quỷ dũng mảnh như vậy liền dục ngựa huy thương lao đến đối phương.
“ keng keng keng” Âm thanh chói tay kim loại vang lên, Vô Song Quỷ ánh mắt nhìn về Long Thư trên tay ngân thương đâm vào yết hầu của hắn.
“ Cái gì” Long Thư kinh hô lên, hắn không ngờ đối phương lại không tổn hao gì, ngân thương vội giơ lên khi thấy Vô Song Quỷ một đao chặt xuống, khí huyết lập tức nhộn nhạo thân hình chùng xuống, ngay sau đó con bảo mã của hắn chân khụy xuống.
“ Khí lực thật đáng sợ” Long Thư trong lòng kinh hô lên, đồng tử mở to ra khi thấy một đao nửa Vô Song Quỷ chặt đến, hắn hiện giờ đả không kịp thoát ly khi bị kìm kẹp, nếu chịu thêm một đao nửa nhất định chính là thụ thương thậm chí bảo mã cũng mất mạng.
“ Xuy Xuy” Chỉ thấy hai thanh mủi tên uốn lượn trong không trung từ xa lao đến đụng vào thanh đại đao của Vô Song Quỷ, chính là Truy Phong Hồ Tiễn của Chung Ly Muội kịp thời cứu hắn một mạng.
“Ầm” Chỉ thấy Vô Song Quỷ đao bị dời ra, một cước tung lên đem cả người lẫn ngựa Long Thư đá văng đi, ngay sau đó hai tay huy lấy song đao quạt ra đem mấy tên Sở quân gần đó giết chết, rồi dậm chân nhảy lên không trung song đao chặt xuống Long Thư.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK