Chương 560:
Người phụ nữ trẻ tuổi bị ném xuống đất, hai tay ôm bụng, gương mặt vặn vẹo, cất tiếng rên rỉ thống khổ, trên người đã có những nơi bị miểng thủy tinh cứa rách.
Trương Thác chẳng buồn nhìn người phụ nữ trẻ tuổi này một lần, đi về phía Hạ Tấn Dương. Hạ Tấn Dương đều thấy rõ cảnh Trương Thác đánh người phụ nữ trẻ tuổi kia, thấy tên hung ác này tiến về phía mình, Hạ Tấn Dương rụt vào trong góc: “Mày… Mày muốn làm gì?!
“Cậu chính là Hạ Tấn Dương?” Trương Thác cười lạnh.
Hạ Tấn Dương nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh nói: “Nếu mày đã biết thân phận của tao thì cũng nên biết đụng vào tao sẽ có hậu quả như thế nào!
“Vậy à?” Trương Thác nhướng mày: “Lúc nãy tôi ở bên ngoài, nghe thấy cái miệng của cậu lợi hại quá nhỉ!
Hạ Tấn Dương hụt hơi, cố gắng bình tĩnh nói: “Sao? Miệng là của tao, tao nói gì thì liên quan gì tới mày?
“Đương nhiên là liên quan tới tôi!” Trương Thác đạp lên ngực Hạ Tấn Dương, đè anh ta ở nơi đó không thể nhúc nhích, tay còn lại cầm dao gọt hoa quả trên bàn. Lưỡi dao sắc bén cách miệng Hạ Tấn Dương chỉ chưa đầy 1 cm, Hạ Tấn Dương run lẩy bẩy, cảm thấy lưỡi dao này có thể cứa lên mặt mình bất cứ lúc nào.
“Cậu nói xem” Trương Thác lắc lư dao gọt hoa quả trước miệng Hạ Tấn Dương: “Tôi nên cắt miệng cậu trước hay cắt lưỡi cậu trước đây nhỉ? Giọng nói của cậu thật sự rất khó nghe!
“Tôi… tôi…” Hạ Tấn Dương hoảng sợ vì khí lạnh tỏa ra từ Trương Thác, nói chuyện cũng lắp ôi chính là… con trai của Hạ Đường, nếu anh đụng vào tôi thì cũng sẽ không có kết cục gì tốt đâu!
“Ha” Trương Thác cười khẽ, đột nhiên năm chặt chuôi dao đâm mạnh vào hõm vai Hạ Tấn Dương.
“Phập” một tiếng, mũi dao ghim vào cơ thể người. Hạ Tấn Dương cất tiếng kêu thê lương thảm thiết. Đám đội trưởng Tôn đứng ở cửa phòng riêng không tự chủ được nuốt nước miếng, ông anh này quá hung ác, quả thực là không kiêng nể gì. Nữ đội viên lúc trước cũng bị người phụ nữ trẻ tuổi mắng vội kéo †ay Hàn Ôn Nhu: “Hàn Ôn Nhu, vừa rồi anh ấy bảo cậu là bạn gái của anh ấy, đó là bạn trai cậu hả?!
Bạn trai ư? Hàn Ôn Nhu suy nghĩ rồi đáp: “Coi như là thế?
Trương Thác đâm dao vào hõm vai của Hạ Tấn Dương, cũng không rút ra. Hạ Tấn Dương liên tục la hét như heo bị chọc tiết.
“Cậu còn kêu nữa thì tôi sẽ cắt lưỡi cậu” Trương Thác lạnh lùng nói.
Nghe vậy, tiếng kêu thảm thiết của Hạ Tấn Dương ngưng bặt. Anh ta tràn ngập sợ hãi nhìn Trương Thác: “Đại… Đại ca, xin… xin lỗi!
Hạ Tấn Dương thật sự sợ hãi. Vừa rồi anh ta còn cho rằng người này sẽ vì thân phận của mình mà không dám làm gì mình, nhưng bây giờ anh ta mới phát hiện mình sai rồi, sai quá sai, một nhát dao của đối phương đã nói rõ ràng là anh không hề để ý tới thân phận của mình.
Ngoài phòng riêng, ông chủ quán karaoke đang nôn nóng chờ trước cửa. Một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng cất bước đi vào quán karaoke, vừa bước vào thì lớn tiếng chất vấn ông chủ: “Đã xảy ra chuyện gì? Cậu Hạ đâu?!
Ông chủ quán karaoke thấy người đàn ông trung niên này xuất hiện thì thở phào nhẹ nhõm: “Ông Bình, cậu Hạ đang ở phòng riêng 888, cậu… cậu ấy…” Ông ta ngập ngừng.
“Nói “Cậu Hạ… bị người ta đánh…
“Cái gì?” Sắc mặt ông Bình thay đổi. Hạ Tấn Dương là ai?
Con trai độc nhất của Hạ Đường, vậy mà lại bị đánh ở địa bàn của mình, nếu bị bí thư biết chuyện này thì chắc chắn sẽ trách tội mình! Chung quy bí thư với Hạ Đường, bố của Hạ Tấn Dương là bạn thân nhiều năm.
“Kẻ đánh người đâu?” Ông Bình lập tức hỏi. Ông chủ quán karaoke chỉ về phía phòng riêng: “Còn đang ở trong phòng riêng!
“Đi, qua đó xem thử kẻ nào to gan đến thế!” Ông Bình nổi giận đi về phía phòng riêng.
Ông Bình trừng ông chủ quán.
Trong phòng riêng, Hạ Tấn Dương run lẩy bẩy, nhìn Trương Thác bằng ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Đám đội trưởng Tôn muốn tiến lên ngăn cản Trương Thác, nhưng không biết nên nói cái gì. Hạ Tấn Dương đùa giỡn bạn gái người ta, người ta ra tay cho Hạ Tấn Dương một bài học, thân là đàn ông, nếu bạn gái của mình bị người khác đùa giỡn thì chắc hẳn mình cũng sẽ nổi giận đánh người.