Mục lục
Chàng Rể Quân Vương - Trương Thác - Lâm Ngữ Lam Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 553:

 

“Bẩm gia chủ, mặc dù Chúc Trung tôi đây vô địch trong thế hệ trẻ, nhưng so với ngài thì vẫn chênh lệch quá xa, tôi tự biết mình không thể chịu được ba chiêu” Chúc Trung ôm quyền, cũng không vì lời nói của Chúc Nguyên Cửu mà bị ảnh hưởng.

 

Chúc Nguyên Cửu nhìn Chúc Trăn. Ông biết nếu muốn khiến Chúc Trung thu liễm sự kiêu ngạo của mình thì phải để cho người cùng thế hệ đánh bại cậu ta, bại một cách triệt để thì mới được. Người của thế hệ trước sẽ không khiến Chúc Trung cảm thấy thất bại. Nhưng ở nhà họ Chúc đã không còn ai có thể tranh đấu với Chúc Trăn. Chúc Nguyên Cửu im lặng mấy giây, sau đó đưa mắt nhìn Trương Thác, vẻ mặt thỉnh cầu.

 

Trương Thác khẽ lắc đầu, nhỏ giọng nói với Chúc Nguyên Cửu: “Ông già, ông hơi nuông chiều vãn bối này đấy. Tính cách như cậu ta thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chèn ép thôi.!

 

Chúc Nguyên Cửu thở dài: “Vất vả lắm nhà họ Chúc mới xuất hiện một nhân tài như vậy, sao tôi nhãn tâm thấy cậu ta cứ thế mà đi ra ngoài? Ở nhà bị chèn ép thì chỉ mất mặt chút thôi, bế môn tư quá một hồi là được. Nhưng thật sự ra ngoài mà bị chèn ép thì rất có khả năng sẽ mất mạng!

 

Chúc Nguyên Cửu thừa biết sự tàn khốc của thế giới ngầm.

 

Trương Thác lắc đầu: “Được rồi, tôi sế giúp ông một lần.

 

“Cảm ơn ngài” Chúc Nguyên Cửu ôm quyền với Trương Thác, dùng nghi thức của giang hồ.

 

Trương Thác gật đầu, đứng dậy bước xuống khán đài, chậm rãi bước lên sân luyện võ, hỏi Chúc Trăn: “Cậu cho rằng cậu là vô địch trong thế hệ trẻ đúng không?!

 

“Đương nhiên” Chúc Trung chắp tay sau lưng. Đối mặt với Chúc Nguyên Cửu thì Chúc Trung cung kính, nhưng đối mặt với người cùng thế hệ, trên mặt cậu ta tràn đầy ngạo nghễ.

 

Trương Thác cười nói: “Trong vòng hai năm, cậu đã thách đấu 564 lần, thua một lần. Trùng hợp là năm đó tôi cũng từng thách đầu vô số lần, trong lòng hai năm tổng cộng chiến 1219 lần, không một lần bại trận!

 

Trương Thác nói xong, đừng nói là Chúc Trăn, ngay cả đám đệ tử nhà họ Chúc bên dưới cũng không ai tin tưởng. Hai năm mới bao nhiêu ngày? Cho dù một ngày anh thách đấu một người thì cũng đạt tới con số 1219 lần! Hiển nhiên đây là số liệu ảo.

 

Chúc Trung cười nói: “Nói mạnh miệng thì ai chẳng biết!!

 

Trong hai năm qua, Chúc Trung thách đấu 564 lần, cho nên cậu ta biết rõ nỗi chua xót trong đó, có thể nói trong suốt hai năm đó, cậu ta chưa từng được nghỉ ngơi yên ổn một lần, hầu như ngày nào cũng chiến đấu với người khác. Vết thương lần trước còn chưa lành thì đã bắt đầu trận tỷ thí kế tiếp, cứ như vậy mới hoàn thành 564 lần chiến tích. 1200 lần ư? Không phải chém gió thì là gì?

 

Trương Thác nhún vai: “Cậu không tin thì tôi cũng đành chịu. Tôi chỉ muốn nói là cậu không phải vô địch trong thế hệ trẻ.

 

“Vậy à?” Chúc Trung nhướng mày nhìn Trương Thác: “Ý anh là anh mạnh hơn tôi chứ gì?!

 

“Đúng thế” Trương Thác gật đầu.

 

“Nực cười!” Chúc Trung cười nhạo. Dù là hai đánh nhau hơn năm trăm lần trong vòng hai năm, hầu như toàn thắng thì đều sẽ tràn ngập tự tin. Trái tim của Chúc Trung đã thuộc cảnh giới vô địch, nghe thấy người cùng thế hệ nói anh ta còn mạnh hơn thì phản ứng đầu tiên của Chúc Trung là không tin.

 

Đám đệ tử dưới sân nghe Trương Thác nói thì cũng bĩu môi, bất kể là thực lực của Chúc Trung hay là thân phận người nhà họ Chúc đều khiến họ càng thiên vị Chúc Trăn.

 

“Người này đúng là nói khoác mà không biết ngượng.

 

“Không biết đệ tử gia tộc nào mà tự tin thế!

 

“Mấy người đánh nhau với anh ta đều nể nang thân phận của anh ta nên mới thua thì có.

 

Nghe thấy câu này, mọi người cười ầm lên. Lúc nãy mọi người phỏng đoán lý do Trương Thác có thể ngồi cùng chỗ với Chúc Nguyên Cửu là vì thân phận của Trương Thác.

 

Chúc Trung nhìn Trương Thác trước mặt mình, nói: “Anh lên sân đấu là để khoe khoang với tôi những thành tích bịa đặt của anh hả?!

 

Trương Thác cười lắc đầu: “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng người luyện võ thì nên có tấm lòng khiêm tốn, hai chữ vô địch, tự cổ chí kim chỉ có những kẻ thất bại mới dám nói!

 

“Ha ha” Chúc Trung cười lạnh: “Nói vậy anh muốn qua hai chiêu với tôi chứ gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK