Chương 807:
Mặc dù Lâm Ngữ Lam chưa tiếp xúc nhiều với những người ở thế giới ngầm, nhưng về mặt đối xử với những người khác thì cô lại rất giỏi. Bản thân cô cũng hiểu rõ, một khi Trương Thác đồng ý với điều kiện của cô gái kia thì uy vọng của anh đối với những người ở thế giới ngầm sẽ còn cao hơn nữa”
“Thưa ngài Satan, từ trước đến giờ, chúng tôi vẫn luôn trung thành và tận tâm hết sức với đảo Ánh Sáng, chúng tôi đã tham gia vô số cuộc chiến lớn nhỏ, người thân của tôi, con cái của tôi đã vì đảo Ánh Sáng mà dâng lên hết thảy rồi”
“Thưa ngài Satan, năm nào chúng tôi cũng cống hiến mấy chục nghìn tỷ cho đảo Ánh Sáng này, rồi tuyên truyền sự mạnh mẽ của đảo Ánh Sáng cho người bên ngoài biết. Nếu hôm nay tôi chết không rõ ràng trên dảo thì chắc chắn là tôi sẽ không thể nhắm nổi mắt đâu ạ”
“Nếu cả hòn đảo này chìm xuống đáy biển thì sẽ chẳng có ai có cơ hội để bỏ trốn đâu ạ, mong ngài Satan hãy cân nhắc cho kỹ”
Có rất nhiều người ở các thế lực khác nhau không nhịn được mà lên tiếng, dùng tính mạng của một người để đổi lấy tính mạng của tất cả mọi người trên đảo, đây không phải là một câu hỏi mang tính lựa chọn. Nếu là một người sáng suốt thì ắt hẳn anh cũng biết phải chọn điều gì rồi. Bây giờ nếu hòn đảo bị chìm xuống thì chẳng ai có thể sống nổi.
Nếu như câu hỏi này đề cập đến người khác thì chắc chắn là những người thuộc các thế lực ngầm này sẽ không nói nhiều mà lập tức xông lên, tự ra tay giết chết người đó. Nhưng đây lại chính là người phụ nữ của Satan, dù câu hỏi này không mang tính lựa chọn thì họ vẫn phải cẩn thận lên tiếng khuyên bảo anh.
Chẳng ai muốn chết cả.
Lâm Ngữ Lam nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của những người này.
Vẻ mặt Lâm Ngữ Lam không hề thay đổi gì nhiều, cô nhìn về phía Tăng Thiên Á, đồng thời, Tăng Thiên Á cũng nhìn về phía Lâm Ngữ Lam. Khoảnh khắc ánh mắt của hai cô gái giao nhau, cả hai đều thấy được sự ngạo nghẽ trong mắt của đối phương.
Tăng Thiên Á có sự kiêu ngạo của riêng mình, mà Lâm Ngữ Lam cũng có sự kiêu ngạo của riêng cô.
“Cô chủ” Tô My đưa tay ra kéo kéo váy Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam lắc đầu, cô hiểu rất rõ tình hình lúc này, dù có là cô, thì nếu đứng ở vị trí của Trương Thác thì cô cũng sẽ không do dự mà đưa ra lựa chọn. Bây giờ Trương Thác đứng suy nghĩ lâu như vậy, cũng khiến Lâm Ngữ Lam thấy đủ rồi.
Lâm Ngữ Lam không trách lựa chọn của Trương Thác, nếu như không vì cô thì anh cũng sẽ không bị dồn vào tình thế này, phải biết rằng, anh chính là Satan đó.
Lâm Ngữ Lam quay sang nhìn Tô My, bên hông anh ta có đeo một thanh kiếm dài.
Cô bất ngờ đưa tay ra, năm lấy chuôi kiếm bên hông Tô My, rồi dùng sức rút nó ra.
“Cô chủ!” Tô My hô lớn, anh ta nắm chặt lấy cổ tay ngọc ngà của Lâm Ngữ Lam, rồi lắc đầu với cô.
Những người xung quanh thấy hành động đó của Lâm Ngữ Lam thì vui mừng ra mặt.
Họ cũng để ý thấy, sau khi Tăng Thiên Á đưa ra sự lựa chọn thì Satan không hề quay ra nhìn vợ mình lấy một lần, họ mặc định rằng đó là biểu hiện của việc anh đang muốn vứt bỏ người vợ này rồi.
“Tô My, thả tay ra đi” Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác, cô thật sự rất rất hiểu suy nghĩ của Trương Thác, có một số việc, vì anh là một vị vua nên không thể làm được, vậy thì để cho người phụ nữ của anh – cô chủ động làm thay vậy.
“Roẹt!” Một tiếng vang nhỏ vang lên.
Thanh kiếm bên hông Tô My bị Lâm Ngữ Lam rút ra.
Lâm Ngữ Lam dùng sức, nắm chặt lấy chuôi kiếm, chĩa mũi kiếm về phía mình rồi đâm xuống.
Khoảnh khắc ấy, có rất nhiều người đã không nhịn được mà lộ rõ vẻ tươi cười ra mặt, chỉ cần cô gái này chết thì coi như mình cũng được cứu rồi.
Nhưng đúng lúc này, một chiếc áo bào màu trắng lướt nhanh như chớp, rồi xuất hiện trước mặt Lâm Ngữ Lam, giữ chặt lấy tay Lâm Ngữ Lam, khiến thanh kiếm kia dừng lại cách bụng của cô khoảng năm cen-ti-mét, không thể tiến thêm được chút nào nữa.