Đại Việt, Đế Thành Bách Việt, cổng thành Thanh Long.
“ Thật lớn” Thiên Minh mở to hai con mắt nhìn về phía trước to lớn cổng thành, tượng đá to lớn uy vũ thanh long, theo con thuyền di chuyển vào bên trong ánh mắt không ngừng quan sát khắp nơi.
“ Nơi này chính là Cổng Thanh Long, từ đây đi ngang qua Đại Thư Viện, thẳng đến Đế Cung, ồ Sân Vận Động” Nguyệt Nhi ánh mắt nhìn một trang giấy được kéo dài ra, trên đó là một tấm bản đồ phát họa cơ bản, là một tập sách ở bìa có ghi dòng chử “ Đế Thành nên biết”.
“ Tới rồi” Thiên Kỳ lên tiếng, xích sắc xà lao nhanh ra phía trước ngoặm lấy bờ kè có những bậc cầu thang làm bằng sắt, sau đó nhanh chóng kéo thu lại đem con thuyền đám bọn họ kéo nhanh đến bờ, thân ảnh nhanh chóng nhảy lên trên bờ.
“Wow” Thiên Minh, Thiên Lung, Thạch Lan kinh ngạc nhìn về phía xa trong tầm mắt họ thấy được vô số nhưng kiến trúc to lớn, những con đường thẳng tấp rộng lớn đầy người qua lại xe cộ tấp nập, nhưng cực kỳ trật tự tuân theo một quy luật.
“ Xe ngựa công cộng” Tuân Tử thân ảnh bước lên con đường ánh mắt nhìn về phía trước thấy mấy chục cổ xe ngựa chờ sẵn, đám người từ các thuyền khắp nơi lên đó rồi rời đi, thân ảnh cũng bước theo đám người Thiên Kỳ.
" So với tưởng tượng còn phồn hoa, hùng vĩ hơn" Diễm Phi cảm thán nói, thân ảnh đi theo Diễm Linh Cơ đám nử bước đi về một phương nơi đó đả có sẵn một chiếc xe ngựa lớn làm bằng hoàng kim chế tạo.
"Đó là?" Đại Tư Mệnh nghi hoặc nhìn về phía trước một khung xe ngựa cực lớn, có đến 8 bánh xe dài đến mười mấy mét, bên trong có sẵn mấy chục chiếc ghế có người ngồi sẵn trên đó, phía trước là 9 con ngựa. Một vài người bước lên cho đầy đủ sau đó trên tay vài đồng tiền tròn bỏ vào một cái thùng gổ, rồi tiến lên ngồi vào những chổ ghế trống, đến khi đầy đủ thì chiếc xe cũng khởi hành.
“ Đó là công cộng xe ngựa, dùng để vận chuyển lưu thông đến những tuyến đường cố định, người dân trả tiền sử dụng” Lộng Ngọc lên tiếng giải thích cho nàng nghe lấy.
Thời đại này xe ngựa cũng không phải cái gì người đều có thể có, không nói những cái khác, xe ngựa ở thời đại này thế nhưng là đại biểu cho một số lớn tài phú a.Xe ngựa biểu thị địa vị, chẳng hạn như thiên tử xe ngựa chín mã, chư hầu 7 mã, quan tướng 5 mã ..thông qua xe ngựa biểu thị một phần nào địa vị của người đó.
Nhưng mà ở Đại Việt thì căn bản không tồn tại vấn đề này, chính là tự do muốn kéo bao nhiêu kéo chỉ cần không gây tai nạn rối loạn giao thông là được rồi. Hơn nữa những cổ xe ngựa công cộng, người dân có thể hưởng thụ đải ngộ của người dân Trung Nguyên không có, tiền chi trả lại rất rẻ cơ bản người dân nào cũng có thể chi trả đi lại.
“ Nhìn kìa, bọn họ đi theo các làn đường trong đó” Thiên Lung bước lên cổ xe ngựa xa hoa, ánh mắt hứng thú nhìn về con đường rộng lớn được phân cách thành một hàng cây xanh rộng lớn, người hai bên lại di chuyển trái ngược nhau lại tuôn theo các làn đường nhất định.
“ Đó là các làn đường quy định, nếu đi sai làn đường không chỉ gây cản trở giao thông còn bị bắt phạt” Hàn Vĩ lên tiếng giải thích cho nàng, rồi nói tiếp “ ở trang 32 có giới thiệu sơ bộ luật giao thông đó”
Ba chiếc xe ngựa xa hoa nhanh chóng di chuyển trên làn đường dành riêng cho mình, đám người dân nhìn thấy nó cũng không quá để ý gì nhiều, dù sao bọn họ cũng thường xuyên thấy những chiếc xe ngựa xa hoa này, đây là những chiếc xe ngựa dành cho quan lại triều đình đây.
“ Xinh đẹp, sạch sẻ, ngăn nắp, phồn hoa, sức sống tràn trề” Hiểu Mộng thông qua khung cửa sổ mở ra quan sát cảnh vật xung quanh lên tiếng.
“ Nữ binh, cơ quan xe, bọn họ làm gì vậy?” Diễm Phi ngạc nhiên nói lên khi thấy ba bốn tóp nử nhân, mặc áo giáp nhẹ lưng đeo bội kiếm, một tay thổi còi chỉ về một chiếc xe ngựa chở đầy hàng hóa, theo đó chiếc xe ngựa này nhanh chóng tấp vào lề đường dừng lại, tên phu xe chật vật chạy xuống từ trong người lấy ra mấy tấm thẻ bài hình chử nhật gương mặt nhăn nhó khó coi khi nhìn một nử binh khác đem ra một tờ giấy trắng.
“ À” Triều Nữ Yêu thấy vậy nói “Chiếc xe ngựa kia hẳn là quá hạn đi, bánh xe rung lắc lại chở nhiều như vậy, mấy người kia là cảnh sát giao thông, phụ trách kiểm tra cũng phạt lấy những người vi phạm”
Diễm Phi, Đại Tư Mệnh, Đoan Mộc Dung, Tuyết Nữ tuy biết Đại Việt đối với nữ nhân thả ra rất nhiều quyền lợi, cũng bị ngạc nhiên lấy. Lại nhìn khắp nơi nử nhân có mặt khắp ở mọi nơi, từ là phu xe đến thương nhân, thậm chí ở tuyến đường phân cách hai làn đường còn thấy mấy phụ nữ trung niên đánh cờ vui vẻ.
“ Nữ nhân Đại Việt có đầy đủ quyền lợi, từ vào triều làm quan đi lính dạy học, thương nhân, miễn là đừng vi phạm pháp luật Đại Việt” Triều Nữ Yêu nhích lên nói “ kể cả kế thừa vương vị”
Thiên Lung nhìn về dòng người qua lại nhộn nhịp, các tuyến đường cắt nối tên những con đường lẫn bảng số, trên vải hè nhiều người đi bộ, nói “ Thật thần kỳ đất nước”
“ Đinh đong đinh đong đinh đong” Đột nhiên tiếng chuông ngân vang từ xa truyền lại ngân vang khắp cả tòa thành đến tay đám người Cao Nguyệt.
“ 11 giờ rồi sao, hèn gì ta thấy đói nhanh thế, từ giờ đến Đế Thành còn hai tiếng nửa, aiiii” Hàn Vĩ ủ rũ lên tiếng.
Nhìn đám người hiếu kỳ Thiên Kỳ nói “ cứ mỗi 7 giờ 11 giờ 13 h 17h là chuông đồng đặt trên tường thành ngân vang, báo hiệu giờ hành chính bắt đầu lẫn kết thúc”
“ Giờ hành chính” Cao Nguyệt tò mò hỏi, liền nghe Xích Vũ nói “ Thời gian Đại Việt quy đinh, một ngày chia 24 giờ, bảy ngày hợp thành một tuần thứ 2,3,4,5,6,7,CN. Giờ hành chính là giờ làm việc của quan lại triều đình chỉ có 8 tiếng từ 7h-11h, 13h-17h dân chúng căn cứ vào đó mà biết được giờ giấc hoạt động, tùy theo đó mà ứng biến”
Cách xa nơi này, Trung Nguyên chi địa chiến loạn đả nổi lên khắp nơi, đại Tần nguy cơ đả trong sớm tối. Khi mà Hạng Vũ triệu tấp Giang Đông người liên tục đại thắng công chiếm đất Tần khí thế như hồng không thể cản nổi. Về phần Điền Ngôn thì chậm rải hơn nhiều vẫn dẫm chân ở Đông Quận khống chế trên dưới nơi này, rồi từng bước đánh chiếm các quận lân cận.
Đối mặt với nguy cơ sớm tối này, Hàm Dương thành lại xảy ra biến động khi mà giả Triệu Cao thiết kế bức tử Hồ Hợi, trong triều đình những thế lực chống cự hắn đều đả bị diệt sạch sẻ lấy. Vốn muốn đăng cơ xưng đế nhưng hắn cũng biết mình hiện tại ngồi lên không được, liền từ trong đám hoàng thất sót lại của họ Doanh tìm được công tử Tử Anh con trai của Phù Tô đưa lên ngôi vua.
Lúc trước Hồ Hợi lên ngôi hắn đả hạ độc thủ hết những anh em của mình,Thủy Hoàng Đế thân sinh hoàng tử tám người công chúa chín người bị hắn độc thủ chết sạch. Mà Tử Anh trời sinh ốm yếu là con của Phù Tô lại còn sót lại. Hồ Hợi Triệu Cao thiết kế hại chết Phù Tô, cuối cùng đi một vòng lại trở về con trai hắn.
Cự Lộc nơi, Doanh trướng nước Sở, đêmtrăng không sao, đen kịt một màu.
“ Thiếu Vũ, ngươi thật muốn làm như vậy” Phạm Tăng nhìn trước mặt Thiếu Vũ lên tiếng dò hỏi, mà Phong Lâm Sơn Hỏa cùng Hạng Lương bên cạnh nhìn về cường tráng khí phách thiếu niên trong bộ Thất Thải Giao Long Giáp.
"Phạm sư phụ, Tần Quân không phục tùng ta quân quản giáo, tiếng oán than dậy đất, tâm không phục, đến Quan Trung không nghe, sự tất nguy, ngươi dạy ta muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết” Thiếu Vũ lên tiếng.
“Aiii” Phạm Tăng thở dài một hồi, cũng không nói gì, mà Anh Bố cũng thoát ly khỏi soái trướng đi, mất gần nửa tiếng đồng hồ thì hắn đến được một nơi rộng lớn.
“ Ta có chết cũng nguyền rủa các ngươi”
“ Hạng Vũ ngươi chết không an lành”
“ lảo tử ở địa ngục chờ các ngươi”
“A ta không muốn chết”
Đủ mọi âm thanh trong đêm tối vang lên ồn ào, có tiếng khóc oán hận lẫn sợ hãi . Mà nơi phát ra là một cái hố sâu rộng lớn bên dưới đả có hàng vạn người Tần quân bên dưới, phía trên là vô số quân Sở tay cầm nỏ tiển lẫn trường kích đem vô số những tên Tần quân có ý định bắt thang người leo lên bắn chết.
Mọi chuyện bắt đầu khi Hạng Vũ từ Giang Đông tụ tập được 40 vạn quân Sở, một đường đại thắng Tần quân. Tiến đến Cự Lộc thì giao chiến cùng với Chương Hàm 10 vạn quân và Vương Bí hai mươi vạn quân, trận chiến này lấy Hạng Vũ bá vương sức mạnh một đường xuyên thủng đại quân phá vở phòng tuyến đem Vương Bí trong đại quân giết lấy.
Cuối cùng Chương Hàm xuất lỉnh quân đội còn lại lui lại, đành bất lực nhìn hai mươi vạn quân Tần đầu hàng. Vốn ban đầu Hạng Vũ muốn đem đội quân này làm pháo hôi mở đường, nhưng vì số lượng quá lớn tốn lấy lương thảo, lẫn quân Sở ác cảm với quân Tần trả lại năm xưa quân Tần ngược đãi, dẫn đến hàng binh lo sợ bất đầu có ý đồ mưu phản, bất tuân mệnh lệnh.
“ Lấp” Anh Bố lạnh rên phát ra mệnh lệnh, ánh mắt nhìn về phía dưới hai mươi vạn quân hắn cũng bị rung động lấy.
“ Vù vù vù” Hàng vạn khối cát đá được bên trên quân Sở đẩy xuống, vùi lấp đám hàng quân bên dưới. Mặc cho bên dưới âm thanh phẩn nộ kêu gào lẫn sợ hãi vang lên, bọn họ không đình chỉ hành động của mình.
Trên một ngọn núi cao, có một đoạn người tụ tập ở nơi này lẫn vài hình thù to lớn cơ quan thú tụ tập ở đây.
“ Đây là Phi công mà Mặc Gia vẫn luôn theo đuổi ư” Ban lảo đầu nhìn về phía dưới cảnh tàn nhẫn này, lòng hắn bị động dung lấy.
“ Ban lảo đầu, Thiếu Vũ đả không còn là tiểu tử mà chúng ta biết” Đạo Chích lên tiếng “ đi thôi đây là Cự Tử mệnh lệnh, chúng ta cũng nên đến xem thần bí Đại Việt”
“ Ukm” Từ Phu Tử gật đầu, thân ảnh leo lên cơ quan Chu Tước cùng với Đại Thiết Chùy, rồi một tay kéo lấy Ban lảo đầu leo lên.
Trong soái trướng Thiếu Vũ bước ra nhìn lên bầu trời thấy được thân ảnh Chu Tước phát ra thanh âm, sau đó hòa vào trời cao bay đi, cùng với tiếng hổ gầm Bạch Hổ thân ảnh cũng rời đi, tay hắn nắm chặt lấy Phá Trận Bá Vương Thương sau đó dời mắt đi, Mặc Gia Cơ Quan Thú hắn nhìn thấy mà thèm lấy, có thể đả bại đại quân Vương Bí và Chương Hàm cũng là nhờ vào nó, khi mà Công Thâu Gia đả rời đi đại Tần.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK