Chương 1780:
Cuộc truy đuổi trong rừng rậm rơi vào tĩnh lặng sau khi mười tám mũi tên này được phóng ra.
Tám người của đội Sát Đao ẩn nấp kín kế không lộ một cọng tóc, Trương Thác cũng trốn đi.
Đột nhiên, một bóng người nhoáng lên một cái, Trương Thác lập tức giương cung lên và bắn ra một mũi tên, nhưng thứ anh bắn trúng chỉ là một chiếc áo khoác mà thôi.
“Được đó”
Trương Thác giơ ngón tay cái lên, sau đó lớn tiếng nói: “Mấy bạn trẻ ơi, tuy mấy người phản ứng hơi chậm nhưng cũng ok phết đấy. Tôi mệt rồi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi chơi tiếp nhé!”
Nói xong, Trương Thác lập tức trốn vào rừng rậm. Anh vừa mới rời khỏi thì lập tức có hai thành viên của đội Sát Đao mò tới vị trí anh vừa mới đứng.
“Chạy rồi!”
“Người này có ý thức phản trinh sát rất mạnh, hầu như mỗi lần bắn tên anh ta đều đổi một vị trí khác nhau”
Sau một tiếng đồng hồ anh đuổi tôi chạy, tám thành viên của đội Sát Đao đều đã sức cùng lực kiệt, bọn họ chọn một góc chết để nghỉ ngơi và điều chỉnh.
Hàn Như Ôn nhỏ giọng nói: “Thân phận của người này rất bí ẩn, mà qua sự quan sát của tôi thì anh ta có vẻ rất điêu luyện, chúng ta không thể tiếp tục bị động như vậy được, hoàn cảnh trong rừng rậm thế này không thích hợp với chúng ta. Bây giờ, anh ta đã không còn vũ khí tầm xa nữa, những nơi rộng rãi sẽ phù hợp với chúng ta hơn. Tìm một điểm sáng, phân biệt phương hướng, sau đó chúng ta đi tới chỗ nào quang đãng chút”
“Đã rõi”
Tám người đội Sát Đao chia nhau nghỉ ngơi, sau một tiếng, mỗi người đều điều chỉnh tốt trạng thái của mình rồi bắt đầu hướng về phía trước.
Mới đi được mấy bước, sắc mặt của Hàn Như Ôn đã thay đổi, cô nói: “Cẩn thận, người kia lại tới đấy!”
Trên một vách đá ở vườn núi, Đường Dực và một cô gái tóc ngăn đứng sát vào nhau, trước mắt bọn họ vẫn là màn sương mù dày đặc.
“Chúng ta đã ở đây bao lâu rồi?” Cô gái đứng sau lưng Đường Dực, có vẻ hơi suy yếu.
“Tính đến hôm nay đã là ngày thứ mười hai rồi. Mấy ngày trước, thỉnh thoảng còn thấy có người xuất hiện, hai ngày nay hầu như không thấy ai cả. Xem ra, tất cả mọi người đều đi vào.
phía sâu trong đảo rồi, chúng ta cũng phải tăng tốc lên thôi, thức ăn đã hết rồi, cứ tiếp tục thế này cô sẽ không chịu nổi mất” Đường Dực xoay người lại nhìn cô gái tóc ngắn, trên mặt lộ rõ vẻ đau lòng.
Cô gái tóc ngắn lắc đầu, nói: “Anh không cần dẫn em theo làm gì, dựa vào thực lực của anh hoàn toàn có thể hoành hành ngang dọc trên hòn đảo này, dẫn em theo chỉ tăng thêm gánh nặng cho anh thị “Đương nhiên là tôi phải dẫn cô theo rồi”
Đường Dực hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Trong cuộc huấn luyện này, cô chỉ cần trốn sau lưng tôi là được rồi”
“Vâng”
Cô gái gật nhẹ đầu, sau đó bước lên một bước, cô ta nâng hai cánh tay lên ôm lấy eo của Đường Dực, khuôn mặt xinh đẹp dán lên lưng cậu ta và nói: “Anh ơi, cảm ơn anh. Nếu như không có anh thì có lẽ em đã chết từ hơn mười ngày trước rồi”
Cơ thể Đường Dực run lên một cái, cậu ta hít sâu một hơi, cũng để mặc cho cô gái ôm lấy mình, dịu dàng nói: “Yên tâm đi, có tôi ở đây, cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Trên vùng đồng bằng rộng lớn, Tổ Lâm tự tay rút một lưỡi đao đẫm máu tươi ra. Nằm dưới đất là một người đeo mặt nạ quỷ, hiện tại đã trở thành một xác chết.
“Đây là tên thứ mười hai.”
Tổ Lâm hờ hững thu hồi lưỡi đao, ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh nắng bỏng rát chiếu xuống khiến người ta cảm thấy cực kỳ oi bức.
“Anh yên tâm đi”
Châu Ninh đứng ở một bên, nói: “Lần này, người của đảo Quang Minh không có ai sống sót được cả. Đợi sau khi hoàn thành cuộc huấn luyện này, mấy tên ở bên ngoài ấy, anh muốn giết lúc nào thì giết lúc đó”
“Tạm thời cứ tha cho mấy kẻ ở bên ngoài kia đi đã, tôi vẫn còn cần đến cái bàn đạp mang tên đảo Quang Minh này”
Tổ Lâm phủi tay, nói tiếp: “Đợi đến lúc nào không cần thiết nữa, những kẻ kia ai cũng đừng mong sống sót!”
“Cứ theo lời anh nói đi.”
Châu Ninh tùy tiện nhún vai: “Dù sao thì chỉ cần anh hoàn thành chuyện tôi nói với anh thì anh muốn gì cũng được”
Tổ Lâm nhìn Châu Ninh, ánh mắt lên vẻ cực kỳ tham lam, cậu ta nói: “Nếu như tôi bảo là tôi muốn cô thì sao?”
“Hi hi”