Chương 389:
Hành động của Trương Thác khiến mặt của ba người trong phòng đều biến sắc.
Vẻ mặt Tần Nhu đầy nghi hoặc, cô chưa bao giờ không thích ăn lá hẹ, hành động của Trương Thác lúc này cũng khác hoàn toàn với tính cách thường ngày của anh, với sự thông minh của Tần Nhu, cô có thể nhanh chóng đoán được trong miếng sủi cảo này khả năng có gì đó.
Vẻ mặt của Ngô Hàn có chút căng thẳng.
Khang Huệ vẫn bất mãn hơn: “Tôi nói này Trương Thác, anh có ý gì, đây là Ngô thiếu gia gắp cho Tần Nhu, không phải gắp cho anh.”
“Tân Nhu không thích ăn cái này, tôi lây lá hẹ ra cho cô ấy.” Trương Thác nói xong liền mở nắp nồi ra.
Ngô Hàn vốn trầm và nhát gan đột nhiên đứng lên: “Tôi đi toilet.”
Nói xong, Ngô Hàn chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
*Ði toilet? Chờ một chút hãng đi!” Trương Thác ngáng cửa phòng lại, khiến cho Ngô Hàn không thể đi được.
“Trương Thác, anh làm sao vậy?” Tần Nhu kéo tay áo Trương Thác, cô có chút kinh hãi trước thái độ không bình thường của Trương Thác.
Khang Huệ đập bàn: “Không phải, tôi nói này họ trương kia, anh có cái thái độ gì đấy?”
Trương Thác không thèm để ý tới Khang Huệ, mà nhìn về phía Ngô Hàn nói: “Ngồi xuống!”
Ngô Hàn lại vô thức ngồi xuống ghé, vẻ mặt sợ hãi.
“Ngô thiếu gia, công ty của anh tên là gì?” Trương Thác hỏi một câu ngẫu nhiên.
“Cái này …” Ngô Hàn mở miệng, nhất thời không trả lời được.
Khang Huệ không hài lòng, cô nhìn Trương Thác nói: “Họ Trương kia, xí nghiệp nhà họ Ngô tên là gì liên quan gì đến anh?”
“Tôi không hỏi cô!” Trương Huyên trừng mắt nhìn Khang Huệ.
Dưới ánh mắt của Trương Thác, Khang Huệ ngậm miệng.
*Trả lời tôi, công ty của anh tên là gì!” Trương Thác lại nhìn về phía Ngô Hàn.
“Tôi… tôi…” Ngô Hàn mở miệng, sau đó nghềnh cỗ lên: “Chuyện này liên quan gì đến anh!”
Trương Thác cười mỉm: “Thôi được, tôi hỏi anh một câu này, chiếc đồng hồ trên tay của anh là nhãn hiệu gì?”
Câu hỏi này khiến Ngô Hàn bình tĩnh hơn một chút: “Dòng Patek Philippe 6104G-001 có giá 29.938 nhân dân tệ (104.783.000 VNĐ) có vấn đề gì không?”
Trương Thác cười chế nhạo: “Nhìn kỹ đi, đây thật sự là Patek Philippe sao? Đây rõ ràng là Vacheron Constantin 000P-8200, Ngô thiếu gia, anh còn không biết đồng hồ của anh là nhãn hiệu gì sao? Đồng hồ này là của anh sao?”
“Đùa à, nó không phải của tôi thì là của anh chắc! Tôi chỉ nhớ rằng tôi đã đeo Patek Philippe khi ra ngoài, nhưng tôi đã đeo nhằm. Chiếc Vacheron Constantin này là món đồ yêu thích của tôi!” Ngô Hàn vừa nói vừa dùng tay áo che đồng hồ.
“Ngô thiếu gia, nhìn kỹ đi. Cái này là Patek Philippe 6104G-001, anh thuộc kịch bản khá tốt.” Trương Thác lại cười.
Sắc mặt Ngô Hàn đột nhiên thay đổi, anh ta biết mình đã bị lừa.
“Họ Trương kia, rốt cuộc anh có ý gì, Ngô đại thiếu gia đeo đồng hồ gì, có liên quan gì đến anh không?” Khang Huệ lại nói, đồng thời nói với Ngô Hàn: “Ngô đại thiếu gia, anh đừng quan tâm đến anh ta!”
Đôi mắt đẹp của Tần Nhu cũng hiện lên vẻ nghi ngờ, nhưng cô không nói gì, cô biết Trương Thác làm chuyện này hẳn là có lí do riêng của Trương Thác.
Trương Thác nhìn Khang Huệ lắc đầu: “Anh ta đeo đồng hồ gì, đương nhiên không liên quan gì đến tôi, nhưng miếng sủi cảo này anh ta gắp lại liên quan tới tôi rồi!”