Vệ Trang rất rõ ràng, ở trong núi hung bạo Huyền Hổ, xưa nay liền không đem nhân loại xem là uy hiếp mà là mồi ngon. Hai người chỉ có thể cứu lấy một người mà thôi, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định của mình, thân ảnh chạy nhanh đến một hướng hành lang khác chặn trước lấy tên nam tử đang hoảng sợ phía trước.
Chân khí trong nháy mắt từ đan điền tuôn ra, trong tay thanh phong kiếm hóa thành một ánh kiếm từ đỉnh mà rơi. Chính là Hoành Kiếm thuật lợi hại nhất một thức Ngang Tứ Phương.
Lần này động tác mau lẹ nhanh như chớp giật, Huyền Hổ cũng không nghĩ tới cái này nhân loại yếu đuối dám giành trước khởi xướng tiến công, to lớn hổ đầu rơi xuống đất, ác liệt mắt hổ vẫn như cũ hung tàn.
Mà đầu bên kia thanh âm lại vang lên thanh âm thống khổ kêu gào truyền lại hiển nhiên không cần nói cũng biết được đối phương đả bị đầu Huyền Hổ kia cắn xé. Thân ảnh bước nhanh đến hành lang phía trước, hắn cần phải diệt nốt đầu Huyền Hổ còn lại nhanh chóng hoàn thành khảo hạch của mình.
Mang theo Huyền Hổ đầu nhanh chóng chạy gấp, hiện tại không có thời gian do dự, Cái Nhiếp kiếm thuật không có người so với Vệ Trang rõ ràng hơn, mà hắn chân khí hùng hậu trải qua thành thắng lợi then chốt. Chỉ cần đối phương lựa chọn giống hắn hy sinh một người cứu một người, sau đó diệt sát hai đầu Huyền Hổ thì thông quan.
Vệ Trang không thua nổi cũng không dám thua, Quỷ Cốc Tử giảng rất rõ ràng, chỉ có mạnh nhất đệ tử mới có thể trở thành là đời tiếp theo Quỷ Cốc chi chủ, nắm giữ giận dữ chư hầu cư an cư thiên hạ tức uy nghi. Trở thành bảy quốc chi vương hầu ngưỡng mộ tồn tại.
Một đầu khác huyền hổ cùng này một con đồng thời xuất lung, thời gian hơi chậm một chút trong đường nối người phải bị huyền hổ cắn chết, Vệ Trang toàn lực triển khai Quỷ cốc Đề Tung Thuật, phát đủ lao nhanh.
Hành lang trong truyền đến Huyền hổ sắc bén móng vuốt ma, quét nhà diện âm thanh, còn có trong miệng đắc ý rít gào, đang nhai nuốt lấy thi thể bên dưới hưởng thụ lấy thức ăn sau mấy ngày bị bỏ đói.
Vệ Trang ngưng thần tĩnh khí, bước chân mềm mại rơi xuống đất không hề có một tiếng động.Ngay vào lúc này, trong nháy mắt Vệ Trang chuyển động, thân thể nhào tới trước trên tay sắc bén binh khí đâm vào Huyền Hổ đầu.
Quỷ Cốc Tử vẫn như cũ ngồi khoanh chân tĩnh tọa ở dưới mái hiên, nhắm mắt ngưng thần nhập định, trang viên vẫn vang lên âm thanh lách cách leng keng của ống trúc bị nước suối va đập, đột nhiên hắn mở mắt ra mà lúc này sau lưng hắn xuất hiện một thân ảnh.
“ Chết rồi” Vệ Trang cất lời, đem hai con Huyền Hổ đầu ném xuống đất lăn lốc, tiếp tục nói “ chết một người, cứu được một người. Có điều kẻ chết kia cũng nên cảm tạ đồ nhi rồi, chí ít con cũng đả báo thù cho hắn”
Quỷ Cốc Tử gật gù không tiếp tục nói nữa, nhắm hai mắt lại. Thời gian chậm rãi trôi đi, trải qua là lúc chạng vạng mà Cái Nhiếp vẫn còn chưa trở về.
Sắc trời dần đen ám Cái Nhiếp mới máu me be bét khắp người, hồn bay phách lạc đi rồi trở lại.Quỷ Cốc Tử vẫn không mở mắt lên tiếng « Ngươi thất bại rồi, cuộc khảo nghiệm này Tiểu Trang thắng »
Quỷ Cốc Tử đem mắt mở ra, thân ảnh xoay người lại nhìn về hai tên đồ đệ bên dưới lên tiếng « Với thực lực của ngươi có thể cứu ra một người. Thi triển Tung Hoành chi thuật quan trọng nhất chính là chữ Quyết. Cái gọi là Quyết tình định nghi chính là phải quyết đoán.
Làm chuyện có giá trị nhất, đáng để làm nhất. Ngươi có thể nhận rõ năng lực cực hạn của mình. Đưa ra phán đoán hửu hiệu trong thời gian nhanh nhất. Đối với kết quả bất lợi tiến hành bổ cứu và lợi dụng nó. Việc làm của ngươi khiến vi sư nhớ đến Tô Tần và Bàng Quyên năm xưa »
« Hừ. Tô Tần hóa ra cũng chỉ có thế » Vệ Trang cất lời
Quỷ Cốc Tử đem ánh mắt liếc sang Cái Nhiếp cất lời « Ngươi muốn cứu cả hai, kết quả lại chẳng cứu được ai, lựa chọn sống ắt phải có chết, chọn thắng tất có bại. Trên đời này kẻ thắng thì sống kẻ bại thì vong, thắng bại trên đời sống và chết là nhân quả tất nhiên.
Hiện nay bảy nước phân tranh sinh linh đồ thán, bất luận lựa chọn thế nào thì đều tránh có hy sinh. Tung Hoành giả thiên địa chi đạo đừng nói chỉ có hai cái nhân mạng, dẫu có là thiên hạ thương sinh ở trước mắt, cũng có khác biệt gì đâu? Khảo nghiệm này không trọng ở sinh tử, mà ở chỗ quyết đoán.
« Không trọng sinh tử » Cái Nhiếp lẩm bẩm lên tiếng
Quỷ Cốc Tử tiếp tục chỉ rỏ bến mê cho Cái Nhiếp lên tiếng « Ngươi không thể siêu việt hơn chúng sinh, không vứt bỏ được sống chết. Ngươi không thể thực hiện được giấc mộng trong lòng, đó chính là nguyên nhân dẫn đến thất bại ngày hôm nay.
Với tư chất của ngươi và Vệ Trang có thể trở thành kỳ tài bất thế không thể hạn lượng của Quỷ Cốc phái trong ba trăm năm qua. Nhưng nếu ngươi không hiểu được đạo lý ta nói ngày hôm nay, ngươi sẻ tiếp tục thất bại »
Chuyện cũ như sương khói Vệ Trang rất nhanh thanh tỉnh khi mà nghe được âm thanh của Cái Nhiếp phía trước lên tiếng "Động thủ đi"
Chỉ thấy Sa Sỉ trên tay hắn nhanh chóng nhiễm lên một tầng đỏ như máu chạy dọc thân kiếm, hồng quang lượn lờ mà Uyên Hồng cũng một dạng cả thân kiếm quang mang xanh rờn bao phủ.
"Coong!"
Lưỡng đại danh kiếm tương giao, tia lửa lóe ra. Khi mà hai người nhanh chóng lao đến với nhau đối mặt gần trong gang tấc với nhau. Kiếm khí không ngừng tản ra từ chổ giao tranh của hai người, nội lực không ngừng kéo lên cao lên.
“ keng keng keng keng”
Chói tay kim loại vang lên hoa lửa không ngừng bắn ra, trong chớp mắt cả hai đả giao thoa với nhau hơn mấy chục chiêu kiếm, để lại bên trong không khí từng đường kiếm quang lượn lờ.
Hai người lẫn nhau tách ra lần nữa lại đến lao vào nhau ma sát, trong chớp mắt va chạm với nhau, ngay khi hai người thoát ly khỏi công kích trượt dài trên nên đất, Cái Nhiếp nắm lấy Uyên Hồng cúi người xoay ngang kiếm khí hoành ngang hướng về Vệ Trang mà đến, có điều nhanh chóng bị Vệ Trang Sa Sỉ phá giải.
Vệ Trang đem áo khoát trên lưng vứt xuống mặt đất, tung người nhảy lên không trung, nắm lấy Sa Sỉ chặt mạnh giáng xuống. Chỉ thấy Cái Nhiếp đem Uyên Hồng xúc lực nhìn Vệ Trang lao đến mạnh mẻ chém lên, thân ản Vệ Trang bị hắn đẩy lùi lao về không trung.
Ngay khi tiếp đất Vệ Trang nhanh chóng ngã người tránh đi Uyên Hồng ngang qua, nhanh chóng đem Sa Sỉ chắn lấy một kiếm của Cái Nhiếp hướng đến. Thân ảnh hai người nhanh chóng trượt dài trên đại sảnh mặt đá, hỏa quang không ngừng bắn ra nơi hai danh kiếm giao nhau.
Cái Nhiếp trở người trên không trung nhanh chóng xoay vòng cầm Uyên Hồng chuẩn bị giáng xuống Vệ Trang lần nữa. Mà Vệ Trang nhìn lấy chiêu thức quen thuộc bản thân trong quá khứ khi còn chưa xuất sơn bị Cái Nhiếp đả bại chiêu thức này.
Chỉ thấy dưới lực đạo ưu thế trên không trung Cái Nhiếp mạnh mẻ chặt xuống đem Vệ Trang mạnh mẻ khụy gối xuống thân ảnh bị đẩy xa vài mét. Sa Sỉ bị đánh rời tay nhưng lại không có rơi xuống mặt đất mà lại xoay tròn lấy cổ tay Vê Trang sau đó bị hắn nắm giữ lại.
"Đại thúc" đột nhiên một đạo âm thanh vang lên, chỉ thấy thân ảnh Thiên Minh xuất hiện ở một lối hành lang, thở phập phồng nói “ Đại thúc ngươi làm sao vậy”
Lời vừa dứt thân ảnh cất bước chạy đi đồng thời còn nắm lên trên mặt đất môt cây đoản kiếm, ngăn tại Cái Niếp trước người:"Không cho phép ngươi thương hại đại thúc"
Vệ Trang cười nói: "Sư ca, xem ra ngươi tìm không ít tùy tùng đâu"
Cái Niếp không có có tâm tư để ý tới Vệ Trang châm chọc, hắn nhìn xem Thiên Minh, nói: "Thiên Minh, tin tưởng đại thúc sao?"
"Đó là đương nhiên!" Thiên Minh không chút do dự.
"Ngươi đứng ở đằng sau ta tới." Cái Niếp nói.
"A." Thiên Minh không tình nguyện đến ứng một tiếng, chuyển đến Cái Niếp sau lưng.
Một trận rét lạnh cảm giác từ sau eo truyền đến, ngay cả Cái Niếp chính mình cũng không nguyện ý tin tưởng.Hắn khó khăn quay đầu lại, chỉ thấy Thiên Minh đoản kiếm cắm vào bên hông mình, máu bắt đầu nhiễm hồng đỏ tươi ra.
Tất cả mọi người biểu lộ đều là như vậy kinh ngạc không khỏi, không phân địch ta, tất cả đều có mặt đang quan sát cũng có chút mộng bức lên.
“ Dịch dung thật lợi hại” Diễm Linh Cơ miệng nhỏ lên tiếng, ánh mắt hứng thú quan sát về thân ảnh phía trước nam hài.
Cái Niếp trong lòng nhất động, nói: "Ngươi không phải Thiên Minh, ngươi. . . Đến là ai?"
Thiên Minh đem kiếm rút ra, Cái Niếp nhịn xuống kịch liệt đau nhức, máu ra bên ngoài tuôn.Trước mắt Thiên Minh chậm rãi biến hóa, dần dần biến thành một người khác, toàn thân đen như mực, thấy không rõ diện mục.
Cái Niếp nhấc lên Uyên Hồng, ra sức đâm một cái, người kia bị kinh ngạc, mãnh liệt hướng lui về phía sau, nhưng là tốc độ của hắn, dù sao chậm.
"Coong!"
Sa Xỉ ngăn tại Uyên Hồng trước mặt, Vệ Trang lạnh lùng nói: "Người này, là thủ hạ ta. Từ ban đầu, mạng của y đã thuộc về ta rồi" Lập tức hướng người kia nói: "Còn không mau cút xuống"
"Hắc Kỳ Lân đệ nhất thích khách của Nghịch Lưu Sa, không nghĩ trong tình huống như thế này, Cái Niếp lại có thể tránh thoát trí mạng ám sát đánh lén, hơn nữa lập tức phát động phản kích, nếu như không phải Vệ Trang xuất thủ, Hắc Kỳ Lân nhất định vô pháp đào thoát Uyên Hồng một kiếm này." Cao Tiệm Ly nhận ra người này cũng là Nghịch Lưu Sa Hắc Kỳ Lân, người này thiên biến vạn hóa, có thể biến ảo chúng sinh, trước đó giả trang chết đi Mặc Gia đệ tử, cùng tại trung gian ao nước giả trang Cái Niếp tập kích Từ Phu Tử tất lại chính là người này.Không nghĩ tới, lần này, hắn thế mà biến ảo suốt ngày minh bộ dáng, tập kích Cái Niếp.
Cái Niếp thương tổn không tại yếu hại, nhưng mà cũng đủ để khiến hắn chiến đấu lực hạ xuống "Ta coi là, ngày hôm nay trận chiến chỉ có ta và ngươi ta ở giữa."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK