Tô Du Khanh nói với Trương Thác, dạo này Lâm Ngữ Lam đang ở ngôi nhà cổ của nhà họ Tô, ở đấy không có sóng điện thoại.
Trương Thác tắt điện thoại, đang định gọi điện về nhà, chợt nghe thấy phía sau mình vang lên một trận còi xe ing ỏi.
Trương Thác quay lại nhìn, chỉ thấy một chiếc BMW ngay sau xe anh, xuyên qua kính xe, Trương Thác nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp trong đấy.
“Ôi, anh Trương vừa mới xuống máy bay sao?” Tân Như lái xe dừng ở bên cạnh Trương Thác.
Trương Thác chiếc vali to ở ghế sau BMW, nghỉ ngờ nói: “Cô cũng vừa mới xuống máy bay sao?”
“Đúng vậy, mới từ tỉnh Vân Điền về liền gặp anh. Lên xe đi, đừng gọi xe” Tân Như nói.
Trương Thác đương nhiên sẽ không khách khí với cô ấy, mở cửa phía ghế phụ ra, ngồi vào.
Trương Thác ngồi trên xe hỏi: “Đàm phán ở tỉnh Vân Điền thế nào rồi?”
“Rất ổn”
Trên mặt Tân Như lộ rõ biểu cảm vui vẻ, hiển nhiên chuyến đi lần này rất thuận lợi: “Nhưng Trương Thác, anh và tên Thạch Vương kia có phải có thù oán gì không? Mỗi lần tôi gặp anh ta, anh ta luôn nhìn tôi hỏi anh có nhà không. Có phải anh trộm cướp gì của anh ta không vậy?”
Trương Thác nghĩ lại, trước kia chính anh đã giấu của Thạch Vương một viên đá, lục tung tất cả cũng không tìm ra, làm cho Thạch Vương bồi thường mấy tỷ, so với việc trộm cướp thì cũng không khác nhau lắm.
Trương Thác cười hai tiếng, nói: “Cô quyết định nhập hàng của anh ta sao?”
Tân Như gật đầu, nói: “Hợp đồng đã ký, anh ta lấy giá mỗi cân tám triệu, phí vận chuyển thấp nhất, mỗi tháng lấy bao nhiêu đá, phụ thuộc vào tâm trạng của tôi. Anh thấy sao, đây chẳng phải cú hời lớn sao?”
“Anh ta là bạn cũ của tôi. Trương Thác xoa đầu.
Trương Thác và Tân Như trở lại nội thành, anh từ chối đề nghị ăn khuya cùng Tân Như. Hiện tại, đầu tiên anh chỉ muốn về nhà, mấy ngày nay không về nhà, anh có chút lo lắng cho mấy cây hoa cây cỏ ở ban công, không biết như nào rồi.
Tân Như nói với Trương Thác cửa hàng đá của cô ấy chính thức mở cửa buôn bán sau hai ngày nữa, hy vọng Trương Thác có thể đến cắt băng khai trương.
“Đến lúc đó xem thế nào” Trương Thác xua tay đi vào tiểu khu.
Vê đến nhà, Trương Thác liền có cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái, rót nước vào cốc, tự tay anh pha cho bản thân một chén trà.
Trương Thác nằm dài trên sofa, thở dài.
“Ừm, ở nhà vẫn là thoải mái nhất.”
Sáng sớm hôm sau, sau khi rời khỏi giường, Trương Thác đã chạy tới siêu thị bao lớn bao nhỏ mua một đống đồ đi đến viện mồ côi. Lần đến viện mồ côi Khai Xuân gần đây nhất của anh cũng đã cách đây một thời gian rất lâu rồi, Trương Thác thực sự muốn gặp mấy đứa nhỏ.
Vừa trông thấy Trương Thác, bọn nhỏ vô cùng vui mừng, phấn đích xông tới.
Viện trưởng đầu bạc trắng, cười ha ha đứng ở cửa cô nhi viện, có chút trách Trương Thác: “Đứa nhỏ này, lại mua nhiều đồ như vậy làm gì?”
Trương Thác mỉm cười, xoa đầu đứa bé đứng trước mặt anh, nói: “Do bọn nhỏ thích, con cũng có khả năng nên liền mua ít đồ cho chúng”
“Cậu và cô nhóc Tân Như kia rất giống nhau, đều là những đứa trẻ tốt, có lòng nhiệt tình” Viện trưởng Thôi nhìn Trương Thác nói.
Trương Thác ở viện mồ côi hết buổi sáng, giữa trưa anh trở về tập đoàn Nhất Lâm.
Tuy mấy ngày nay Lâm Ngữ Lam không ở đây nhưng tập đoàn Nhất Lâm vẫn hoạt động rất có quy củ.
Thư ký Lý Thanh xắp xếp mọi thứ rất chu toàn, mỗi bộ phận trong tập đoàn, đều hoạt động như bình thường.
Lúc Trương Thác đi vào tập đoàn Nhất Lâm nhìn thấy mấy người ở bộ phận kinh doanh đang bước ra từ cửa.