Mục lục
Từ Cửu Ca Bắt Đầu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thận Lâu một gian phòng.



“ Trường sinh bất tử dược” Hiểu Mộng nỉ non nhìn về trên tay lọ bạch ngọc, đem mở ra thấy được óng ánh quang mang mùi thơm mê người lại tràn đầy năng lượng. Nhanh tay bắt lấy viên đan dược nuốt lấy, ngay lập tức cả người phát ra quang mang mảnh liệt, cả người nàng nhanh chóng bạo phát năng lượng mảnh liệt, khí kình tuôn ra thổi tung đi mọi thứ trong gian phòng.



“ A” Cao Nguyệt hô lên thẹn thùng không thôi,làm cho đám người chú ý lấy.



“ haha phản ứng tự nhiên” Lạc Thần mặt mo đỏ bừng lên, khi nhìn về thân hình Hiểu Mộng hiển lộ ra phía trước, bộ y phục trên người nàng cũng đả rách rưới để lộ thân hình nõn nà chết người, cũng may ở nơi này chỉ toàn là nử nhân của hắn mà thôi.



“ Nguyệt Nhi đừng di chuyển, nếu không ta lập tức ăn muội không nhả xương” Lạc Thần truyền âm nhập mặt cho nàng, hiện giờ nàng ở trong lòng hắn đây. Ngay vừa rồi một màn Hiểu Mộng làm cho dục hỏa của hắn bốc lên đây, mà Cao Nguyệt là cảm nhận rỏ rệt nhất.



“Ân” Cao Nguyệt gật đầu, cúi đầu không dám nhìn người nàng cùng với Đoan Mộc Dung hành y cứu thế, cũng biết nhiều thứ đây hơn nữa nhiều ngày ở cùng Lạc Thần trên Thận Lâu còn bắt gặp hắn xxx Thạch Lan đây.



Hiểu Mộng mắt đẹp mở ra, ánh mắt nhìn về cơ thể mình phát ra quang mang đang thu liễm lại, cảm nhận sức sống tràn đầy trong thể nội cùng với sức mạnh so với trước còn lớn mạnh hơn, nhất là cơ thể nàng so với trước kia càng mê người. Nhìn về Lạc Thần ánh mắt một mực nhìn mình, chậm rải đi đến phía trước hắn trong ánh mắt đỏ hồng của đám người, nàng vậy mà hôn xuống Lạc Thần.



Trong đám nử thì Hiểu Mộng chính là lớn mật nhất, hay nói đúng hơn nàng cũng không để ý chuyện ở trước nhiều người hoan ái cả, dù sao 10 năm khổ tu trong thâm sơn cùng cốc đây, lòng nàng thanh tĩnh vô vi. Đối với đám nử e ngại thẹn thùng, nàng chỉ xem như là mây bay nước chảy mà thôi.



“a” Cao Nguyệt như nai con một dạng hoảng sợ lên, tim đập thình thịch mặt đỏ đến mang tai khi mà nàng cảm nhận được thứ to lớn nóng hổi phía sau mông mình cộm cứng lên, lại trước mặt là thân thể như bạch ngọc cặp tuyết lê săn chắc hiện ra phía trước, đại nảo nhất thời không đủ dùng, rồi hoa lệ hôn mê đi.



“ Đồ háo sắc, bại hoại, sắc lang, không biết xấu hổ” Diễm Phi mặt đỏ hồng lên khi nhìn Lạc Thần bộ y phục đả bị hỏa diễm thiêu đốt hoàn toàn lấy, nàng còn chưa nói hết thân hình đả biến mất khỏi nơi này, lần nửa hiện ra là một gian phòng xa hoa rộng lớn, chính giữa là một chiếc giường rộng bốn phía là rèm mỏng phủ lấy.



“A” Diễm Phi mặt đỏ lên khi thấy đám nử Diễm Linh Cơ, Thạch Lan, Tử Nữ, Nga Hoàng, Nữ Anh, Triều Nữ Yêu, Đoan Mộc Dung, Nguyệt Thần, Tuyết Nữ, Hồng Liên, Nguyệt Thần, Đại Thiếu Tư Mệnh, Lộng Ngọc cũng lần lượt xuất hiện ở nơi này, ngay lập tức nàng liên tưởng đến một việc khiến cho nàng tâm tình như nai con hỗn loạn hơn.



“ ân ân ân” Đột nhiên âm thanh tiêu hồn vang lên, khiến cho đám người chú ý đến chỉ thấy ở chiếc giường lớn bên trên xuất hiện hai thân ảnh xích lỏa quẫn lấy nhau, không ai khác là Lạc Thần cùng Hiểu Mộng.



“ tên hoang dâm vô đạo, vô sỉ, khốn kiếp” Diễm Phi tức giận mắng lên, gương mặt đỏ hồng nhìn thấy thân ảnh Cao Nguyệt nằm hôn mê bất tĩnh liền vận lên Hồn Hề Long Du lao nhanh đến, nàng mới không đồng ý hoang đường một chổ cùng mọi người ở nơi này đây. Nhưng thân ảnh vừa đến Cao Nguyệt thì biến sắc lên, thân thể lung lay cơ thể không một chút sức lực nào cả.



“ Tên háo sắc, bại hoại” Hồng Liên mặt đỏ bừng mắng lên khi nhìn đám người xung quanh, lẫn bên tai vang lên thanh âm tiêu hồn.



“Một lần ăn hết, nghĩ hay lắm hắn không sợ bị hấp chết à” Tử Nữ mặt đỏ hồng lên tiếng, liền nghe Triều Nữ Yêu kiều mị nói “ chết cách này hắn cũng mãn nguyệt đây”



Trung Nguyên chi địa, đại Tần Giang Đông quận.



Một tòa quân doanh rộng lớn, bên trong có cắm đầy lệnh kỳ cờ hiệu mà dựa trên văn tự chính là nước Sở. Từ khi ở Đông Quận diết rụng Vương Ly đại quân nhưng không cách nào chiếm được khi mà Chương Hàm nhanh chóng chấp chưởng đội quân tàn dư này, lại thêm Hồ Hợi kế vị đại Tần lúc này cũng không phải là dể như vậy đánh đổ khi mà mấy chục vạn đại quân tinh nhuệ đại Tần còn đó, trong khi quân Sở chỉ mới tụ hội.



Trong soái trường tụ tập một đám người ở nơi này, chính là đám người liên minh phản Tần, không khí một mảnh phấn khởi vui vẻ khi mà bọn họ vừa trải qua một hồi đại chiến với Tần quân ở Giang Đông giành được thắng lợi.



"Thiếu Vũ, tuy rằng chúng ta liên tiếp đại thắng, nhưng nhớ lấy không thể khinh thường tự mãn" Phạm Tăng nhắc nhở nói lên, Thiếu Vũ trở về thu được sức mạnh thiên nhân lại liên tiếp thắng trận khiến hắn lo sợ hắn tuổi trẻ sinh ra tự mãn để rồi ôm hận.



"Phạm sư phụ yên tâm” Thiếu Vũ lên tiếng, lời nói có mấy phần khó chịu có mấy phần tôn kính trong đó. Mấy tháng đi qua, trên chiến trường, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều , không chỉ có tu vi tăng nhiều, cũng thành thục rất nhiều.



“ Từ khi Âm Dương Gia Công Thâu Gia thoát đi, Doanh Chính chết đi các lộ anh hùng nổi dậy đại Tần đả lung lay dể vở, đặc biệc là có sự gia nhập của Nông Gia ” Hạng Lương vui mừng lên tiếng nói.



Phạm Tăng nhíu mày nói “ Từ khi Điền Ngôn chấp chưởng Hiệp Khôi, Nông Gia tham dự vào công cuộc kháng Tần là mũi khoan mạnh mẻ nhất, lại có Lạc Thần sơn trang hậu thuẫn chiếm cứ Đông Quận, là thế lực đáng gờm nhất”



“ Đúng vậy” Đám người gật đầu đồng ý, Điền Ngôn chiếm lấy Đông Quận sét đánh một dạng Chương Hàm phải mang theo tàn binh rút khỏi Đông Quận khiến cho đám người bọn họ lau mắt mà nhìn. Nhưng nàng chậm chạp không công lại thực hiện một loạt chính sách trợ an dân chúng, đáng nói là tất cả phản loạn cho dù là nhỏ nhất cũng đều bị nàng dập tắc cả.



Thục Sơn chi địa, Ngu Uyên phong ấn, lúc này nơi này đả tràn ngập hắc khí quanh quấn khắp nơi. Những dòng văng tự ánh sáng phiêu phù ảm đạm thấy rõ ra, từ khi đám người Xích Mị Vương Thiên Trạch gia nhập phong ấn kéo dài thêm được 4 tháng, cuối cùng không thể chống cự đả quyết định rời đi khỏi nơi này, trên dưới Thục Sơn đả không còn bất cứ tộc dân nào, đều được di chuyển về Đại Việt.



"Oanh” tiếng vang thật lớn từ phía sau tấm cửa đá vang lên, giống như có ai bên trong ra sức đập vở lấy, tần suất càng ngày càng nhiều hắc khí lan ra càng nhiều hơn. Rồi đột nhiên an tĩnh lại không có bất cứ thanh âm gì một hồi, nhưng hắc khí lại càng dày đặc hơn, những văn tự vàng kim dường như bị che kín lấp đi, bên trong hắc khí phát ra ảm đạm như sắp tàn lụi.



“Bành" Một tiếng vang dội thanh âm vang lên, Ngu Uyên Chi Môn đột nhiên bạo tác hóa thành tro bụi, để lộ bên trong là tối đen một mảnh mang theo khủng bố lực lượng tản mát ra bên ngoài. Ngay sau đó hắc vụ rít gào điên cuồng tràn ra bên ngoài, bầu trời tối đen một mảnh, trong nháy mắt vài trăm mét địa phương đả bị nhộm đen bởi hắc khí, ánh nắng hoàn toàn bị che khuất.



Ngu Uyên Chi Môn bên trong hắc khí đen kịt để lộ ra hai đạo xích hồng quang mang cực kì quỷ dị.To lớn trong hắc vụ, một cái đầu huyền phù, hai mắt bắn ra xích hồng quang mang, lập loè khủng bố sát cơ cùng thị huyết quang mang, diện mục dử tợn trên đầu lại là một cặp sừng bay ra bên ngoài, mở miệng cất cao âm thanh cuồn cuộn như tuyên cáo thiên địa trở lại "Hơn 2000 năm, ta cuối cùng đi ra,Hoàng Đế ngươi là giết không chết ta."



“ Thân thể của ta, về” Theo thanh âm của hắn vang lên, hắc khí xông đến tận trời bùng nổ khí tức mảnh liệt, không gian xung quanh như vặn vẹo cả lên. Chỉ thấy từ phía chân trời bốn cột hắc khí lao nhanh về phương hắn, chính là những bộ phận năm xưa mà Hiên Viên chém đứt đi.



“ Hống” Xi Vưu rống lớn một tiếng chờ đợi những bộ phận thân thể của mình bay về tụ họp, hắc khí ngập trời bao phủ ra xung quanh lan tỏa ra xung quanh. Không biết qua bao lâu hai cổ thân thể cũng nhanh chóng tụ tập lại sau đó tổ hợp cùng một chổ, đồng thời cấp tốc liên kết khôi phục chân thân, toàn thân nhìn không ra nửa điểm vết thương.



"Ha ha ha" Xi Vưu ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, đầy trời hắc vụ dần dần tản ra, hiển lộ ra Xi Vưu một phần thân thể. Hắn cao gần 2 mét phần trên lỏa lồ,phần dưới là một lớp giáp đen tuyền, dung mạo uy vũ tóc đen dài phiêu tán nhìn trông cực kỳ hoang dã.



“ Vù vù vù” Phía xa chân trời một thanh đỏ như máu mang theo thị sát huyết khí, cuồng bạo lao nhanh đến phương hướng Si Vưu, để lại trong không trung một vệt đỏ như máu tàn ảnh.



“ Binh Ma Thần ở phương hướng đó, lấy sau cũng được” Si Vưu hô lên một tiếng, đứng trên đỉnh núi ánh mắt nhìn về phương xa mà đến, đây là ma kiếm của hắn được hắn triệu hoán trở về, ánh mắt nhìn về quang cảnh nơi đầy cười lạnh nói : “ Hừ Thục Sơn, tưởng chạy là có thể thoát chết sao”



Thục Sơn vu tộc người một mực đang không ngừng gia cố phong ấn, không phải vậy hắn sớm đã thoát ra. Đối với đám người này hắn đả phán tử hình lấy, thất bại một lần dưới tay Hiên Viên hắn cũng học khôn ra là chờ đợi đầy đủ chân thân lẫn ma kiếm của mình trở về, rồi đem mảnh thiên hạ này chìm xuống khỏi lửa bên dưới.



Thời gian tiếp theo Si Vưu tiếp tục chờ đợi ở Thục Sơn chờ đợi hai cổ thân thể sót lại cùng ma kiếm. Thục Sơn chìm vào hắc khí bao phủ, phàm là động vật cũng trở nên thị sát khát máu hơn, đến ngay cả những động vật hiền lành ăn cỏ cũng trở nên điên cuồng.



“ Tranh” trong nháy mắt xuất hiện ở Si Vưu trước mặt là một thanh trường kiếm màu đen, trên đó điêu khắc chạm trổ các hoa văn, ở chuôi kiếm là đỏ như máu viên ngọc giống như con mắt một dạng, hai bên lại là hai tấm mặt người ở vị trí miệng lộ ra là đầu lưỡi phát ra đỏ hồng yêu dị, một đường đỏ như máu chạy từ con mắt chuôi kiếm chạy xuyên suốt đến lưỡi kiếm, tản mát ra một cổ khủng bố ma tính, bạo ngược khí tức.



“Phá” Si Vưu một nắm chặc ma kiếm, toát ra một cổ hưng phấn thần sắc, một cổ ngập trời ánh sáng màu đen hạ xuống, xé rách trời cao, ước chừng trăm trượng dài kiếm ảnh. Sau đó chém mạnh xuống Thục Sơn phía dưới, một đạo đáng sợ khe rãnh hiển lộ ra, tùng lâm đồi núi đều bị san thành bình địa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK