Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 615:

 

Khi nói hai từ rút vốn này ra thì không thể thu lại được đâu, nếu như người ta thật sự tức giận rời đi thì số tiền của Tập đoàn Nhất Lâm sẽ mất trăng.

 

“Anh Vu?” Người đàn ông trẻ tuổi phất tay trước mắt Vu Đức Vũ.

 

Bây giờ Vu Đức Vũ thật sự có một loại xúc động, muốn lên trên đàm phán với Trương Thác một lần, nói cho anh ta biết, việc kinh doanh không phải làm như vậy.

 

“Anh Vu, sao vậy?” Người đàn ông trẻ tuổi lại hỏi.

 

Vu Đức Vũ thở ra một hơi, xin lỗi nói: “Rất xin lỗi, quyết đỉnh cuối cùng của chúng tôi là, rút vốn”

 

Khi nói ra hai từ rút vốn, Vu Đức Vũ cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực vậy.

 

Người đàn ông trẻ tuổi nghe thấy hai từ này, sắc mặt thay đổi: “Rút vốn? Anh Vu, các người nghiêm túc sao?”

 

“Đúng, nghiêm túc”

 

Vu Đức Vũ gật đầu: “Đây là quyết định của lãnh đạo. Xin lỗi hai người”

 

Vu Đức Vũ nói xong quay người đi về phía Tập đoàn Nhất Lâm. Vốn dĩ anh ta đi cùng hai người này đến đây, khi trở về sẽ cùng về. Nhưng bây giờ quyết định rút vốn, anh ta cũng không cần phải quay lại nữa.

 

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn bóng lưng Vu Đức Vũ rời đi, trong lòng đặc biệt hoảng loạn, Tập đoàn Nhất Lâm vậy mà thật sự rút vốn.

 

Dự án lần này, mặc dù Tập đoàn Nhất Lâm đầu tư ba nghìn tỷ, quyết định rút vốn sẽ mất trắng ba nghìn tỷ, nhưng bọn họ cũng đầu tư không ít, tận một nghìn năm trăm tỷ.

 

Bọn họ không giống loại tập đoàn lớn như Tập đoàn Nhất Lâm, một nghìn năm trăm tỷ là toàn bộ gia sản của bọn họ.

 

Nếu như Tập đoàn Nhất Lâm thật sự rút vốn, đối với Tập đoàn Nhất Lâm mà nói là tổn thất một số tiền lớn, nhưng đối với bọn họ mà nói, chính là phá sản.

 

Người đàn ông lớn tuổi ngồi trong xe cũng nghe thấy lời Vu Đức Vũ nói, thấy Vu Đức Vũ đi xa, ông ta vội vàng nói với con trai mình: “Còn đợi cái gì nữa, mau đuổi theo đi, không thể để rút vốn được”

 

Người đàn ông trẻ tuổi được nhắc nhở một câu mới hoàn hồn, vội vàng đuổi theo Vu Đức Vũ.

 

“Anh Vu, anh Vu, xin dừng bước” Người đàn ông trẻ tuổi bước nhanh về phía Vu Đức Vũ.

 

Vu Đức Vũ nghe thấy âm thanh liền dừng bước, mặt đầy nghi hoặc quay đầu lại.

 

Người đàn ông trẻ tuổi bày ra vẻ mặt tươi cười: “Anh Vu, anh xem anh kìa, đi nhanh như vậy. Chúng ta là bàn chuyện hợp tác, có vấn đề gì cũng có thể bàn bạc lại, không cần phải rút vốn chứ?”

 

Vốn dĩ Vu Đức Vũ nghĩ răng đối phương sẽ tức giận, nói mấy câu nặng lời, nhưng không ngờ đối phương lại có thái độ như thế này, xem bộ dáng gấp gáp này, trong chốc lát Vu Đức Vũ liền phản ứng lại. Đối phương hoàn toàn không muốn Nhất Lâm rút vốn đầu tư.

 

“Tổng giám đốc Vương, phân chia lợi nhuận mà các anh nói cấp trên của chúng tôi không chấp nhận, chỉ có thể lựa chọn rút vốn” Vu Đức Vũ nói với người đàn ông trẻ tuổi.

 

Người đàn ông trẻ tuổi được gọi là tổng giám đốc Vương cười cười: “Anh Vu, anh xem phân chia lợi nhuận như thế nào chúng ta thương lượng là được, nếu như quý công ty không chấp nhận, vậy chúng ta không bàn việc này nữa, vẫn ấn theo ban đầu mà làm, như thế nào?”

 

Vu Đức Vũ nghe tổng giám đốc Vương nói một tràng như vậy, trong lòng rất vui mừng, nhưng bên ngoài vẫn biểu hiện rất bình tĩnh: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ đi nói lại với lãnh đạo của chúng tôi”

 

“Được, làm phiền anh Vu rồi”

 

Vu Đức Vũ xoay người đi vào tòa cao ốc Nhất Lâm, nhìn thoáng qua thang máy, ánh mắt lại không tự chủ hướng lên trên, trong lòng nghĩ, thật sự là mèo mù vớ phải cá rán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK