Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 823:

 

Ngày mai là ngày Lâm Ngữ Lam kế thừa vị trí gia chủ của nhà họ Tô, đối với Lâm Ngữ Lam mà nói, đây tuyệt đối là chuyện lớn.

 

Máy bay bay lên cao mang theo khói trắng rời khỏi đảo.

 

Ánh Sáng.

 

Lần này Trương Thác không cần quá cảnh luân chuyển ở đâu nữa, chỉ cần bay thẳng về Tước Thành là được.

 

Bạch Trình đeo kính mát, trong miệng ngậm xì gà, nhàn nhã ngồi tại vị trí điều khiển.

 

“Lão đại, anh biết bây giờ bên ngoài nói anh thế nào không?”

 

“Tôi quản được bọn họ nói gì sao” Trương Thác bĩu môi, “Tôi cũng không tin bọn họ dám nói năng quá phận.”

 

“Ha ha” Bạch Trình cười lớn, “Chuyện anh vì vợ mà tình nguyện hi sinh cả một hòn đảo đã sớm truyền khắp nơi, nhưng đúng là không ai dám ý kiến gì, dù sao sức mạnh ngày đó của anh quá kinh người.”

 

“Kinh người sao?” Trương Thác tự giêu, cảnh người thần bí áo đen ngày đó chỉ trong nháy mắt đã khiến anh không thể chống cự vẫn còn rõ rành rành trước mắt anh, từ khi tỉnh lại, Trương Thác vẫn luôn suy nghĩ người đó là ai, chẳng lẽ là những người mà hội trưởng Vương hội đã từng nhắc đến.

 

Bây giờ đã không cho là mình mạnh nữa, thậm chí cái danh hiệu người mạnh nhất thế kia cũng khiến Trương Thác cảm thấy nực cười, thế giới này quá rộng lớn, người giỏi ắt có người giỏi hơn, quá nhiều kỳ nhân dị sĩ mà anh vẫn chưa gặp phải.

 

Trương Thác cúi đầu, xuyên qua cửa sổ nhìn xuống bên dưới là màu xanh của biển cả kéo dài vô tận, khắp nơi đều thần bí khó dò.

 

Những phát hiện của con người với thế giới này chỉ là một cọng lông nhỏ nhặt, biển khơi u ám, bầu trời rộng lớn, còn có những nơi gọi là tử địa, con người không thể biết rõ rốt cuộc nơi đó có những điều gì.

 

Đột nhiên một trận sóng lớn xuất hiện bên dưới, Trương Thác chợt thấy rõ nơi giữa cơn sóng là một chiếc thuyền gỗ đang lướt yên ổn, dù đợt sóng có mạnh đến đâu cũng không ảnh hưởng đến con thuyền.

 

Trên thuyền có một người đang đứng, người nọ chắp tay ngước nhìn bầu trời.

 

Khi Trương Thác nhìn thấy người nọ, suy nghĩ đầu tiên chính là người này đang nhìn mình.

 

“Hạ xui gˆ Trương Thác đột nhiên mở miệng.

 

“Hả?” Bạch Trình phản ứng không kịp, không hiểu tại sao Trương Thác yêu cầu như vậy.

 

“Hạ xuống” Trương Thác nói lần nữa.

 

Bạch Trình cũng không hỏi nhiều, điều khiển trực thăng hạ thấp xuống, khi chỉ còn cách mặt biển chừng hai mươi mét, Trương Thác mở cửa trực thăng ra, trực tiếp nhảy thẳng xuống, đáp chính xác vào ngay thuyền gõ.

 

Lúc rơi xuống, Trương Thác vận khí xuống chân nhằm khống chế đủ lực khi hạ xuống, tránh gây chấn động mà tạo ra ảnh hưởng với con thuyền.

 

Thuyền gỗ trong con sóng lớn ổn định phiêu bạt, tạo cho người khác một cảm giác ổn định quỷ dị.

 

Trương Thác cùng người trên thuyền đứng ở hai đầu thuyền, lẳng lặng nhìn nhau.

 

Trương Thác nhìn đối phương mặc áo gai, đầu đội nón lá.

 

“Quân Vương Địa Ngục, cậu tới rồi” Thanh âm của đối phương vô cùng bình thản, không pha chút cảm xúc nào.

 

Nón lá che kín gò má của người này khiến Trương Thác không phán đoán được người này già hay trẻ, thanh âm lạnh lùng vì người nọ vốn không mở miệng nói chuyện mà dùng tiếng bụng.

 

“Ông đang đợi tôi?” Khóe miệng Trương Thác nhếch lên một nụ cười.

 

Hình như từ sau khi tiếp xúc với khí vật này, anh thường gặp phải những người cổ quái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK