Chương 289:
Lâm Ngữ Lam khẽ mỉm cười: “Anh quá khen rồi.”
“Cô gái, nếu như em là người đến để tuyển dụng, tôi rất sẵn lòng phục vụ em.” Vương Luân hơi cúi người xuống, tay phải trượt xuống tự nhiên dọc theo bên thân người của mình, làm một động tác nghỉ lễ phương tây.
Lâm Ngữ Lam liếc nhìn, định giá mức lương hằng năm của Vương Luân là 10 triệu tệ, cái giá này, là cái giá cao.
nhất của trung tâm nhân tài hiện giờ, đương nhiên, tài hoa của Vương Luân cũng xứng đáng để anh sở hữu mức lương hằng năm cao như vậy.
Học vị tiến sĩ lĩnh vực tài chính, tốt nghiệp Đại học Oxford Anh Quốc, trình độ chơi piano cấp 9, đã từng thực hiện tổng cộng 7 lần đầu tư tài chính, thu về tổng lợi nhuận 1 tỷ 210 triệu tệ.
Toàn bộ tắm bảng giới thiệu về Vương Luân được viết dày đặc, chỉ chít.
Lâm Ngữ Lam mỉm cười lễ độ với Vương Luân: “Anh Vương, công ty nhỏ của chúng tôi, chắc không thể giữ được một vị Đại Phật này như anh đây đâu.”
“Tiểu thư xinh đẹp, để phục vụ cho em, tôi có thể không thu lấy bắt kỳ chi phí nào cả, dưới trướng của kẻ hèn mọn [ này cũng có mấy công ty, nói không chừng có thể đạt.
được hợp tác với em, còn tôi em hai người chúng ta, chắc .
cũng nên có một câu chuyện tuyệt vời mới đúng.” Vương .
Luân lộ ra nụ cười đầy tự tin, ánh mắt anh ta từ đầu đến .
cuối đều đặt trên người Lâm Ngữ Lam.
Đối với loại nhân tài như Vương Luân mà nói, thì anh ta đã không phải là một người xin việc bình thường nữa rồi, mà là một kẻ thành công.
Sắc mặt Lâm Ngữ Lam có chút trở nên không thoải mái, cô ôm lấy cánh tay của Trương Thác: “Xin lỗi, anh Vương, tôi đã kết hôn rồi, vị này là chồng tôi, câu chuyện tuyệt vời mà anh nói sẽ không xảy ra trên người chúng ta đâu.”
*Ò2?” Vương Luân liếc nhìn Trương Thác một cách bắt ngờ, nếu như Lâm Ngữ Lam không nói, anh ta thật sự không cách nào nhìn ra được, người đàn ông ngoại trừ việc tướng mạo trông có vẻ hơi sáng sủa ra này đây, vậy mà lại là chồng của người đẹp này: “Tiểu thư, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, em và chồng của em, thật sự rất không xứng đôi.”
“Xứng đôi hay không, cũng không đến lượt anh nói chuyện đâu.” Trương Thác liếc nhìn Vương Luân, mở miệng nói.
Là một người đàn ông bị người khác khiêu chiến trắng trợn không kiêng dè như vậy, Trương Thác chắc chắn không thể nào nhịn được.”
Vương Luân bật cười ha hả: “Tiên sinh, tôi không biết anh có tự tin như thế nào, mà lại có thể ở bên cạnh của vị tiểu thư này, hoặc có thể nói là, thành tích của anh, có thể coi.
thường kẻ hèn này.”
Lúc Vương Luân nói chuyện, dùng ngóng tay chỉ vào tắm .
bảng thân phận trước mặt anh.
Mỗi thông tin ghi chép trên đó, đều cho thấy rõ sự khác biệt của Vương Luân.
Đối diện với những thứ này, Trương Thác lắc đầu, không nói lời nào.
Có thể trong mắt người khác, những thành tích này của Vương Luân, khiến cho người khác phải thán phục.
Nhưng đối với Trương Thác mà nói, câu chuyện thông qua tài chính để kiếm được một tỷ mấy nhân dân tệ được viết ở hàng đầu tiên nhất đó, cũng là chuyện mà anh ta đã hoàn thành ở rất nhiều năm trước rồi.
So với việc Trương Thác được mệnh danh là công thành của Phố Wall, những thành tích này của Vương Luân, thực sự quá bé nhỏ không đáng kể.
Trương Thác đứng trước mặt Vương Luân, nhìn kỹ Vương Luân từ đầu đến chân một lượt: “Tôi không biết, cái mà anh gọi là công ty dưới danh nghĩa của anh là làm cái gì, cũng không biết, quy mô công ty của anh rốt cuộc là lớn bao nhiêu, nhưng anh hiện giờ néu đã đứng ở đây thì cũng chỉ nên duy trì một sự cung kính vốn có của người xin việc, nếu như anh ngay cả điều này cũng không làm được, vậy thì anh không xứng để đứng ở đây, đây là nơi mà anh phơi bày ra tài hoa của mình, chứ không phải là nơi để anh kiêu ngạo, khinh người, nếu như tôi là chủ, loại ‹ người như anh thế này, thì ngay ngày đầu tiên tôi sẽ làm _ cho anh cút xéo ngay chỉ với lý do anh bước chân trái vào .
công ty trước (*) mà thôi đấy!”
(Œ) ý chỉ đuổi việc vì một lý do chán ngắt không chính – đáng.